“ Hoàng thượng, hoàng thượng tỉnh lại rồi. Mau thỉnh các thái y vào đây ngay.” Tiếng hô của Trần thái giám vang lên, mọi người vội vã nhẹ nhàng đi vào.
Đám thái y quỳ xuống hành lễ rồi vội vàng bắt mạch chẩn trị, sau một hồi lâu, ai ai cũng vui mừng nói rằng bệ hạ đã qua cơn nguy hiểm, chỉ cần bồi dưỡng cẩn thận là được rồi.
Phan Thịnh Mẫn vội vã bước vào trong, thấy Hiên Viên Ngạo Thiên đã nâng mí mắt lên, hắn thở dài cho mấy người trong phòng rời đi rồi đứng ở bên long sàn. Dù Hiên Viên Ngạo Thiên chưa hỏi nhưng lòng hắn biết, giờ này bệ hạ chỉ có một điều băn khoăn, vì thế nhẹ giọng nói
“ Bệ hạ, thái tử khi nghe tin ngài ngã bệnh đã vội vã quay trở về kinh thành lo liệu mọi chuyện, chuyện… hậu sự cho cửu hoàng tử đã xong xuôi, ngài ấy đã nhập hoàng lăng rồi.”
Phan Thịnh Mẫn nói xong cũng im lặng, Hiên Viên Ngạo Thiên suy yếu nằm trên giường cũng không lên tiếng.
Trong đôi mắt của hắn chứa đầy sự tuyệt vọng và đau đớn, đôi môi khô nứt nẻ run rẩy nhếch lên, hắn khẽ thì thầm gọi một cái tên gì đó, không ai nghe rõ, chỉ biết rằng đôi mắt hoàng đế đã nhòe lệ.
—
“ Thiếu gia tỉnh, thiếu gia tỉnh rồi.” Tuệ vui mừng hô lên, chạy ra nhà ngoài nói với hai lão gia đang ngồi ở đó.
Lưu Diệp Minh mới vừa chợp mắt, nghe được như vậy thì bỗng nhiên thanh tỉnh, chạy như bay vào phòng trong.
Lưu Diệp Tĩnh cũng vội nói “ Mau báo cho lão gia gia biết.” rồi cũng chạy vào trong. Đôi mắt hắn thâm quầng một mảnh, đủ biết nhiều ngày rồi cũng ngủ chưa ngon.
Lúc Lưu Diệp Phong mở mắt ra, trước mắt hắn là rất nhiều người. Lúc đầu hắn không thể nhìn rõ, tới một lúc lâu mới thanh tỉnh dần, khẽ thì thào gọi “ Phụ thân, tiểu phụ thân, gia gia, Thần, Tuệ…”
Lưu Diệp Minh mắt sưng to như là quả đào, vội đỡ Lưu Diệp Phong ngồi dậy. Thần và Tuệ vội bưng lên bát thuốc mới sắc lên, thổi nguội đỡ đi. Lưu Diệp Tĩnh cùng Dược Vận Tích vội vã kiểm tra mạch đập của Lưu Diệp Phong, thấy mạch vững vàng hơn mới yên tâm thở phào một hơi.
Hai người nhìn liếc qua nhau rồi cùng nhận ra đau lòng trong mắt đối phương, sinh mạng đã giữ được nhưng võ công phế toàn bộ, thân thể mai này sẽ hư nhược, tuy có thể hoạt động bình thường nhưng không thể thỏa mái như trước, khi trái gió trở trời sẽ cảm thấy đau nhức nơi ngực. Ai, một hài tử hoạt bát như thế cứ vậy mà bị hủy, nhưng không sao, còn có họ bảo vệ hài tử này nữa mà. Sẽ không bao giờ…để nó phải đau khổ như thế nữa.
Nỗi đau thể xác thì chỉ là nhức nhối thân thể, còn nỗi đau trong tim, đứt từng khúc ruột, như mỗi sợi dây nối cùng trái tim đều đứt rời.
Lưu Diệp Phong thấy ai cũng một thần sắc u buồn liền cố gắng mỉm cười hỏi “ Nhược Nhi đâu? Sao con không thấy hắn? Hắn không ngã bệnh rồi chứ?”
Lưu Diệp Minh vội tiếp lời “ Không có, hài tử đó vì lo cho con nhiều nên mỏi mệt rồi. Mới ngủ một chút đấy thôi, chúng ta không tính đánh thức nó.”
Lưu Diệp Phong cười ranh mãnh sờ sờ lên mặt Lưu Diệp Minh, nói giỡn “ Tiểu phụ thân nom người thành gì rồi kìa, hai mắt sưng y như trái đào vậy đấy.”
Lưu Diệp Minh biết Lưu Diệp Phong muốn giảm bớt không khí trầm lắng ở đây nên đành mở miệng cười ha ha hai tiếng.
“ Ta đã kêu Tuệ đi làm cho con một ít cháo nhạt. Chút nữa nhớ phải ăn đấy.” Lưu Diệp Tĩnh khó có được ôn nhu mà vuốt đầu nhi tử, Lưu Diệp Phong cũng mỉm cười đáp lại một câu.
“ Mọi người ơi, con mệt rồi. Con muốn nhắm mắt nghỉ ngơi một lúc. Ha ha. Mọi người cũng đi nghỉ đi thôi, đều thành gấu trúc cả rồi.” Lưu Diệp Phong cười thành tiếng, nhìn mặt ai cũng có thâm quầng, thật là thú vị.
“ Vậy con nghỉ ngơi đi.” Lưu Diệp Tĩnh đứng lên dìu Lưu Diệp Minh đứng dậy. Mấy ngày nay bọn họ đều đã rất mỏi mệt, giờ nhi tử đã tỉnh thì nên đi nghỉ ngơi thôi. Nếu không thì nhi tử mới tỉnh lại có khi phải chăm bọn họ ngã bệnh một loạt mất.
Khi mọi người đi hết, chỉ còn lại mình Dược Vận Tích, ông thở dài, đứng lên vuốt nhẹ lên tóc Lưu Diệp Phong rồi nói “Gắng lên.” Rồi cũng rời đi.
Lưu Diệp Phong cười đạm đáp lại, nhìn mọi người đi khỏi rồi đóng cửa lại. Hắn biết không ai trong họ nhắc tới phụ hoàng, có lẽ vì sợ kích thích hắn. Hắn vươn tay đặt lên trái tim mình, nó vẫn đập đều đều. Hắn nhắm mắt nghe thật kĩ, không biết có nhịp đập nào còn dành cho nam nhân kia không.
Ngoài kia, bầu trời quang đãng, ánh nắng nhu hòa hé rọi qua cửa sổ. Hình như đã là mùa xuân rồi thì phải. Lễ hội hoa đăng, ngươi còn nhớ không, phụ hoàng?c
“ Hoàng thượng, hoàng thượng tỉnh lại rồi. Mau thỉnh các thái y vào đây ngay.” Tiếng hô của Trần thái giám vang lên, mọi người vội vã nhẹ nhàng đi vào.
Đám thái y quỳ xuống hành lễ rồi vội vàng bắt mạch chẩn trị, sau một hồi lâu, ai ai cũng vui mừng nói rằng bệ hạ đã qua cơn nguy hiểm, chỉ cần bồi dưỡng cẩn thận là được rồi.
Phan Thịnh Mẫn vội vã bước vào trong, thấy Hiên Viên Ngạo Thiên đã nâng mí mắt lên, hắn thở dài cho mấy người trong phòng rời đi rồi đứng ở bên long sàn. Dù Hiên Viên Ngạo Thiên chưa hỏi nhưng lòng hắn biết, giờ này bệ hạ chỉ có một điều băn khoăn, vì thế nhẹ giọng nói
“ Bệ hạ, thái tử khi nghe tin ngài ngã bệnh đã vội vã quay trở về kinh thành lo liệu mọi chuyện, chuyện… hậu sự cho cửu hoàng tử đã xong xuôi, ngài ấy đã nhập hoàng lăng rồi.”
Phan Thịnh Mẫn nói xong cũng im lặng, Hiên Viên Ngạo Thiên suy yếu nằm trên giường cũng không lên tiếng.
Trong đôi mắt của hắn chứa đầy sự tuyệt vọng và đau đớn, đôi môi khô nứt nẻ run rẩy nhếch lên, hắn khẽ thì thầm gọi một cái tên gì đó, không ai nghe rõ, chỉ biết rằng đôi mắt hoàng đế đã nhòe lệ.
—
“ Thiếu gia tỉnh, thiếu gia tỉnh rồi.” Tuệ vui mừng hô lên, chạy ra nhà ngoài nói với hai lão gia đang ngồi ở đó.
Lưu Diệp Minh mới vừa chợp mắt, nghe được như vậy thì bỗng nhiên thanh tỉnh, chạy như bay vào phòng trong.
Lưu Diệp Tĩnh cũng vội nói “ Mau báo cho lão gia gia biết.” rồi cũng chạy vào trong. Đôi mắt hắn thâm quầng một mảnh, đủ biết nhiều ngày rồi cũng ngủ chưa ngon.
Lúc Lưu Diệp Phong mở mắt ra, trước mắt hắn là rất nhiều người. Lúc đầu hắn không thể nhìn rõ, tới một lúc lâu mới thanh tỉnh dần, khẽ thì thào gọi “ Phụ thân, tiểu phụ thân, gia gia, Thần, Tuệ…”
Lưu Diệp Minh mắt sưng to như là quả đào, vội đỡ Lưu Diệp Phong ngồi dậy. Thần và Tuệ vội bưng lên bát thuốc mới sắc lên, thổi nguội đỡ đi. Lưu Diệp Tĩnh cùng Dược Vận Tích vội vã kiểm tra mạch đập của Lưu Diệp Phong, thấy mạch vững vàng hơn mới yên tâm thở phào một hơi.
Hai người nhìn liếc qua nhau rồi cùng nhận ra đau lòng trong mắt đối phương, sinh mạng đã giữ được nhưng võ công phế toàn bộ, thân thể mai này sẽ hư nhược, tuy có thể hoạt động bình thường nhưng không thể thỏa mái như trước, khi trái gió trở trời sẽ cảm thấy đau nhức nơi ngực. Ai, một hài tử hoạt bát như thế cứ vậy mà bị hủy, nhưng không sao, còn có họ bảo vệ hài tử này nữa mà. Sẽ không bao giờ…để nó phải đau khổ như thế nữa.
Nỗi đau thể xác thì chỉ là nhức nhối thân thể, còn nỗi đau trong tim, đứt từng khúc ruột, như mỗi sợi dây nối cùng trái tim đều đứt rời.
Lưu Diệp Phong thấy ai cũng một thần sắc u buồn liền cố gắng mỉm cười hỏi “ Nhược Nhi đâu? Sao con không thấy hắn? Hắn không ngã bệnh rồi chứ?”
Lưu Diệp Minh vội tiếp lời “ Không có, hài tử đó vì lo cho con nhiều nên mỏi mệt rồi. Mới ngủ một chút đấy thôi, chúng ta không tính đánh thức nó.”
Lưu Diệp Phong cười ranh mãnh sờ sờ lên mặt Lưu Diệp Minh, nói giỡn “ Tiểu phụ thân nom người thành gì rồi kìa, hai mắt sưng y như trái đào vậy đấy.”
Lưu Diệp Minh biết Lưu Diệp Phong muốn giảm bớt không khí trầm lắng ở đây nên đành mở miệng cười ha ha hai tiếng.
“ Ta đã kêu Tuệ đi làm cho con một ít cháo nhạt. Chút nữa nhớ phải ăn đấy.” Lưu Diệp Tĩnh khó có được ôn nhu mà vuốt đầu nhi tử, Lưu Diệp Phong cũng mỉm cười đáp lại một câu.
“ Mọi người ơi, con mệt rồi. Con muốn nhắm mắt nghỉ ngơi một lúc. Ha ha. Mọi người cũng đi nghỉ đi thôi, đều thành gấu trúc cả rồi.” Lưu Diệp Phong cười thành tiếng, nhìn mặt ai cũng có thâm quầng, thật là thú vị.
“ Vậy con nghỉ ngơi đi.” Lưu Diệp Tĩnh đứng lên dìu Lưu Diệp Minh đứng dậy. Mấy ngày nay bọn họ đều đã rất mỏi mệt, giờ nhi tử đã tỉnh thì nên đi nghỉ ngơi thôi. Nếu không thì nhi tử mới tỉnh lại có khi phải chăm bọn họ ngã bệnh một loạt mất.
Khi mọi người đi hết, chỉ còn lại mình Dược Vận Tích, ông thở dài, đứng lên vuốt nhẹ lên tóc Lưu Diệp Phong rồi nói “Gắng lên.” Rồi cũng rời đi.
Lưu Diệp Phong cười đạm đáp lại, nhìn mọi người đi khỏi rồi đóng cửa lại. Hắn biết không ai trong họ nhắc tới phụ hoàng, có lẽ vì sợ kích thích hắn. Hắn vươn tay đặt lên trái tim mình, nó vẫn đập đều đều. Hắn nhắm mắt nghe thật kĩ, không biết có nhịp đập nào còn dành cho nam nhân kia không.
Ngoài kia, bầu trời quang đãng, ánh nắng nhu hòa hé rọi qua cửa sổ. Hình như đã là mùa xuân rồi thì phải. Lễ hội hoa đăng, ngươi còn nhớ không, phụ hoàng?c