Một thiếu niên vận bạch y trắng như tuyết ngồi trước mái hiên, chân hắn nhè nhẹ mà dậm dậm theo nhịp, miệng khẽ lẩm bẩm một bài hát, dường như tâm tình hắn rất vui sướng.
Một chiếc áo choàng hơi dầy màu lam được phủ lên người hắn, Dược Vận Tích nhíu mày nói: “ Ngươi thật chẳng biết giữ mình gì cả. Ngươi có biết ta khổ sở thế nào mới xin được mạng của ngươi từ tay Diêm vương không hả? Aiz. Đã nói ngươi rồi, trời mưa đừng có mà ngồi trước hiên nhà nữa. Sẽ phong hàn đó biết không hả?”
Thiếu niên nghiêng đầu nhìn người bên cạnh, cười nói “ Gia gia yên tâm, ta có ngã bệnh sẽ không làm phiền tới hai người các ngươi uyên uyên hạnh phúc đâu mà.”
Dược Vận Tích cốc đầu Lưu Diệp Phong một cái, hừ hừ nói “ Thúi tiểu tử”
Lưu Diệp Vân xoa xoa đầu ra vẻ đau lắm, bỗng lại hỏi “ Gia gia, ngươi có hận Ninh Lam Diện không?”
Dược Vận Tích giật giật mí mắt, hơi trầm giọng nói “ Không còn nữa.”
“ Không còn nữa?”
“ Đúng. Không còn nữa.” Dược Vận Tích cười, trong nụ cười đã chẳng còn đau khổ hay u hoài, chỉ là thản nhiên như mây trôi trên bầu trời. “Ta từng rất yêu hắn. Yêu đến nỗi chấp nhận vứt bỏ tất cả. Vứt bỏ tự do tự tại, vứt bỏ cả tôn nghiêm. Ta từng chấp nhất hắn, từng vì yêu hắn mà lấy lòng mà tranh giành hắn với những người nữ nhân khác.
Nhưng, dù vứt bỏ tôn nghiêm, vứt bỏ mọi thứ nhưng ta chẳng thế được đến hắn trọn vẹn. Hắn cứ luôn thì thầm bên tai ta rằng hắn yêu ta nhiều tới nhường nào. Vậy nhưng đêm nay hắn ở bên ta, đêm mai hắn lại tới bên người nữ nhân khác
Ta ghét cái mùi hương phấn son trên người hắn, ghê tởm khi nghĩ rằng mới vài phút trước thôi hắn còn ôm một nữ nhân khác nay lại tới ôm lấy ta.
Ta không thể chịu được, trong ta vẫn khát khao có một đoạn tình ái, dù ngắn ngủi nhưng chỉ thuộc riêng về mình ta. Riêng mình ta thôi.
Ngọc nát đá tan, gương đã vỡ rồi sao có thể hàn gắn nguyên vẹn.
Dẫu hắn tìm ta hơn hai mươi năm rồi thì đã sao.
Có những chuyện đã qua đi khi quay đầu lại đã tan thành sương khói.”
“ Ta ngay lúc rời đi, đã là vừa yêu vừa hận hắn. Nếu lúc ấy hắn đuổi theo ta, có lẽ đoạn nhân duyên này đã chẳng đứt đoạn. Nhưng hắn có quá nhiều thứ vướng chân, có quá nhiều giấc mộng, quá nhiều thứ không thể bỏ xuống.”
Dược Vận Tích quay sang nhìn Lưu Diệp Phong, như thấy lại chính mình của rất nhiều năm về trước. Ông thở dài.
Dung nhan đệ nhất, tài hoa kinh nhân thì có được cái gì đâu?
Người vướng tình thì đau khổ, kẻ cởi tình thì hận thù.
Qúa khứ, là hai từ kì diệu nhất cõi đời này. Qúa khứ quá khứ, những thứ đi qua nào lấy lại được đâu.
“ Vậy ngươi hận Hiên Viên Ngạo Thiên không?” Dược Vận Tích hỏi
“ Có chứ, hận chết được ấy.” Lưu Diệp Phong chớp chớp mắt, tinh nghịch nói. Dù cười nhưng vẫn mang theo u buồn.
“ Còn hận là còn yêu. Khi mà trái tim đã chẳng còn nổi cảm xúc gì cho người ấy, vậy là ngươi đoạn tuyệt đoạn luyến ái kia rồi.”
Lưu Diệp Phong không đáp lại, lẳng lặng nhìn mưa ngày một lớn ngoài trời kia.
Hai người trầm mặc một lúc thật lâu. Sau đó, phía hàng lang xa xa có một người vận hắc y đi lại phía này.
Diệc Vận Tích bỗng nói: “Phong nhi, tình ái là thứ mơ hồ nhất thế gian, ngươi những tưởng nó đã khắc sâu vào trái tim, vậy mà một chốc nào đó nghĩ lại thì đó chỉ là hồi ức xa vời đến mức nhớ không rõ nổi người kia dung nhan thế nào.
Phong nhi, nếu ngươi còn yêu người kia, vậy thì nên tha thứ. Nhưng đừng vội vàng mà tha thứ. Ngươi có thể chờ, chờ một năm, hai năm hoặc mười năm …
Nếu trái tim ngươi vẫn còn bóng hình xưa cũ thì đừng bao giờ gạt bỏ nó đi. Phong nhi, đời người ngắn ngủi, quên được thì quên, không quên được, vậy đừng cố quên làm chi.”
Lưu Diệp Phong không đáp lại, khẽ cười gật đầu nhìn hắc y nhân kia đi tới gần bên Dược Vận Tích. Y khẽ gật đầu coi như chào Lưu Diệp Phong rồi nói gì đó với Dược Vận Tích. Hai người nắm tay nhau rời đi.
Lưu Diệp Phong nhìn về phía hai người nọ, lòng không biết là tư vị gì.
Ba năm trôi qua, nói quên thì là giả, nói không quên thì cũng là giả.
Bởi vì, có đôi lúc hắn nhớ, nhớ rõ ràng những hỉ nộ của người kia, nhớ giọng nói cùng hơi ấm.
Có lúc, hắn lại quên. Quên mất người kia thế nào, quên mất người kia đã từng ở trong cuộc đời hắn hiện hữu qua.
Quên quên nhớ nhớ, nhớ nhớ quên quên. Cố gắng nói cho mình, quên đi, quên người kia đi nhưng mà trái tim lại là thứ thành thật nhất, nó nói cho hắn rằng, hắn vẫn chưa bao giờ quên được người kia.
Vậy nhưng, liệu có nên tha thứ? Hay là, như gia gia, yêu thương một người khác, toàn tâm toàn ý với người ấy, để rồi người kia chỉ còn là hồi ức xưa cũ.
Lưu Diệp Phong lắc đầu cười khổ. Hắn làm không được chuyện ấy.
Hắn quên không được, quên không được Hiên Viên Ngạo Thiên.
Một thiếu niên vận bạch y trắng như tuyết ngồi trước mái hiên, chân hắn nhè nhẹ mà dậm dậm theo nhịp, miệng khẽ lẩm bẩm một bài hát, dường như tâm tình hắn rất vui sướng.
Một chiếc áo choàng hơi dầy màu lam được phủ lên người hắn, Dược Vận Tích nhíu mày nói: “ Ngươi thật chẳng biết giữ mình gì cả. Ngươi có biết ta khổ sở thế nào mới xin được mạng của ngươi từ tay Diêm vương không hả? Aiz. Đã nói ngươi rồi, trời mưa đừng có mà ngồi trước hiên nhà nữa. Sẽ phong hàn đó biết không hả?”
Thiếu niên nghiêng đầu nhìn người bên cạnh, cười nói “ Gia gia yên tâm, ta có ngã bệnh sẽ không làm phiền tới hai người các ngươi uyên uyên hạnh phúc đâu mà.”
Dược Vận Tích cốc đầu Lưu Diệp Phong một cái, hừ hừ nói “ Thúi tiểu tử”
Lưu Diệp Vân xoa xoa đầu ra vẻ đau lắm, bỗng lại hỏi “ Gia gia, ngươi có hận Ninh Lam Diện không?”
Dược Vận Tích giật giật mí mắt, hơi trầm giọng nói “ Không còn nữa.”
“ Không còn nữa?”
“ Đúng. Không còn nữa.” Dược Vận Tích cười, trong nụ cười đã chẳng còn đau khổ hay u hoài, chỉ là thản nhiên như mây trôi trên bầu trời. “Ta từng rất yêu hắn. Yêu đến nỗi chấp nhận vứt bỏ tất cả. Vứt bỏ tự do tự tại, vứt bỏ cả tôn nghiêm. Ta từng chấp nhất hắn, từng vì yêu hắn mà lấy lòng mà tranh giành hắn với những người nữ nhân khác.
Nhưng, dù vứt bỏ tôn nghiêm, vứt bỏ mọi thứ nhưng ta chẳng thế được đến hắn trọn vẹn. Hắn cứ luôn thì thầm bên tai ta rằng hắn yêu ta nhiều tới nhường nào. Vậy nhưng đêm nay hắn ở bên ta, đêm mai hắn lại tới bên người nữ nhân khác
Ta ghét cái mùi hương phấn son trên người hắn, ghê tởm khi nghĩ rằng mới vài phút trước thôi hắn còn ôm một nữ nhân khác nay lại tới ôm lấy ta.
Ta không thể chịu được, trong ta vẫn khát khao có một đoạn tình ái, dù ngắn ngủi nhưng chỉ thuộc riêng về mình ta. Riêng mình ta thôi.
Ngọc nát đá tan, gương đã vỡ rồi sao có thể hàn gắn nguyên vẹn.
Dẫu hắn tìm ta hơn hai mươi năm rồi thì đã sao.
Có những chuyện đã qua đi khi quay đầu lại đã tan thành sương khói.”
“ Ta ngay lúc rời đi, đã là vừa yêu vừa hận hắn. Nếu lúc ấy hắn đuổi theo ta, có lẽ đoạn nhân duyên này đã chẳng đứt đoạn. Nhưng hắn có quá nhiều thứ vướng chân, có quá nhiều giấc mộng, quá nhiều thứ không thể bỏ xuống.”
Dược Vận Tích quay sang nhìn Lưu Diệp Phong, như thấy lại chính mình của rất nhiều năm về trước. Ông thở dài.
Dung nhan đệ nhất, tài hoa kinh nhân thì có được cái gì đâu?
Người vướng tình thì đau khổ, kẻ cởi tình thì hận thù.
Qúa khứ, là hai từ kì diệu nhất cõi đời này. Qúa khứ quá khứ, những thứ đi qua nào lấy lại được đâu.
“ Vậy ngươi hận Hiên Viên Ngạo Thiên không?” Dược Vận Tích hỏi
“ Có chứ, hận chết được ấy.” Lưu Diệp Phong chớp chớp mắt, tinh nghịch nói. Dù cười nhưng vẫn mang theo u buồn.
“ Còn hận là còn yêu. Khi mà trái tim đã chẳng còn nổi cảm xúc gì cho người ấy, vậy là ngươi đoạn tuyệt đoạn luyến ái kia rồi.”
Lưu Diệp Phong không đáp lại, lẳng lặng nhìn mưa ngày một lớn ngoài trời kia.
Hai người trầm mặc một lúc thật lâu. Sau đó, phía hàng lang xa xa có một người vận hắc y đi lại phía này.
Diệc Vận Tích bỗng nói: “Phong nhi, tình ái là thứ mơ hồ nhất thế gian, ngươi những tưởng nó đã khắc sâu vào trái tim, vậy mà một chốc nào đó nghĩ lại thì đó chỉ là hồi ức xa vời đến mức nhớ không rõ nổi người kia dung nhan thế nào.
Phong nhi, nếu ngươi còn yêu người kia, vậy thì nên tha thứ. Nhưng đừng vội vàng mà tha thứ. Ngươi có thể chờ, chờ một năm, hai năm hoặc mười năm …
Nếu trái tim ngươi vẫn còn bóng hình xưa cũ thì đừng bao giờ gạt bỏ nó đi. Phong nhi, đời người ngắn ngủi, quên được thì quên, không quên được, vậy đừng cố quên làm chi.”
Lưu Diệp Phong không đáp lại, khẽ cười gật đầu nhìn hắc y nhân kia đi tới gần bên Dược Vận Tích. Y khẽ gật đầu coi như chào Lưu Diệp Phong rồi nói gì đó với Dược Vận Tích. Hai người nắm tay nhau rời đi.
Lưu Diệp Phong nhìn về phía hai người nọ, lòng không biết là tư vị gì.
Ba năm trôi qua, nói quên thì là giả, nói không quên thì cũng là giả.
Bởi vì, có đôi lúc hắn nhớ, nhớ rõ ràng những hỉ nộ của người kia, nhớ giọng nói cùng hơi ấm.
Có lúc, hắn lại quên. Quên mất người kia thế nào, quên mất người kia đã từng ở trong cuộc đời hắn hiện hữu qua.
Quên quên nhớ nhớ, nhớ nhớ quên quên. Cố gắng nói cho mình, quên đi, quên người kia đi nhưng mà trái tim lại là thứ thành thật nhất, nó nói cho hắn rằng, hắn vẫn chưa bao giờ quên được người kia.
Vậy nhưng, liệu có nên tha thứ? Hay là, như gia gia, yêu thương một người khác, toàn tâm toàn ý với người ấy, để rồi người kia chỉ còn là hồi ức xưa cũ.
Lưu Diệp Phong lắc đầu cười khổ. Hắn làm không được chuyện ấy.
Hắn quên không được, quên không được Hiên Viên Ngạo Thiên.