Vũ Nhiên Lãnh vừa bước ra khỏi tửu lâu, đã thấy bên kia đường có một thiếu niên khoác áo choàng bạch y đứng đợi. Khuôn mặt tuyệt sắc, môi hồng khẽ nhếch, đôi mắt từ khi hắn bước ra khỏi cửa đều dõi theo hắn, Vũ Nhiên Lãnh sung sướng chạy qua bên đường, tới gần thiếu niên. Thiếu niên đem tay hắn nắm lấy, cằn nhằn “ Sao ngươi không mang bao tay.”
“ Nếu mang bao tay rồi sẽ không cảm nhận được tay ngươi ấm áp rất nhiều.” Vũ Nhiên Lãnh cười hì hì, nói.
Thiếu niên bĩu môi, không cho là phải “ Ngươi ấy, sao càng ngày càng hoàn đồng vậy. Ai không biết còn tưởng là thanh niên chưa biết khói lửa nhân gian đấy.”
“ Ha ha, ta vốn là như thế. Chỉ là trước kia khi ở trên vị trí ấy, ta không được phép ngây ngô mà thôi.”
Vũ Tập Ân nắm lấy tay ái nhân, kéo đi, cười nói “ Về nhà thôi. Ta đã sai người làm canh gà cho ngươi rồi đấy. Về ăn không kẻo cảm lạnh bây giờ.”
Vũ Nhiên Lãnh bỗng hỏi “ Ân nhi, nếu ta không thể rời khỏi ngôi vị hoàng đế đó thì sao?”
Vũ Tập Ân ngạc nhiên, quay lại nhìn ái nhân của mình, trong chốc lại liền hiểu ra, càng nắm chặt tay Vũ Nhiên Lãnh hơn, kiên định nói “ Thì ta sẽ ở bên người trong nơi cung cấm ấy. Nơi có ngươi ở chính là nhà ta, dẫu được tự do bay nhảy mà không có ngươi bên cạnh thì còn lí thú gì. Làm một đôi uyên ương trong chiếc lồng vàng son còn hơn một kẻ đứng bên ngoài một người ngồi trong lồng cũi. Phải không?”
Vũ Nhiên Lãnh kích động ôm chặt lấy thiếu niên ái nhân của mình.
Ái nhân của hắn, Ân nhi của hắn vẫn luôn là vậy, dịu dàng là vậy. Đời này, hắn có thể cùng y nắm tay trọn kiếp bên nhau nhất thế cũng đủ thỏa mãn rồi.
Trong gió tuyết nhẹ tung bay, hai con người ôm lấy nhau.
Họ không thấy lạnh, bởi vì chỉ cần nắm chặt tay nhau kề vai sát vai thì nào có nơi nào lạnh lẽo cô tịch.
—
Khi Hiên Viên Ngạo Thiên đi ra khỏi tửu lâu thì trời cũng đã sẩm tối. Hắn lảo đảo đi lên xe ngựa, cả người như mất đi toàn bộ khí lực.
Cả người lạnh ngắt, hắn thấy cô đơn giữa một màu tuyết trắng xóa đơn bạc này, hắn như rơi vào trong tuyết, bị vùi lấp, lạnh căm tới tận xương.
Hắn có một tháng để quyết định, giang sơn hay người hắn yêu.
Một tháng, cần chi một tháng.
Trước đây, hắn nghĩ rằng chỉ cần hắn có thể trèo lên ngôi vị kia, hắn sẽ được sống yên ổn, sẽ không phải đêm đêm giật mình vì ác mộng, sẽ có thể bảo vệ được người thân của mình.
Nhưng lên ngồi rồi, quyền lớn trong tay rồi, vinh hoa phú quý kể khôn xiết rồi, đêm nào hắn cũng giật mình tỉnh giấc vì suy nghĩ cho giang sơn, người thân của hắn lại lần lượt mất đi.
Hắn chỉ có mình huynh trưởng là thân nhân, người huynh trưởng đã vì hắn mà sát mẫu, vì hắn mà hi sinh để diệt tai họa ngầm.
Cả đời này, hắn không bảo vệ nổi Hiên Viên Cảnh, chỉ có huynh trưởng hi sinh vì hắn.
Cả đời này, hắn chỉ có thể bảo vệ mình nhi tử Hiên Viên Gia Huân, bởi dẫu biết những hài tử kia đều là con mình, huyết thống lưu chảy trong người chúng là của mình, nhưng hoàng phụ hoàng thụ, có hoàng rồi mới có phụ, hắn chỉ có thể chọn một người làm đế vương tương lai.
Trên đời này, hắn chỉ có ba người để bảo vệ, Hiên Viên Cảnh đã mất, Hiên Viên Gia Huân thì đã trưởng thành tự có thể bảo vệ mình, và, Phong nhi của hắn, người mà hắn đã một lần bỏ lỡ.
Thái giám vén màn lên gọi Hoàng đế, hoảng sợ khi thấy tay hoàng đế ròng ròng màu chảy.
Hắn ngơ ngác nhìn lòng bàn tay mình, móng tay gim vào tận da thịt.
—
Hiên Viên Gia Huân đứng ở trước điện chờ gọi, một thái giám chạy ra cung kính nói
“ Thái tử điện hạ, hoàng thượng cho mời.”
“ Dẫn ta đi.”
Cung điện sáng trưng, ngồi ở thượng vị chính là phụ hoàng hắn, Hiên quốc quân chủ.
“ Nhi thần khấu kiến phụ hoàng, phụ hoàng vạn tuế vạn vạn tuế.”
“ Đứng lên đi.” Hiên Viên Ngạo Thiên khàn khàn nói.
“ Tạ ơn phụ hoàng.”
Hiên Viên Gia Huân cúi đầu chờ nghe, mãi một lúc sau, Hiên Viên Ngạo Thiên mới lên tiếng
“ Huân nhi, ngươi có lòng tin sẽ quản được thiên hạ này không?”
Hiên Viên Gia Huân ngạc nhiên, ngẩng đầu lên nhìn, thoáng thấy người ngồi trên kia sắc mặt tái nhợt, mày kiếm nhíu lại đầy u sầu.
Hắn vội vàng cúi đầu xuống vì biết mình đã thất lễ, nói “ Nhi thần có lòng tin, thưa phụ hoàng.”
“ Vậy, trẫm sẽ giao cả thiên hạ này vào tay ngươi.”c
Vũ Nhiên Lãnh vừa bước ra khỏi tửu lâu, đã thấy bên kia đường có một thiếu niên khoác áo choàng bạch y đứng đợi. Khuôn mặt tuyệt sắc, môi hồng khẽ nhếch, đôi mắt từ khi hắn bước ra khỏi cửa đều dõi theo hắn, Vũ Nhiên Lãnh sung sướng chạy qua bên đường, tới gần thiếu niên. Thiếu niên đem tay hắn nắm lấy, cằn nhằn “ Sao ngươi không mang bao tay.”
“ Nếu mang bao tay rồi sẽ không cảm nhận được tay ngươi ấm áp rất nhiều.” Vũ Nhiên Lãnh cười hì hì, nói.
Thiếu niên bĩu môi, không cho là phải “ Ngươi ấy, sao càng ngày càng hoàn đồng vậy. Ai không biết còn tưởng là thanh niên chưa biết khói lửa nhân gian đấy.”
“ Ha ha, ta vốn là như thế. Chỉ là trước kia khi ở trên vị trí ấy, ta không được phép ngây ngô mà thôi.”
Vũ Tập Ân nắm lấy tay ái nhân, kéo đi, cười nói “ Về nhà thôi. Ta đã sai người làm canh gà cho ngươi rồi đấy. Về ăn không kẻo cảm lạnh bây giờ.”
Vũ Nhiên Lãnh bỗng hỏi “ Ân nhi, nếu ta không thể rời khỏi ngôi vị hoàng đế đó thì sao?”
Vũ Tập Ân ngạc nhiên, quay lại nhìn ái nhân của mình, trong chốc lại liền hiểu ra, càng nắm chặt tay Vũ Nhiên Lãnh hơn, kiên định nói “ Thì ta sẽ ở bên người trong nơi cung cấm ấy. Nơi có ngươi ở chính là nhà ta, dẫu được tự do bay nhảy mà không có ngươi bên cạnh thì còn lí thú gì. Làm một đôi uyên ương trong chiếc lồng vàng son còn hơn một kẻ đứng bên ngoài một người ngồi trong lồng cũi. Phải không?”
Vũ Nhiên Lãnh kích động ôm chặt lấy thiếu niên ái nhân của mình.
Ái nhân của hắn, Ân nhi của hắn vẫn luôn là vậy, dịu dàng là vậy. Đời này, hắn có thể cùng y nắm tay trọn kiếp bên nhau nhất thế cũng đủ thỏa mãn rồi.
Trong gió tuyết nhẹ tung bay, hai con người ôm lấy nhau.
Họ không thấy lạnh, bởi vì chỉ cần nắm chặt tay nhau kề vai sát vai thì nào có nơi nào lạnh lẽo cô tịch.
—
Khi Hiên Viên Ngạo Thiên đi ra khỏi tửu lâu thì trời cũng đã sẩm tối. Hắn lảo đảo đi lên xe ngựa, cả người như mất đi toàn bộ khí lực.
Cả người lạnh ngắt, hắn thấy cô đơn giữa một màu tuyết trắng xóa đơn bạc này, hắn như rơi vào trong tuyết, bị vùi lấp, lạnh căm tới tận xương.
Hắn có một tháng để quyết định, giang sơn hay người hắn yêu.
Một tháng, cần chi một tháng.
Trước đây, hắn nghĩ rằng chỉ cần hắn có thể trèo lên ngôi vị kia, hắn sẽ được sống yên ổn, sẽ không phải đêm đêm giật mình vì ác mộng, sẽ có thể bảo vệ được người thân của mình.
Nhưng lên ngồi rồi, quyền lớn trong tay rồi, vinh hoa phú quý kể khôn xiết rồi, đêm nào hắn cũng giật mình tỉnh giấc vì suy nghĩ cho giang sơn, người thân của hắn lại lần lượt mất đi.
Hắn chỉ có mình huynh trưởng là thân nhân, người huynh trưởng đã vì hắn mà sát mẫu, vì hắn mà hi sinh để diệt tai họa ngầm.
Cả đời này, hắn không bảo vệ nổi Hiên Viên Cảnh, chỉ có huynh trưởng hi sinh vì hắn.
Cả đời này, hắn chỉ có thể bảo vệ mình nhi tử Hiên Viên Gia Huân, bởi dẫu biết những hài tử kia đều là con mình, huyết thống lưu chảy trong người chúng là của mình, nhưng hoàng phụ hoàng thụ, có hoàng rồi mới có phụ, hắn chỉ có thể chọn một người làm đế vương tương lai.
Trên đời này, hắn chỉ có ba người để bảo vệ, Hiên Viên Cảnh đã mất, Hiên Viên Gia Huân thì đã trưởng thành tự có thể bảo vệ mình, và, Phong nhi của hắn, người mà hắn đã một lần bỏ lỡ.
Thái giám vén màn lên gọi Hoàng đế, hoảng sợ khi thấy tay hoàng đế ròng ròng màu chảy.
Hắn ngơ ngác nhìn lòng bàn tay mình, móng tay gim vào tận da thịt.
—
Hiên Viên Gia Huân đứng ở trước điện chờ gọi, một thái giám chạy ra cung kính nói
“ Thái tử điện hạ, hoàng thượng cho mời.”
“ Dẫn ta đi.”
Cung điện sáng trưng, ngồi ở thượng vị chính là phụ hoàng hắn, Hiên quốc quân chủ.
“ Nhi thần khấu kiến phụ hoàng, phụ hoàng vạn tuế vạn vạn tuế.”
“ Đứng lên đi.” Hiên Viên Ngạo Thiên khàn khàn nói.
“ Tạ ơn phụ hoàng.”
Hiên Viên Gia Huân cúi đầu chờ nghe, mãi một lúc sau, Hiên Viên Ngạo Thiên mới lên tiếng
“ Huân nhi, ngươi có lòng tin sẽ quản được thiên hạ này không?”
Hiên Viên Gia Huân ngạc nhiên, ngẩng đầu lên nhìn, thoáng thấy người ngồi trên kia sắc mặt tái nhợt, mày kiếm nhíu lại đầy u sầu.
Hắn vội vàng cúi đầu xuống vì biết mình đã thất lễ, nói “ Nhi thần có lòng tin, thưa phụ hoàng.”
“ Vậy, trẫm sẽ giao cả thiên hạ này vào tay ngươi.”c