Hiên Viên Ngạo Thiên bước đến gần, xốc màn che lên. Trong xe là một nữ nhân và một nữ hài đang ngồi sát bên nhau. Dù khuôn mặt đứa bé kia rõ ràng khác với Lưu Diệp Phong, nhưng không hiểu sao Hiên Viên Ngạo Thiên lại thấy thân thuộc.
“ Tại sao viên quan kia không biết các ngươi?”
“ Dân phụ là người … phía Tây thành, phu quân mất sớm nên thường không ra khỏi nhà để giữ lễ tiết, đại quan xem xét ” Ánh nhi run rẩy nói ra từng câu. Đối mặt với nam nhân này, nàng dù đã cố gắng nhắc mình kiềm chế nhưng cũng không khỏi phát run.
Lưu Diệp Phong thấy thế khẽ vỗ vỗ tay Ánh nhi để nàng không run quá làm bại lộ.
“ Đứa bé kia, ngẩng đâu lên.”
Hiên Viên Ngạo Thiên chăm chú nhìn vào khuôn mặt kia. Nhưng nó quá xa lạ, đôi mặt ngập tràn sợ hãi, mặt ướt át nén khóc, đôi vai nhỏ run rẩy vì sợ, có lẽ hắn nhầm thật.
Dù thế hắn vẫn đưa tay xuống dưới cằm để xem có phải là nhân bì diện cụ hay không. Nhưng tuyệt nhiên không có. Chắc có lẽ hắn đã nhớ thương đứa bé kia quá nên nhìn ai cũng thấy giống đi.
Nhưng Hiên Viên Ngạo Thiên không ngờ rằng, hắn, đụng phải thần y.
“ Đi đi.”
Hiên Viên Ngạo Thiên phất tay ra ý cho xe rời đi.
Trong xe, Lưu Diệp Phong cười thắt cả ruột. Nãy giờ hắn nén cười nên run đến thập phần khó chịu, đến mức nước mắt cũng trào ra. Hắn thật là, kiếp trước không biết mình có tài làm diễn viên.
Trước xe đi được một đoạn khá xa, Hiên Viên Ngạo Thiên bỗng nhớ đến gì đó. Là mùi hương thảo dược. Đúng, hương thảo dược của đứa bé kia giống hết Lưu Diệp Phong ngày đó hắn ngửi được. Dù thoáng qua mùi hương dù không nồng nàn nhưng lưu luyến ấy làm hắn nhớ mãi không quên. Chết tiệt. Đuổi theo
“ Đuổi theo, ngay, đuổi theo cái xe ngựa kia cho trẫm.”
Hiên Viên Ngạo Thiên nhảy lên một con ngựa, cấp tốc đuổi theo chiếc xe đó.
Xe dù đi được khá xa nhưng vì tốc độ không thể bằng chiến mã thần tốc nên Hiên Viên Ngạo Thiên vẫn kịp đuổi. Không kịp chờ đến gần, hắn đã dùng khinh công thượng thừa đến gần xe ngựa.
Xe, không có người đánh xe. Hiên Viên Ngạo Thiên xốc màn che lên, bên trong chỉ có một tờ giấy được gim trên xe
“ Phụ hoàng, TÁI KIẾN a” sau chữ đó là khuôn mặt lè lưỡi trêu tức người.
Hiên Viên Ngạo Thiên nổi điên lên, gầm lên
“ Hiên Viên Diệp Phong, người chờ đó.”
[ Nguyệt: Ai cho đổi họ người ta thế. _._” ]
Hiên Viên Ngạo Thiên không hề biết rằng sau khi xe ngựa vừa đi khỏi 1 quãng, khuất bóng một chút thì bốn người trong xe đã nhảy ra khỏi xe, đeo diện cụ vào giả làm nông dân vào thành buổi sớm. Vừa lúc Hiên Viên Ngạo Thiên ra khỏi thành, những người “ cần bắt” đã vào thành. Quân lính chỉ thấy đó là gia đình nông dân, lại không có chủ tử, nên cũng không ai ngăn cản.
Khi Hiên Viên Ngạo Thiên trở về cũng không cho lật tung Lạc Phong thành lên nữa. Hắn lần đầu tiên trong đời cảm thấy buồn chán cùng bực bội. Tìm kiếm nữ nhân phát tiết nhưng cũng không được. Trong đầu hắn giờ đây chỉ có hình ảnh đứa bé tuyệt đẹp kia, nụ cười, giọng nói thánh thót như chuông đồng. Ngồi trong dục trì, hắn áp tay lên trán, hơi nước nóng ấm bốc lên. Hiên Viên Ngạo Thiên khẽ hí mắt, nói
“ Ám, dùng hết nhân lực của ám vệ. Tìm cho ta tung tích của đứa bé đó. Bao nhiêu năm cũng được.”
“ Dạ.”
[Nguyệt: Rồi em sẽ tự tìm đến anh. Khỏi phải … nói =] ]
Trong một căn nhà nhỏ ở Tây thành
“ Tiểu Phong nhi, ăn đi a.” Lưu Diệp Minh cười cười nói nói, lăng xăng gắp thức ăn cho đứa con yêu. Bên cạnh Lưu Diệp Tĩnh bị bỏ quên, sắc mặt càng ngày càng đen thêm
“ Tiểu phụ thân à, con ăn nữa sẽ chết.” Lưu Diệp Phong chậm rãi nói.
“ Chết? Sao chết được. Hôm qua Tiểu Phong nhi chưa kịp ăn uống gì nhiều mà.”
“ Sẽ chết…” Chết vì cơn ghen của phụ thân ấy. Lưu Diệp Phong không nói gì chỉ cắm đầu vào ăn. Hắn không ăn nhanh thì bình dấm kia sẽ phát tác.
Lưu Diệp Tĩnh không thèm nói. Tiểu quỷ kia lúc nào cũng thích chọc gậy bánh xe.
“ Tĩnh, ăn a. Ca gầy.” Lưu Diệp Minh cười thẹn gắp cho ái nhân.
Lưu Diệp Tĩnh ném hết các suy nghĩ nãy giờ, chỉ chăm chú gặp lại cho ái nhân của mình.
Tình cảnh trái tim hồng bay phất phới trên bàn cơm đã không còn gì xa lạ với Lưu Diệp Phong. Hắn bĩu môi, ăn lẹ rồi chuồn thẳng ra hậu viện chơi. Tốt nhất đừng phá đám, hắn chịu không nổi cơn ghen từ phụ thân.
Trong góc sân hậu viện có một con khỉ con, rất nghịch. Lần trước nó ở trong Lưu gia nhưng vì phá quá ( đại khái phá tiểu phụ thân) nên nó bị tống đến căn nhà chưa dược nhỏ này. Nơi này vốn không ai biết bởi người Lưu gia cũng không hay tiến vào, ở ngoài nhìn vào thì thập phần bé nhỏ trong một góc phố. Nên nó cũng rất an toàn để trú tạm.
Cho khỉ con ăn, Lưu Diệp Phong vừa kiểm tra một số dược liệu. Hắn đang điều chế “ thuốc ngứa”. Hắc hắc. Đề phòng bất trắc gặp lại lão phụ hoàng kia.
[ Nguyệt: Ta sẽ k cho gặp đâu. Yên tâm đi ]
Khi Hiên Viên Ngạo Thiên rời đi Lạc Phong thành, bốn người Lưu gia cũng chỉ ở thêm 1 tháng rồi khởi hành đi đến gần đế đô. Người ta nói “ nơi nguy hiểm nhất là nơi an toàn nhất.”
Gần Hiên Viên thành – đế đô của Hiên Quốc, có một tòa trang viện cực lớn. Bên trong có nước, có đá, có hoa. Không ai biết nó thuộc về ai, cũng không ai gặp qua chủ nhân nó. Người ta chỉ đồn đại rằng nơi đó thuộc về một vị quan lớn hay vương gia gì đó, ngụ để vui chơi.
Thành ra dù thấy người về ở hơn nửa năm nhưng không gặp ai, câu chuyện về trang viện đó ngày một kì bí, làm nơi bàn tán cho dân chúng.
Trong trang viện Tĩnh Minh trang, một nam nhân vóc người nhỏ bé, đang vẫy vẫy dụ dỗ đứa bé tầm 6 tuổi
“ Phong nhi a Phong nhi, đi chơi phố với tiểu phụ thân.”
“ Phong nhi yêu, đi chơi với tiểu phụ thân, ngoài phố đang có rước đèn.”
“ Phong nhi a, Phong nhi.”
“ Phong nhi xinh đẹp đáng yêu a.”
“ Phong nhi dễ thương.”
“ Phong nhi …”
“ Phong nhi …”
….
Được một lúc, Lưu Diệp Phong chịu không nổi nữa, đứng lên vứt quyển sách xuống bàn. Nhìn một lớn một bé, đều thấy như đứa nhỏ 6 tuổi kia mới là đại nhân.
“ Được rồi, Phong nhi đi với tiểu phụ thân.”
Trên phố đông người, ai cũng đều xuýt xoa nhìn đứa bé đang được bế trong tay nam nhân cũng xinh đẹp kia. Dù Lưu Diệp Phong đã dịch dung, nhưng tiểu phụ thân hắn nhất nhất đòi hắn làm một hài tử đáng yêu xinh đẹp. Hắn bất đắc dĩ để tiểu phụ thân dịch dung cho. Khi xong, nhìn vào gương hắn muốn sùi bọt mép. Qúa giống nữ hài tử mà.
[ Nguyệt: Khuôn mặt thực của em cũng giống nữ hài mà
Phong: * đạp * Tại ngươi. * giơ tay chỉ * ai thôi đi. Ta k cãi nhau với nữ nhân.
Nguyệt: Hắc hắc ]
————————————————————-
“ Phong nhi, cái này ngon a.”
“ Phong nhi, chúng ta đi tửu lâu kia a.”
“ Phong nhi mua con búp bê vải này nha.”
“ Phong nhi, tượng đất đẹp quá a.”
“ Phong nhi, đèn lồng này thật tuyệt.”
“ Phong nhi, cái này … cái này nữa …”
Lưu Diệp Phong hiện tại muốn học thuật độn thổ.
Hiên Viên Ngạo Thiên bước đến gần, xốc màn che lên. Trong xe là một nữ nhân và một nữ hài đang ngồi sát bên nhau. Dù khuôn mặt đứa bé kia rõ ràng khác với Lưu Diệp Phong, nhưng không hiểu sao Hiên Viên Ngạo Thiên lại thấy thân thuộc.
“ Tại sao viên quan kia không biết các ngươi?”
“ Dân phụ là người … phía Tây thành, phu quân mất sớm nên thường không ra khỏi nhà để giữ lễ tiết, đại quan xem xét ” Ánh nhi run rẩy nói ra từng câu. Đối mặt với nam nhân này, nàng dù đã cố gắng nhắc mình kiềm chế nhưng cũng không khỏi phát run.
Lưu Diệp Phong thấy thế khẽ vỗ vỗ tay Ánh nhi để nàng không run quá làm bại lộ.
“ Đứa bé kia, ngẩng đâu lên.”
Hiên Viên Ngạo Thiên chăm chú nhìn vào khuôn mặt kia. Nhưng nó quá xa lạ, đôi mặt ngập tràn sợ hãi, mặt ướt át nén khóc, đôi vai nhỏ run rẩy vì sợ, có lẽ hắn nhầm thật.
Dù thế hắn vẫn đưa tay xuống dưới cằm để xem có phải là nhân bì diện cụ hay không. Nhưng tuyệt nhiên không có. Chắc có lẽ hắn đã nhớ thương đứa bé kia quá nên nhìn ai cũng thấy giống đi.
Nhưng Hiên Viên Ngạo Thiên không ngờ rằng, hắn, đụng phải thần y.
“ Đi đi.”
Hiên Viên Ngạo Thiên phất tay ra ý cho xe rời đi.
Trong xe, Lưu Diệp Phong cười thắt cả ruột. Nãy giờ hắn nén cười nên run đến thập phần khó chịu, đến mức nước mắt cũng trào ra. Hắn thật là, kiếp trước không biết mình có tài làm diễn viên.
Trước xe đi được một đoạn khá xa, Hiên Viên Ngạo Thiên bỗng nhớ đến gì đó. Là mùi hương thảo dược. Đúng, hương thảo dược của đứa bé kia giống hết Lưu Diệp Phong ngày đó hắn ngửi được. Dù thoáng qua mùi hương dù không nồng nàn nhưng lưu luyến ấy làm hắn nhớ mãi không quên. Chết tiệt. Đuổi theo
“ Đuổi theo, ngay, đuổi theo cái xe ngựa kia cho trẫm.”
Hiên Viên Ngạo Thiên nhảy lên một con ngựa, cấp tốc đuổi theo chiếc xe đó.
Xe dù đi được khá xa nhưng vì tốc độ không thể bằng chiến mã thần tốc nên Hiên Viên Ngạo Thiên vẫn kịp đuổi. Không kịp chờ đến gần, hắn đã dùng khinh công thượng thừa đến gần xe ngựa.
Xe, không có người đánh xe. Hiên Viên Ngạo Thiên xốc màn che lên, bên trong chỉ có một tờ giấy được gim trên xe
“ Phụ hoàng, TÁI KIẾN a” sau chữ đó là khuôn mặt lè lưỡi trêu tức người.
Hiên Viên Ngạo Thiên nổi điên lên, gầm lên
“ Hiên Viên Diệp Phong, người chờ đó.”
[ Nguyệt: Ai cho đổi họ người ta thế. _._” ]
Hiên Viên Ngạo Thiên không hề biết rằng sau khi xe ngựa vừa đi khỏi quãng, khuất bóng một chút thì bốn người trong xe đã nhảy ra khỏi xe, đeo diện cụ vào giả làm nông dân vào thành buổi sớm. Vừa lúc Hiên Viên Ngạo Thiên ra khỏi thành, những người “ cần bắt” đã vào thành. Quân lính chỉ thấy đó là gia đình nông dân, lại không có chủ tử, nên cũng không ai ngăn cản.
Khi Hiên Viên Ngạo Thiên trở về cũng không cho lật tung Lạc Phong thành lên nữa. Hắn lần đầu tiên trong đời cảm thấy buồn chán cùng bực bội. Tìm kiếm nữ nhân phát tiết nhưng cũng không được. Trong đầu hắn giờ đây chỉ có hình ảnh đứa bé tuyệt đẹp kia, nụ cười, giọng nói thánh thót như chuông đồng. Ngồi trong dục trì, hắn áp tay lên trán, hơi nước nóng ấm bốc lên. Hiên Viên Ngạo Thiên khẽ hí mắt, nói
“ Ám, dùng hết nhân lực của ám vệ. Tìm cho ta tung tích của đứa bé đó. Bao nhiêu năm cũng được.”
“ Dạ.”
[Nguyệt: Rồi em sẽ tự tìm đến anh. Khỏi phải … nói =] ]
Trong một căn nhà nhỏ ở Tây thành
“ Tiểu Phong nhi, ăn đi a.” Lưu Diệp Minh cười cười nói nói, lăng xăng gắp thức ăn cho đứa con yêu. Bên cạnh Lưu Diệp Tĩnh bị bỏ quên, sắc mặt càng ngày càng đen thêm
“ Tiểu phụ thân à, con ăn nữa sẽ chết.” Lưu Diệp Phong chậm rãi nói.
“ Chết? Sao chết được. Hôm qua Tiểu Phong nhi chưa kịp ăn uống gì nhiều mà.”
“ Sẽ chết…” Chết vì cơn ghen của phụ thân ấy. Lưu Diệp Phong không nói gì chỉ cắm đầu vào ăn. Hắn không ăn nhanh thì bình dấm kia sẽ phát tác.
Lưu Diệp Tĩnh không thèm nói. Tiểu quỷ kia lúc nào cũng thích chọc gậy bánh xe.
“ Tĩnh, ăn a. Ca gầy.” Lưu Diệp Minh cười thẹn gắp cho ái nhân.
Lưu Diệp Tĩnh ném hết các suy nghĩ nãy giờ, chỉ chăm chú gặp lại cho ái nhân của mình.
Tình cảnh trái tim hồng bay phất phới trên bàn cơm đã không còn gì xa lạ với Lưu Diệp Phong. Hắn bĩu môi, ăn lẹ rồi chuồn thẳng ra hậu viện chơi. Tốt nhất đừng phá đám, hắn chịu không nổi cơn ghen từ phụ thân.
Trong góc sân hậu viện có một con khỉ con, rất nghịch. Lần trước nó ở trong Lưu gia nhưng vì phá quá ( đại khái phá tiểu phụ thân) nên nó bị tống đến căn nhà chưa dược nhỏ này. Nơi này vốn không ai biết bởi người Lưu gia cũng không hay tiến vào, ở ngoài nhìn vào thì thập phần bé nhỏ trong một góc phố. Nên nó cũng rất an toàn để trú tạm.
Cho khỉ con ăn, Lưu Diệp Phong vừa kiểm tra một số dược liệu. Hắn đang điều chế “ thuốc ngứa”. Hắc hắc. Đề phòng bất trắc gặp lại lão phụ hoàng kia.
[ Nguyệt: Ta sẽ k cho gặp đâu. Yên tâm đi ]
Khi Hiên Viên Ngạo Thiên rời đi Lạc Phong thành, bốn người Lưu gia cũng chỉ ở thêm tháng rồi khởi hành đi đến gần đế đô. Người ta nói “ nơi nguy hiểm nhất là nơi an toàn nhất.”
Gần Hiên Viên thành – đế đô của Hiên Quốc, có một tòa trang viện cực lớn. Bên trong có nước, có đá, có hoa. Không ai biết nó thuộc về ai, cũng không ai gặp qua chủ nhân nó. Người ta chỉ đồn đại rằng nơi đó thuộc về một vị quan lớn hay vương gia gì đó, ngụ để vui chơi.
Thành ra dù thấy người về ở hơn nửa năm nhưng không gặp ai, câu chuyện về trang viện đó ngày một kì bí, làm nơi bàn tán cho dân chúng.
Trong trang viện Tĩnh Minh trang, một nam nhân vóc người nhỏ bé, đang vẫy vẫy dụ dỗ đứa bé tầm tuổi
“ Phong nhi a Phong nhi, đi chơi phố với tiểu phụ thân.”
“ Phong nhi yêu, đi chơi với tiểu phụ thân, ngoài phố đang có rước đèn.”
“ Phong nhi a, Phong nhi.”
“ Phong nhi xinh đẹp đáng yêu a.”
“ Phong nhi dễ thương.”
“ Phong nhi …”
“ Phong nhi …”
….
Được một lúc, Lưu Diệp Phong chịu không nổi nữa, đứng lên vứt quyển sách xuống bàn. Nhìn một lớn một bé, đều thấy như đứa nhỏ tuổi kia mới là đại nhân.
“ Được rồi, Phong nhi đi với tiểu phụ thân.”
Trên phố đông người, ai cũng đều xuýt xoa nhìn đứa bé đang được bế trong tay nam nhân cũng xinh đẹp kia. Dù Lưu Diệp Phong đã dịch dung, nhưng tiểu phụ thân hắn nhất nhất đòi hắn làm một hài tử đáng yêu xinh đẹp. Hắn bất đắc dĩ để tiểu phụ thân dịch dung cho. Khi xong, nhìn vào gương hắn muốn sùi bọt mép. Qúa giống nữ hài tử mà.
[ Nguyệt: Khuôn mặt thực của em cũng giống nữ hài mà
Phong: đạp Tại ngươi. giơ tay chỉ ai thôi đi. Ta k cãi nhau với nữ nhân.
Nguyệt: Hắc hắc ]
————————————————————-
“ Phong nhi, cái này ngon a.”
“ Phong nhi, chúng ta đi tửu lâu kia a.”
“ Phong nhi mua con búp bê vải này nha.”
“ Phong nhi, tượng đất đẹp quá a.”
“ Phong nhi, đèn lồng này thật tuyệt.”
“ Phong nhi, cái này … cái này nữa …”
Lưu Diệp Phong hiện tại muốn học thuật độn thổ.