Khi Lưu Diệp Phong gân xanh nổi lên đầy mặt, Lưu Diệp Minh lại chạy chen vào một đám đông trên đường. Đám đông đó vây quanh 3 người. 1 kẻ mặc quần áo gấm vóc thượng hạng đang giơ tay đá chân vào 2 đứa nhỏ. Hai nam hài một đứa 10 tuổi, một đứa gần nhỏ đang bất tỉnh có lẽ bằng tuổi Lưu Diệp Phong. Lưu Diệp Minh không suy không nghĩ nhảy ngay vào can ngăn.
“ Ngươi ~ sao lại đánh những đứa trẻ tội nghiệp như thế a.”
Người đang hành hung kia thấy Lưu Diệp Minh thì dừng lại rồi liếc nhìn hèn mọn nói.
“ Tiểu mĩ nhân a, ngươi sao lại lo chuyện bao đồng. Hắn nợ ta 500 lượng bạc. Ta không đòi được thì phải đánh cho sướng tay.”
“ Ngươi, có 500 lượng bạc mà nỡ ra tay đánh đứa trẻ đáng thương này a.”
Lưu Diệp Minh trừng mắt tức giận. Lưu Diệp Phong bên cạnh thật muốn bái kiến thổ địa công công xem thuật độn thổ như thế nào. Lưu Diệp Phong là đứa trẻ 6 tuổi cũng biết 500 lượng lớn đến chừng nào.
“ Ai u, vậy ngươi trả ta đi. Nếu không lấy ngươi tiểu mĩ nhân ra thế cũng được a. Ai u, còn đứa nhỏ xinh đẹp này nữa, ta cũng không ngần ngại đổi hai ngươi lấy 500 lượng kia đâu.”
Tên vô lại kia định sấn tới gần Lưu Diệp Minh, Lưu Diệp Phong đã ném cho hăn 1 tờ ngân phiếu, giọng nói thanh thoát như tiên đồng:
“ Phiếu này một nghìn lượng. Ta mua luôn mạng nhà ngươi được a.”
Nói xong không cần để ý tên vô lại kia đang đứng hồn bạt vía thế nào, hùng dũng kéo tay Lưu Diệp Minh ly khai.
Nhưng trời không chiều lòng người, Lưu Diệp Minh không chịu cứ nấn ná ở lại, hai mắt đáng thương lệ sầu nói:
“ Phong nhi đáng yêu, để hai đứa trẻ lưu lạc ư? Hắn bị bệnh nặng lắm a.”
Nói xong không quên chỉ chỉ đứa bé nhỏ tuổi nhất. Ánh mắt như cầu như xin Lưu Diệp Phong, ý nói cho y mang hai đứa trẻ này về.
Lưu Diệp Phong thở dài ngao ngán. Cái chiêu đáng thương “ nước mắt cá sấu” này chỉ dọa được kẻ si tình đến điên kia thôi ( aka Lưu Diệp Tĩnh =])
“ Vậy chữa bệnh cho y đi rồi chúng ta quay về.”
“ Ta muốn mang chúng về sơn trang a.”
“ _._”
“ Đi mà Phong nhi, Phong nhi đáng yêu.”
Chịu không nổi công kích, Lưu Diệp Phong quay sang hỏi hai đứa trẻ kia.
“ Cha mẹ ngươi đâu?”
“ Cha mẹ ta đã sớm chết, để lại nợ nần là 50 lượng. Kẻ kia lại sửa biên nói chúng ta nợ 500 lượng, đem ta ra đánh.”
Đứa lớn nhất 10 tuổi không kiêng dè nhìn thẳng vào Lưu Diệp Phong và Lưu Diệp Minh. Đôi mắt kiên cường, bất khuât, không chịu khuất nhục. Lưu Diệp Phong mỉm cười nói.
“ Vây a, ngươi nguyện ý theo chúng ta đến trang viện làm nô tài không? Ta đảm bảo sẽ rất thỏa mái, em trai ngươi sẽ được chăm sóc cẩn thận.”
“ Tại sao hai ngươi làm thế?” Âm điệu dò hỏi của đứa trẻ kia vang lên. Từ ngày phụ mẫu mất, hắn không còn tin vào thứ gọi là tình người.
“ Tại y thôi . Vả lại trang viện có mỗi Ánh nhi cùng hai người Tuệ và Thần, cũng rất vất vả quét dọn đi. Ngươi nguyện ý về thì khỏi lo nguy hiểm.”
“ Được. Ta tên Lý Thành, đệ ta gọi là Lý Nhược.” Lý Thành trả lời kiên định. Dù sao những người này đã giúp hắn. Mà có thể có một nhà đế trú lại, để đệ đệ khỏi bệnh thì dù cực nhọc gì hắn cũng chịu được.
“ Thật a, Thật a. Vậy hai ngươi theo Thần về xe đi. Về trang viện trước sắc thuốc cho đứa nhỏ kia. Còn ta với Phong nhi sẽ theo về sau.”
Lưu Diệp Minh cười tươi chói sáng. Ôm đứa con yêu vào lòng, bế hắn đứng lên. Lưu Diệp Phong thần tình không đổi, gân xanh vẫn còn nổi lên từng đợt. Hắn cứ tưởng dắt hai kẻ kia về nhà thì tiểu phụ thân không đi ra ngoài nháo nữa. Ai dè vẫn phải đi.
Lại nói, tên vô lại kia sau đó nằm liệt giường 5 năm dậy không được. Nghe đâu trúng phải kì độc. Không những không thể cử động mà còn bị tuyệt tự, bởi mãi mãi bất lực trên giường. Thật hảo đáng thương a.
Thấy Thần đỡ hai huynh đệ họ Lý kia lên xe trở về, Lưu Diệp Minh lại tiếp tục “ hành hạ” đứa con. Đi hết phố này đến phố khác mà chưa thấy chán.
Hôm nay Hiên Viên Ngạo Thiên cũng xuất cung ra ngoài. Hắn chắc chắn không phải đi dạo phố, mà là đi nhận vài thứ ở ngoài. Mấy kẻ hắn gài ở nhà đại thần , hẳn là thu thập được nhiều thứ rồi. Hắn không yên tâm giao kẻ khác nên tự mình đi lấy.
Trong một bách lâu có tiếng, Hiên Viên Ngạo Thiên ngồi trên lầu, bên cạnh y là một thiếu niên mi mục thanh tú, đôi mắt lạnh lùng. Đó chính là Huỳnh Thái. Đừng trông mặt bắt hình dong, thiếu niên thanh tú ấy lại chính là đệ nhất sát thủ do chính tay Hiên Viên Ngạo Thiên đào tạo.
Khi Huỳnh Thái đứng dậy cáo từ, Hiên Viên Ngạo Thiên đi xuống lầu thì nghe thấy một đoạn đối thoại như thế này.
“ Phong nhi ngoan, ăn cho tiểu phụ thân xem nào.”
“ Qúa ngọt, không ăn.”
“ Ăn đi a. Tiểu phụ thân hảo buồn nếu Phong nhi không ăn.”
“ Không là không.”
Lưu Diệp Phong nổi quạy, hắn từ nãy đến giờ đã cùng tiểu phụ thân ăn hết 3 đĩa điểm tâm cực ngọt. Dù khi đến đây hắn ăn nhiều đồ ngọt hơn nhưng cũng không thể nuốt trôi suốt những đồ ngọt này.
Khi một người đáng giận dữ từ chối, một người điệu bộ ủy khuất, mong người kia ăn cùng thì một giọng nói lạnh lùng vang lên làm cả hai dựng tóc gáy.
“ Lưu —– Diệp — Phong?”
Hiên Viên Ngạo Thiên lúc đầu không quá để ý. Chỉ là nghe tên Phong hắn bất giác quay đầu lại. Lại nhìn thấy hai con người xa lạ. Hắn tránh mình quá mẫn cảm. Hiện tại chỉ cần ai đó gọi Phong, hắn liền phóng mắt tìm kiếm thân ảnh, để giá như hắn thấy được con người nhỏ bé kia.
Nhưng khi mùi hương thơm của cây cỏ thảo dược chạm vào mũi, Hiên Viên Ngạo Thiên bất giác vui mừng. Đứa nhỏ kia chính là người khiến hắn điên cuồng suốt nửa năm này.
Lưu Diệp Phong không quay đầu lại cũng biết giọng kia của ai. Nghe một lần đủ để ám hắn cả đời. Không quay người lại, ý nhìn Lưu Diệp Minh chuẩn bị bế hắn chạy. Khi cánh tay người nọ chạm vào vai hắn, hắn khẽ né mình ném về phía kẻ kia một nắm bột trắng. Hiên Viên Ngạo Thiên vì không đề phòng nên trúng phải. Những người đi theo sau y cũng nhận một ít.
Lưu Diệp Minh thức thời bế bé con vào lòng, thi triển khinh công chạy mất. Nói sư phụ hắn dạy hắn 10 phần võ công 10 phần dược lý cùng độc y thì Lưu Diệp Minh học được 10 phần dược lý, 3 phần độc y, võ công hắn học chưa nổi 2 phần. Thật xấu hổ cho sư môn. Nhưng hắn lại học được khinh công thượng thừa, trên thiên hạ, kẻ đuổi kịp hắn chỉ có Lưu Diệp Tĩnh cùng sư phụ Nhược Vận Tích của hắn mà thôi. Coi như cũng không bêu xấu sư môn đi.
Hiên Viên Ngạo Thiên nhất thời hoảng hốt, nhưng lại thấy bụi phấn kia không có phản ứng gì liền thi triển khinh công đuổi theo hai kẻ kia. Nhưng dù hắn võ công cao cường nhưng khinh công chưa sánh nổi với Lưu Diệp Minh được.
Cứ như đuổi mèo bắt chuột, gần đến nơi lại vuột mất.
Câu cuối cùng Hiên Viên Ngạo Thiên nghe được từ giọng nói thánh thót kia.
” Phụ hoàng, đêm nay ráng ngâm nước muối 3 canh giờ a.”
Nói xong lời, Lưu Diệp Phong không kiêng nể tặng cho Hiên Viên Ngạo Thiên một màn cười khanh khách trêu trọc.
Bất lực, Hiên Viên Ngạo Thiên chỉ đành gầm lên
“ Hiên Viên Diệp Phong, người chờ đó.”
Đêm đến, khi nhà họ Lưu 4 người, à không giờ đã là 8, chìm trong giấc ngủ yên bình, hoàng đế bệ hạ của chúng ta phải ngâm trong bồn lạnh hòa muối vì công hiệu của bột ngứa phát tác.
Hảo khổ a. Phong nhi thật ác.
Hoàng đế bệ hạ một đêm không ngủ vì tức. Trong tâm trí khắc sâu tên người kia. Hắn thề nhất định phải bắt y về bồi mình cả đời mới trả được nợ này
Truyện đó còn ở phía sau rất dài.
Khi Lưu Diệp Phong gân xanh nổi lên đầy mặt, Lưu Diệp Minh lại chạy chen vào một đám đông trên đường. Đám đông đó vây quanh người. kẻ mặc quần áo gấm vóc thượng hạng đang giơ tay đá chân vào đứa nhỏ. Hai nam hài một đứa tuổi, một đứa gần nhỏ đang bất tỉnh có lẽ bằng tuổi Lưu Diệp Phong. Lưu Diệp Minh không suy không nghĩ nhảy ngay vào can ngăn.
“ Ngươi ~ sao lại đánh những đứa trẻ tội nghiệp như thế a.”
Người đang hành hung kia thấy Lưu Diệp Minh thì dừng lại rồi liếc nhìn hèn mọn nói.
“ Tiểu mĩ nhân a, ngươi sao lại lo chuyện bao đồng. Hắn nợ ta lượng bạc. Ta không đòi được thì phải đánh cho sướng tay.”
“ Ngươi, có lượng bạc mà nỡ ra tay đánh đứa trẻ đáng thương này a.”
Lưu Diệp Minh trừng mắt tức giận. Lưu Diệp Phong bên cạnh thật muốn bái kiến thổ địa công công xem thuật độn thổ như thế nào. Lưu Diệp Phong là đứa trẻ tuổi cũng biết lượng lớn đến chừng nào.
“ Ai u, vậy ngươi trả ta đi. Nếu không lấy ngươi tiểu mĩ nhân ra thế cũng được a. Ai u, còn đứa nhỏ xinh đẹp này nữa, ta cũng không ngần ngại đổi hai ngươi lấy lượng kia đâu.”
Tên vô lại kia định sấn tới gần Lưu Diệp Minh, Lưu Diệp Phong đã ném cho hăn tờ ngân phiếu, giọng nói thanh thoát như tiên đồng:
“ Phiếu này một nghìn lượng. Ta mua luôn mạng nhà ngươi được a.”
Nói xong không cần để ý tên vô lại kia đang đứng hồn bạt vía thế nào, hùng dũng kéo tay Lưu Diệp Minh ly khai.
Nhưng trời không chiều lòng người, Lưu Diệp Minh không chịu cứ nấn ná ở lại, hai mắt đáng thương lệ sầu nói:
“ Phong nhi đáng yêu, để hai đứa trẻ lưu lạc ư? Hắn bị bệnh nặng lắm a.”
Nói xong không quên chỉ chỉ đứa bé nhỏ tuổi nhất. Ánh mắt như cầu như xin Lưu Diệp Phong, ý nói cho y mang hai đứa trẻ này về.
Lưu Diệp Phong thở dài ngao ngán. Cái chiêu đáng thương “ nước mắt cá sấu” này chỉ dọa được kẻ si tình đến điên kia thôi ( aka Lưu Diệp Tĩnh =])
“ Vậy chữa bệnh cho y đi rồi chúng ta quay về.”
“ Ta muốn mang chúng về sơn trang a.”
“ _._”
“ Đi mà Phong nhi, Phong nhi đáng yêu.”
Chịu không nổi công kích, Lưu Diệp Phong quay sang hỏi hai đứa trẻ kia.
“ Cha mẹ ngươi đâu?”
“ Cha mẹ ta đã sớm chết, để lại nợ nần là lượng. Kẻ kia lại sửa biên nói chúng ta nợ lượng, đem ta ra đánh.”
Đứa lớn nhất tuổi không kiêng dè nhìn thẳng vào Lưu Diệp Phong và Lưu Diệp Minh. Đôi mắt kiên cường, bất khuât, không chịu khuất nhục. Lưu Diệp Phong mỉm cười nói.
“ Vây a, ngươi nguyện ý theo chúng ta đến trang viện làm nô tài không? Ta đảm bảo sẽ rất thỏa mái, em trai ngươi sẽ được chăm sóc cẩn thận.”
“ Tại sao hai ngươi làm thế?” Âm điệu dò hỏi của đứa trẻ kia vang lên. Từ ngày phụ mẫu mất, hắn không còn tin vào thứ gọi là tình người.
“ Tại y thôi . Vả lại trang viện có mỗi Ánh nhi cùng hai người Tuệ và Thần, cũng rất vất vả quét dọn đi. Ngươi nguyện ý về thì khỏi lo nguy hiểm.”
“ Được. Ta tên Lý Thành, đệ ta gọi là Lý Nhược.” Lý Thành trả lời kiên định. Dù sao những người này đã giúp hắn. Mà có thể có một nhà đế trú lại, để đệ đệ khỏi bệnh thì dù cực nhọc gì hắn cũng chịu được.
“ Thật a, Thật a. Vậy hai ngươi theo Thần về xe đi. Về trang viện trước sắc thuốc cho đứa nhỏ kia. Còn ta với Phong nhi sẽ theo về sau.”
Lưu Diệp Minh cười tươi chói sáng. Ôm đứa con yêu vào lòng, bế hắn đứng lên. Lưu Diệp Phong thần tình không đổi, gân xanh vẫn còn nổi lên từng đợt. Hắn cứ tưởng dắt hai kẻ kia về nhà thì tiểu phụ thân không đi ra ngoài nháo nữa. Ai dè vẫn phải đi.
Lại nói, tên vô lại kia sau đó nằm liệt giường năm dậy không được. Nghe đâu trúng phải kì độc. Không những không thể cử động mà còn bị tuyệt tự, bởi mãi mãi bất lực trên giường. Thật hảo đáng thương a.
Thấy Thần đỡ hai huynh đệ họ Lý kia lên xe trở về, Lưu Diệp Minh lại tiếp tục “ hành hạ” đứa con. Đi hết phố này đến phố khác mà chưa thấy chán.
Hôm nay Hiên Viên Ngạo Thiên cũng xuất cung ra ngoài. Hắn chắc chắn không phải đi dạo phố, mà là đi nhận vài thứ ở ngoài. Mấy kẻ hắn gài ở nhà đại thần , hẳn là thu thập được nhiều thứ rồi. Hắn không yên tâm giao kẻ khác nên tự mình đi lấy.
Trong một bách lâu có tiếng, Hiên Viên Ngạo Thiên ngồi trên lầu, bên cạnh y là một thiếu niên mi mục thanh tú, đôi mắt lạnh lùng. Đó chính là Huỳnh Thái. Đừng trông mặt bắt hình dong, thiếu niên thanh tú ấy lại chính là đệ nhất sát thủ do chính tay Hiên Viên Ngạo Thiên đào tạo.
Khi Huỳnh Thái đứng dậy cáo từ, Hiên Viên Ngạo Thiên đi xuống lầu thì nghe thấy một đoạn đối thoại như thế này.
“ Phong nhi ngoan, ăn cho tiểu phụ thân xem nào.”
“ Qúa ngọt, không ăn.”
“ Ăn đi a. Tiểu phụ thân hảo buồn nếu Phong nhi không ăn.”
“ Không là không.”
Lưu Diệp Phong nổi quạy, hắn từ nãy đến giờ đã cùng tiểu phụ thân ăn hết đĩa điểm tâm cực ngọt. Dù khi đến đây hắn ăn nhiều đồ ngọt hơn nhưng cũng không thể nuốt trôi suốt những đồ ngọt này.
Khi một người đáng giận dữ từ chối, một người điệu bộ ủy khuất, mong người kia ăn cùng thì một giọng nói lạnh lùng vang lên làm cả hai dựng tóc gáy.
“ Lưu —– Diệp — Phong?”
Hiên Viên Ngạo Thiên lúc đầu không quá để ý. Chỉ là nghe tên Phong hắn bất giác quay đầu lại. Lại nhìn thấy hai con người xa lạ. Hắn tránh mình quá mẫn cảm. Hiện tại chỉ cần ai đó gọi Phong, hắn liền phóng mắt tìm kiếm thân ảnh, để giá như hắn thấy được con người nhỏ bé kia.
Nhưng khi mùi hương thơm của cây cỏ thảo dược chạm vào mũi, Hiên Viên Ngạo Thiên bất giác vui mừng. Đứa nhỏ kia chính là người khiến hắn điên cuồng suốt nửa năm này.
Lưu Diệp Phong không quay đầu lại cũng biết giọng kia của ai. Nghe một lần đủ để ám hắn cả đời. Không quay người lại, ý nhìn Lưu Diệp Minh chuẩn bị bế hắn chạy. Khi cánh tay người nọ chạm vào vai hắn, hắn khẽ né mình ném về phía kẻ kia một nắm bột trắng. Hiên Viên Ngạo Thiên vì không đề phòng nên trúng phải. Những người đi theo sau y cũng nhận một ít.
Lưu Diệp Minh thức thời bế bé con vào lòng, thi triển khinh công chạy mất. Nói sư phụ hắn dạy hắn phần võ công phần dược lý cùng độc y thì Lưu Diệp Minh học được phần dược lý, phần độc y, võ công hắn học chưa nổi phần. Thật xấu hổ cho sư môn. Nhưng hắn lại học được khinh công thượng thừa, trên thiên hạ, kẻ đuổi kịp hắn chỉ có Lưu Diệp Tĩnh cùng sư phụ Nhược Vận Tích của hắn mà thôi. Coi như cũng không bêu xấu sư môn đi.
Hiên Viên Ngạo Thiên nhất thời hoảng hốt, nhưng lại thấy bụi phấn kia không có phản ứng gì liền thi triển khinh công đuổi theo hai kẻ kia. Nhưng dù hắn võ công cao cường nhưng khinh công chưa sánh nổi với Lưu Diệp Minh được.
Cứ như đuổi mèo bắt chuột, gần đến nơi lại vuột mất.
Câu cuối cùng Hiên Viên Ngạo Thiên nghe được từ giọng nói thánh thót kia.
” Phụ hoàng, đêm nay ráng ngâm nước muối canh giờ a.”
Nói xong lời, Lưu Diệp Phong không kiêng nể tặng cho Hiên Viên Ngạo Thiên một màn cười khanh khách trêu trọc.
Bất lực, Hiên Viên Ngạo Thiên chỉ đành gầm lên
“ Hiên Viên Diệp Phong, người chờ đó.”
Đêm đến, khi nhà họ Lưu người, à không giờ đã là , chìm trong giấc ngủ yên bình, hoàng đế bệ hạ của chúng ta phải ngâm trong bồn lạnh hòa muối vì công hiệu của bột ngứa phát tác.
Hảo khổ a. Phong nhi thật ác.
Hoàng đế bệ hạ một đêm không ngủ vì tức. Trong tâm trí khắc sâu tên người kia. Hắn thề nhất định phải bắt y về bồi mình cả đời mới trả được nợ này
Truyện đó còn ở phía sau rất dài.