“ Hắn đã đỡ chưa?” Lưu Diệp Phong khiêu mi hỏi Lý Thành. Đứa bé Lý Nhược kia quả thật thể lực yếu ớt. Dù đã tẩm bổ bao nhiêu thuốc mà vẫn cứ một dạng thở không ra hơn.
“ Ân. Cảm ơn thiếu gia. Đệ đệ của nô tài đã khỏe hơn rất nhiều.” Lý Thành vừa nói vừa nhìn chăm chú vào Lý Nhược. Đệ đệ hắn chưa bao giờ được khỏe mạnh như thế. Dù người trong trang viện này lúc nào cũng nói đệ ấy quá yếu nhưng với Lý Thành đệ đệ mình chưa bao giờ có thể khỏe mạnh như vậy.
“ Ân. Lý Nhược thực sự quá yếu nhược đi. Tý nữa bảo Ánh nhi hầm canh gà cho hắn.”
“ Cái này …”
Lý Thành bối rối nhìn đứa bé trước mặt. Khuôn mặt tuyệt mĩ ấy, khi nhìn thấy lần đầu hắn gần như ngừng thở. Chưa bao giờ hắn tin trên thế gian này có thần tiên. Vậy mà khi thấy người này, hắn đã tin rằng y là thần tiên lưu lạc nhân gian. Vẻ đẹp thanh lạnh, thoát tục, lời nói lạnh nhạt nhưng cũng ôn nhu. Qủa thật giống 1 vị trích tiên.
“ Chúng ta không coi các ngươi là nô tài. Là thuộc hạ a. Ngươi có thể xưng hô với ta như bình thường.”
“ Ân, Lý Thành biết. Ta tạ ơn thiếu chủ.”
Đó là thực tâm của Lý Thành. Cảm ơn những người xa lạ kia đã giúp đỡ huynh đệ họ. Dù sau này có chết cũng cam lòng hả dạ.
“ Không có gì.” Lưu Diệp Phong lại lười biếng thu mình nằm trên ghế tựa. Ai~ hắn quả thực nhàn nhã, không có việc gì làm. Bỗng nhiên nhớ đến phụ hoàng kia, quả thật thú vị. Nếu được chơi với hắn vài lần nữa chắc tâm trạng hắn đỡ hơn nhiều a.
“ Thiếu gia, thiếu gia.” Khi người chưa đến mà tiếng đã thanh thanh thì chỉ có một người. Đó là Tuệ.
“ Thiếu gia a, kinh thành có chuyện ….!!!”
“ Chuyện gì?” Lưu Diệp Phong bật dậy, hai mắt đầy hứng thú. Này không phải phụ hoàng hắn vì ngứa quá mà băng hà a. [ Nguyệt: Em ác quá * che mặt * ]
“ Hoàng đế trực tiếp dẫn người đi lùng sục mọi nơi trong kinh thành. Kể cả gia môn lẫn quan viên. Ai. Để tìm thiếu gia đó a.”
“ Tìm ta?” Lưu Diệp Phong chỉ chỉ mình. Hắn tìm ta được sao?
“ Ân. Hoàng đế bệ hạ nói cửu hoàng tử của hắn bị bắt cóc. Hắn trực tiếp dẫn người đi tìm kiếm. Kinh thành đang đồn ầm lên hoàng tử đắc sủng ái của hoàng đế bệ hạ là cửu hoàng tử a.”
“ Cái gì …!!!” Lưu Diệp Phong cằm suýt thì rớt xuống mặt đất. Ay, hắn ngay cả cái cửa cung kia còn chả biết chứ đừng nói là … đắc với sủng.
“ Đúng đúng.” Tuệ vừa nói vừa thở. Sau đó đưa ra một tờ cáo thị, vẽ chân dung thiếu gia nhà mình.
Nhìn đến “ chân rung” của mình, Lưu Diệp Phong phát hỏa.
“ Cái gì thế này, vẽ thế này mà cũng vẽ à. Hỏng cả sắc đẹp của ta. Grr. Ta phải đi vẽ lại. Cho lão cha kia mở rộng tầm mắt.”
Nói rồi không để mọi người đang ngơ ngác, Lưu Diệp Phong đùng đùng về phòng.
Lưu Diệp Tĩnh vô thanh vô thức xuất hiện sau lưng Tuệ. Giọng nói lành lạnh làm Tuệ dựng tóc gáy
“ Sắp có trò vui để xem a.”
Lý Thành cùng Tuệ bất chợt thấy gió đông bắc lạnh giá ấp về. Trong phút chốc cảm thấy đại lão gia vô cùng nham hiểm, ý tưởng trong đầu chắc chắn không hay ho gì.
“ Gọi nhị lão gia và thiếu gia về phòng chính a. Mọi người tập chung ở gian chính. Ha hả.”
Vừa vẽ xong thì Lưu Diệp Phong bị Thần lôi đến gian chính phòng. Nhìn thấy phụ thân rung đùi đắc ý, Lưu Diệp Phong bỗng cảm thấy đen đủi. Hình như cái tính cách vui vẻ khi người gặp họa của hắn những năm gần đây là do người này thì phải.
“ Phụ thân, Tiểu phụ thân.”
Lưu Diệp Minh thấy đứa con, vội vã vỗ vỗ đùi nói.
“ Phong nhi ngoan, ngồi đây nào.”
Lưu Diệp Phong bĩu môi. Tiểu phụ thân a, ngồi trên đùi ngươi, còn gian khổ hơn chạy vào vạc dầu đang sôi a.
“ Phong nhi ngồi ghế được rồi.”
Mặc cho Lưu Diệp Minh ỉu xìu, Lưu Diệp Tĩnh sắc mắc đỡ âm hàn, Lưu Diệp Phong ngồi nhàn nhã trên ghế thưởng nước ép hoa quả ( Hỏi làm sao lại có thì cũng là do em Phong nhà chúng ta thôi. Em ấy đâu uống trà =] )
“ Phong nhi a, Phụ hoàng của con sắp đến đây. Nhà chúng ta phải diễn mới hí kịch thôi. Ha hả.”
Nghe Lưu Diệp Tĩnh nói, bất chợt Lưu Diệp Phong lạnh cả sống lưng.
Nói rồi không để mọi người chờ lâu, Lưu Diệp Tĩnh sai Tuệ mang đủ quần áo, thuốc diện cụ ra. Cười vô cùng đắc ý.
Nhìn quần áo của mình, Lưu Diệp Phong lần nữa sầm xuống. Sao lần nào cũng là nữ tử. Này, bộ quần áo có phải là rất … sặc sỡ không. Một màu đỏ chói lọi. Phụ thân là cố ý đi.
Ánh nhi đến bên Lưu Diệp Phong giúp hắn trang điểm, uống thuốc mặc đồ vào, khuôn mặt mới của hắn dần dần hiện ra. Là khuôn mặt nữ hài phấn nộn xinh xắn, đáng yêu.
Bộ y phục màu đỏ thập phần chói mắt lại rất phù hợp. Qủa thật, muốn hắn tức chết. Khuôn mặt kiếp này giống nữ nhân đã thôi không nói, lại còn ba lần bảy lượt làm thành nữ hài. Được lắm, Hiên Viên Ngạo Thiên, ngươi chờ ta trả thù đi.
[ Nguyệt: Người ăn ốc kẻ đổ vỏ =] ]
Khi xoay người xong xuôi thì đã thấy Lưu Diệp Tĩnh và Lưu Diệp Minh xong xuôi. Hắn, choáng váng. Tiểu phụ thân của hắn giờ phút chốc lại thành một nữ gia chủ đoan đoan chính chính. Phụ thân lại thành một người tuấn tú, kém đi chút phi phàm thường ngày nhưng thêm một chút phong lưu đào hoa đi.
Thấy Lưu Diệp Phong cười đến thập phần muốn khóc, Lưu Diệp Tĩnh càng cười lớn hơn
“ Nữ nhi a, phu thân nói nga, thuốc của con tác dụng gần 4 tuần, con cứ để khuôn mặt ấy đi dạo phố sẽ chẳng ai nghi ngờ a.”
Lưu Diệp Phong trong lòng thở dài. Chẳng phải vì hôm nọ theo tiểu phụ thân xuống phố, lại bắt y vận dụng khinh công. Đến lúc về trang viện thì cả người y mệt lả, tối hôm đó phụ thân không được ăn miếng nào. Nên hôm nay tranh thủ khi dễ hắn sao.
Hắn, đời này quá xui xẻo.
Lưu Diệp Tĩnh để Lý Nhược giả mạo làm huynh đệ sinh đôi của Lưu Diệp Phong vì đứa bé ấy vẫn nằm trên giường chưa dậy được. Hóa trang xong, dặn dò đôi chút rồi vẩy lên người Lưu Diệp Phong một ít nước. Lưu Diệp Phong ngửi ngửi rồi hỏi
“ Gì đó phụ thân?”
“ Ân, để đánh tan mùi dược hương trên người ngươi a. Tránh đế tên hoàng đế kia phát hiện.”
“ Ân.”
Nói rồi một nhà ba người vui vẻ ngồi nói chuyện phiếm, ăn bánh thưởng trà, chờ Hiên Viên Ngạo Thiên đến lục soát.
Chưa đầy nửa nén nhang, Đã có một đoàn người tiến vào.
“ Gia chủ đâu, ta nhận mệnh xét nhà.”
Tiếng nói oanh oanh, Lưu Diệp Tĩnh chỉ mỉm cười thâm trầm.
“ Chuyện gì đó quan quân, ngài có phải hay không có sự gì?”
“ Hắn đã đỡ chưa?” Lưu Diệp Phong khiêu mi hỏi Lý Thành. Đứa bé Lý Nhược kia quả thật thể lực yếu ớt. Dù đã tẩm bổ bao nhiêu thuốc mà vẫn cứ một dạng thở không ra hơn.
“ Ân. Cảm ơn thiếu gia. Đệ đệ của nô tài đã khỏe hơn rất nhiều.” Lý Thành vừa nói vừa nhìn chăm chú vào Lý Nhược. Đệ đệ hắn chưa bao giờ được khỏe mạnh như thế. Dù người trong trang viện này lúc nào cũng nói đệ ấy quá yếu nhưng với Lý Thành đệ đệ mình chưa bao giờ có thể khỏe mạnh như vậy.
“ Ân. Lý Nhược thực sự quá yếu nhược đi. Tý nữa bảo Ánh nhi hầm canh gà cho hắn.”
“ Cái này …”
Lý Thành bối rối nhìn đứa bé trước mặt. Khuôn mặt tuyệt mĩ ấy, khi nhìn thấy lần đầu hắn gần như ngừng thở. Chưa bao giờ hắn tin trên thế gian này có thần tiên. Vậy mà khi thấy người này, hắn đã tin rằng y là thần tiên lưu lạc nhân gian. Vẻ đẹp thanh lạnh, thoát tục, lời nói lạnh nhạt nhưng cũng ôn nhu. Qủa thật giống vị trích tiên.
“ Chúng ta không coi các ngươi là nô tài. Là thuộc hạ a. Ngươi có thể xưng hô với ta như bình thường.”
“ Ân, Lý Thành biết. Ta tạ ơn thiếu chủ.”
Đó là thực tâm của Lý Thành. Cảm ơn những người xa lạ kia đã giúp đỡ huynh đệ họ. Dù sau này có chết cũng cam lòng hả dạ.
“ Không có gì.” Lưu Diệp Phong lại lười biếng thu mình nằm trên ghế tựa. Ai~ hắn quả thực nhàn nhã, không có việc gì làm. Bỗng nhiên nhớ đến phụ hoàng kia, quả thật thú vị. Nếu được chơi với hắn vài lần nữa chắc tâm trạng hắn đỡ hơn nhiều a.
“ Thiếu gia, thiếu gia.” Khi người chưa đến mà tiếng đã thanh thanh thì chỉ có một người. Đó là Tuệ.
“ Thiếu gia a, kinh thành có chuyện ….!!!”
“ Chuyện gì?” Lưu Diệp Phong bật dậy, hai mắt đầy hứng thú. Này không phải phụ hoàng hắn vì ngứa quá mà băng hà a. [ Nguyệt: Em ác quá che mặt ]
“ Hoàng đế trực tiếp dẫn người đi lùng sục mọi nơi trong kinh thành. Kể cả gia môn lẫn quan viên. Ai. Để tìm thiếu gia đó a.”
“ Tìm ta?” Lưu Diệp Phong chỉ chỉ mình. Hắn tìm ta được sao?
“ Ân. Hoàng đế bệ hạ nói cửu hoàng tử của hắn bị bắt cóc. Hắn trực tiếp dẫn người đi tìm kiếm. Kinh thành đang đồn ầm lên hoàng tử đắc sủng ái của hoàng đế bệ hạ là cửu hoàng tử a.”
“ Cái gì …!!!” Lưu Diệp Phong cằm suýt thì rớt xuống mặt đất. Ay, hắn ngay cả cái cửa cung kia còn chả biết chứ đừng nói là … đắc với sủng.
“ Đúng đúng.” Tuệ vừa nói vừa thở. Sau đó đưa ra một tờ cáo thị, vẽ chân dung thiếu gia nhà mình.
Nhìn đến “ chân rung” của mình, Lưu Diệp Phong phát hỏa.
“ Cái gì thế này, vẽ thế này mà cũng vẽ à. Hỏng cả sắc đẹp của ta. Grr. Ta phải đi vẽ lại. Cho lão cha kia mở rộng tầm mắt.”
Nói rồi không để mọi người đang ngơ ngác, Lưu Diệp Phong đùng đùng về phòng.
Lưu Diệp Tĩnh vô thanh vô thức xuất hiện sau lưng Tuệ. Giọng nói lành lạnh làm Tuệ dựng tóc gáy
“ Sắp có trò vui để xem a.”
Lý Thành cùng Tuệ bất chợt thấy gió đông bắc lạnh giá ấp về. Trong phút chốc cảm thấy đại lão gia vô cùng nham hiểm, ý tưởng trong đầu chắc chắn không hay ho gì.
“ Gọi nhị lão gia và thiếu gia về phòng chính a. Mọi người tập chung ở gian chính. Ha hả.”
Vừa vẽ xong thì Lưu Diệp Phong bị Thần lôi đến gian chính phòng. Nhìn thấy phụ thân rung đùi đắc ý, Lưu Diệp Phong bỗng cảm thấy đen đủi. Hình như cái tính cách vui vẻ khi người gặp họa của hắn những năm gần đây là do người này thì phải.
“ Phụ thân, Tiểu phụ thân.”
Lưu Diệp Minh thấy đứa con, vội vã vỗ vỗ đùi nói.
“ Phong nhi ngoan, ngồi đây nào.”
Lưu Diệp Phong bĩu môi. Tiểu phụ thân a, ngồi trên đùi ngươi, còn gian khổ hơn chạy vào vạc dầu đang sôi a.
“ Phong nhi ngồi ghế được rồi.”
Mặc cho Lưu Diệp Minh ỉu xìu, Lưu Diệp Tĩnh sắc mắc đỡ âm hàn, Lưu Diệp Phong ngồi nhàn nhã trên ghế thưởng nước ép hoa quả ( Hỏi làm sao lại có thì cũng là do em Phong nhà chúng ta thôi. Em ấy đâu uống trà =] )
“ Phong nhi a, Phụ hoàng của con sắp đến đây. Nhà chúng ta phải diễn mới hí kịch thôi. Ha hả.”
Nghe Lưu Diệp Tĩnh nói, bất chợt Lưu Diệp Phong lạnh cả sống lưng.
Nói rồi không để mọi người chờ lâu, Lưu Diệp Tĩnh sai Tuệ mang đủ quần áo, thuốc diện cụ ra. Cười vô cùng đắc ý.
Nhìn quần áo của mình, Lưu Diệp Phong lần nữa sầm xuống. Sao lần nào cũng là nữ tử. Này, bộ quần áo có phải là rất … sặc sỡ không. Một màu đỏ chói lọi. Phụ thân là cố ý đi.
Ánh nhi đến bên Lưu Diệp Phong giúp hắn trang điểm, uống thuốc mặc đồ vào, khuôn mặt mới của hắn dần dần hiện ra. Là khuôn mặt nữ hài phấn nộn xinh xắn, đáng yêu.
Bộ y phục màu đỏ thập phần chói mắt lại rất phù hợp. Qủa thật, muốn hắn tức chết. Khuôn mặt kiếp này giống nữ nhân đã thôi không nói, lại còn ba lần bảy lượt làm thành nữ hài. Được lắm, Hiên Viên Ngạo Thiên, ngươi chờ ta trả thù đi.
[ Nguyệt: Người ăn ốc kẻ đổ vỏ =] ]
Khi xoay người xong xuôi thì đã thấy Lưu Diệp Tĩnh và Lưu Diệp Minh xong xuôi. Hắn, choáng váng. Tiểu phụ thân của hắn giờ phút chốc lại thành một nữ gia chủ đoan đoan chính chính. Phụ thân lại thành một người tuấn tú, kém đi chút phi phàm thường ngày nhưng thêm một chút phong lưu đào hoa đi.
Thấy Lưu Diệp Phong cười đến thập phần muốn khóc, Lưu Diệp Tĩnh càng cười lớn hơn
“ Nữ nhi a, phu thân nói nga, thuốc của con tác dụng gần tuần, con cứ để khuôn mặt ấy đi dạo phố sẽ chẳng ai nghi ngờ a.”
Lưu Diệp Phong trong lòng thở dài. Chẳng phải vì hôm nọ theo tiểu phụ thân xuống phố, lại bắt y vận dụng khinh công. Đến lúc về trang viện thì cả người y mệt lả, tối hôm đó phụ thân không được ăn miếng nào. Nên hôm nay tranh thủ khi dễ hắn sao.
Hắn, đời này quá xui xẻo.
Lưu Diệp Tĩnh để Lý Nhược giả mạo làm huynh đệ sinh đôi của Lưu Diệp Phong vì đứa bé ấy vẫn nằm trên giường chưa dậy được. Hóa trang xong, dặn dò đôi chút rồi vẩy lên người Lưu Diệp Phong một ít nước. Lưu Diệp Phong ngửi ngửi rồi hỏi
“ Gì đó phụ thân?”
“ Ân, để đánh tan mùi dược hương trên người ngươi a. Tránh đế tên hoàng đế kia phát hiện.”
“ Ân.”
Nói rồi một nhà ba người vui vẻ ngồi nói chuyện phiếm, ăn bánh thưởng trà, chờ Hiên Viên Ngạo Thiên đến lục soát.
Chưa đầy nửa nén nhang, Đã có một đoàn người tiến vào.
“ Gia chủ đâu, ta nhận mệnh xét nhà.”
Tiếng nói oanh oanh, Lưu Diệp Tĩnh chỉ mỉm cười thâm trầm.
“ Chuyện gì đó quan quân, ngài có phải hay không có sự gì?”