“Độc khí ẩn trong thánh đồ cũng là ngươi bố trí đi. . .” Cô Tuyết ghé sát vào khuôn mặt yêu dị, hơi thở mê loạn tản ra, ngữ thanh băng lãnh trở nên mềm nhẹ, con ngươi hỏa hồng cũng không như vừa rồi thẩm thấu tình tự chán ghét lạnh lẽo.
Thanh âm trầm thấp mang theo tiếu ý phất qua bên tai Lộng Nguyệt, quang mang lưu chuyển trong đôi mắt thâm hồng như muốn xuyên thấu hết thảy lộ ra khiêu khích mị hoặc, thiêu đốt dục vọng nóng bỏng.
Tử mâu bị tình niệm nhuộm đẫm càng thêm sáng rực, Lộng Nguyệt nhướn mày cười khẽ, vươn tay đem hồng bào hoàn toàn kéo xuống. Ngón tay vỗ về chơi đùa lướt qua bờ ngực yêu mị nam tử, chậm rãi dao động xuống phía dưới, tiếu ý tà dị khinh cuồng tràn ngập nơi đáy mắt.
“Tuyết bảo bối của ta, rốt cuộc còn có sự tình gì mà ngươi không biết?” Năng lực quan sát cùng sức phán đoán của Hách Liên Cô Tuyết quả thực siêu việt ngoài dự đoán. Mỗi hành động của hắn, mỗi một bước kế hoạch, thậm chí là tỉ mỉ bố cục cư nhiên đều có thể bị Hách Liên Cô Tuyết xem rõ thấu triệt như vậy.
“Hai bức thánh đồ kia đến tột cùng đã xảy ra chuyện gì?”
Mỗi khi Hách Liên Cô Tuyết muốn tranh đoạt Tứ linh đồ, tựa hồ liền có dị tượng phát sinh.
Mặc Lân Đồ vì hắn chạm vào mà hợp lại làm một, khi tranh Xích Long Đồ bị Lộng Nguyệt mạnh mẽ ngăn cản, mà lần này, Thanh Long Đồ cùng Hỏa Phượng Đồ mạc danh kỳ diệu tự thiêu đốt, thậm chí xuất hiện cả ảo giác kỳ dị, thật sự khiến người ta không thể tưởng tượng. . .
Lộng Nguyệt hơi nheo lại phượng mâu thâm tử sắc, mục quang thâm trầm khó đoán.
Hắn tính kế Tư Đồ Phách, tính kế Ám Dạ Minh, chỉ riêng hai bức thánh đồ không cánh mà bay là hắn không giở thủ đoạn.
Nhưng điều khiến Lộng Nguyệt vui mừng chính là, mặc kệ hai bức thánh đồ kia rơi vào tay ai, chỉ cần không phải trong tay Hách Liên Cô Tuyết là tốt rồi.
Vô luận trả giá bao nhiêu đại giới, hắn tuyệt sẽ không để cho Hách Liên Cô Tuyết đoán được huyền cơ trong thánh vật, càng không cho phép Tứ linh đồ phủ đầy bụi một lần nữa khai mở.
Lúc này, Hách Liên Cô Tuyết phảng phất nhìn ra trong tử mâu dao động bất định, hắn khẽ mỉm cười, làm như trấn an tình tự ảm đạm của Lộng Nguyệt, “Ngươi không muốn nói, ta sẽ không hỏi.”
Tử mâu tà mị giao hòa vẻ thâm trầm của đêm tối cùng sầu lo ẩn giấu thật sâu nơi đáy mắt không dễ phát hiện.
Cô Tuyết của hắn, một yêu nghiệt kiêu ngạo quật cường, băng tuyết thông minh như vậy, hắn rất sợ sẽ có một ngày, yêu nghiệt này có thể xuyên thủng hết thảy những gì hắn che giấu, đến lúc đó, hắn làm thế nào để đối mặt. . .
Cô Tuyệt gạt ra tử phát yêu dị, ở sau cổ yêu tà nam tử lưu lại mồi lửa thiêu đốt. Tiếng hô hấp dồn dập không yên giao thác, nhưng không mai một lý trí của hắn.
Hắn không phải không biết, yêu tinh này đến tột cùng sử xuất bao nhiêu thủ đoạn âm ngoan, vô luận là Tư Đồ Phách hay Đại Ám Hà, những kẻ cùng hắn từng có khúc mắc đều bị Lộng Nguyệt ghi hận trong lòng. Dưới nụ cười tà mị khuynh đảo thương sinh kia rốt cuộc ẩn tàng bao nhiêu tàn nhẫn điên cuồng, hắn không dám tưởng tượng. . .
Lộng Nguyệt của hắn, một yêu tinh tàn nhẫn bá đạo, tâm hắc mang thù, cứ như vậy khiến hắn quyến luyến, làm cho hắn hãm sâu vào trong không thể tự kiềm chế.
Cho dù thế nhân đối đãi hắn như thế nào, cho dù hắn âm ngoan tàn nhẫn ra sao. . . Cô Tuyết chỉ biết, hắn nguyện ý vì yêu tinh này, vạn kiếp bất phục.
Hắn cam nguyện vì một người mang tên Lộng Nguyệt, si cuồng bất hối. . .
Nâng lên gương mặt yêu tà nam tử, đem cánh môi phủ lên, ngón tay chậm rãi lướt qua làn da mềm nhẵn của người dưới thân, tình niệm rục rịch không ngừng bốc lên.
“Rốt cuộc ngươi đang suy nghĩ cái gì?” Chăm chú nhìn vào tử mâu, hồng mâu lạnh lùng xẹt qua một tia bất mãn.
Cô Tuyết không hy vọng khi Lộng Nguyệt cùng mình ở một chỗ lại đi suy nghĩ những chuyện vơ vẩn.
Lộng Nguyệt nháy mắt hồi thần, làm như nhìn thấu một chút ảo não trong hồng mâu, tiếu ý tà mị yên lặng hiện lên, mang theo vị đạo ác liệt, “Không đi nhìn xem tặc yến tử kia đến tìm ngươi có chuyện gì?”
“Để cho hắn chờ!”
Cô Tuyết nhắc tới Dạ Phi Yến liền không có hảo cảm, con ngươi băng hồng nháy mắt dấy lên lửa giận, “Ngươi nghĩ đến tử yến tử kia?”
Lộng Nguyệt nở nụ cười tà, thú vị nhìn Cô Tuyết lại vì hắn mà phẫn nộ, loại bộ dáng căm giận này khiến Lộng Nguyệt hận không thể đem người trong lòng sủng đến chết cũng không buông tay.
“Ngươi dám ở trên giường ta tơ tưởng kẻ khác. . .” Ngón tay Cô Tuyết đột nhiên bộ lộng dục vọng của người dưới thân, mang theo nộ ý trừng phạt, ngữ thanh lạnh lẽo cảnh cáo tràn ra, “Hôm nay ta nhất định phải hảo hảo giáo huấn yêu tinh ngươi một chút, xem ngươi còn dám hồng hạnh xuất tường nữa hay không.”
Hồng mâu tà mỹ tản mát dục vọng khó có thể áp chế, mang theo tình niệm mời gọi, bờ môi bóng mịn hung hăng hôn lên mỗi một tấc da thịt của yêu tà nam tử.
Cô Tuyết chế trụ thắt lưng của người dưới thân, liếm cắn phần bụng nóng rực, kích tình lửa nóng từng chút một khơi mào dục niệm của Lộng Nguyệt. Từng nụ hôn hạ xuống như mưa, tỉ mỉ gặm cắn bờ ngực trắng nõn lưu lại nhiều mạt thiển hồng yêu dị tràn ngập khắp nơi.
Khố hạ một trận nóng rực, dục vọng bị đùa bỡn trở nên cứng rắn ngang nhiên đĩnh lập, tiếng rên rỉ pha lẫn khoái cảm giao tạp trong từng nhịp hô hấp, bộ vị lửa nóng chặt chẽ thiếp hợp dấy lên kích cuồng làm cho hai người vô pháp kháng cự.
“Tuyết nhi của ta, ngươi luôn. . . không biết tốt xấu châm lửa.”
“Ai bảo ngươi nghĩ đến kẻ khác, là ngươi tự tìm lấy.”
Cô Tuyết lơ đãng vỗ về ma xát khiến Lộng Nguyệt không cách nào tiếp tục nhẫn nại. Hồng mâu mị hoặc, dung nhan yêu mỹ, thân thể câu nhân, phẫn nộ cùng tà khí như băng cùng hỏa đan xen giao hòa, những nụ hôn ngang dọc đầy khát khao độc chiếm. . . Mỗi khi nhìn đến đều điên cuồng khơi mào cảm xúc của Lộng Nguyệt kéo đến bên bờ vực không thể tự kiềm chế.
Ngưng mắt nhìn dục niệm của Lộng Nguyệt vô pháp kìm nén, Cô Tuyết nở nụ cười đắc ý, thân thể yêu dã bị hắn gắt gao đặt dưới thân, lập tức mãnh liệt tách ra hai chân, đem dục hỏa khẩn cấp muốn phát tiết đẩy vào bên trong Lộng Nguyệt hừng hực thiêu đốt.
Lộng Nguyệt không hề phòng bị chịu đựng kích thích do Cô Tuyết nháy mắt tiến vào gần như điên cuồng.
Lửa nóng không ngừng kéo lên khiến Cô Tuyết không thể đình chỉ động tác, hắn muốn nam nhân yêu tà này, đoạt lấy thân thể hắn, chiếm cứ trái tim hắn. Hạ thân liên tục va chạm, thanh âm buông ra lại chứa đựng vô tận ôn hòa, “Nguyệt, ta đã nói qua, ta là người của ngươi, nhưng ngươi cũng là người của Hách Liên Cô Tuyết ta, trừ ta ra, ta không cho phép trong lòng ngươi có vị trí của những kẻ khác.”
Cô Tuyết siết chặt đầu vai Lộng Nguyệt, đong đưa vòng eo yêu diễm, nương theo từng đợt va chạm nóng bỏng kích tình, lời nói nhuốm vài phần tức giận tràn ra, “Ta không cho phép ngươi tìm người khác, nghe rõ không? Nguyệt. . .”
Bộ dáng mị hoặc biến mất, Cô Tuyết chủ động phun ra nuốt vào dục vọng của Lộng Nguyệt, con ngươi hỏa hồng vốn trấn tĩnh giờ khắc này nhiễm một tầng ưu thương sợ hãi mất đi.
Hách Liên Cô Tuyết, nam tử tuyệt mị băng lãnh cao ngạo, có bao giờ lộ ra thần sắc như vậy. . .
Trong thiên hạ, chỉ song tử mâu này mới có thể nhìn thấy nỗi cô thương cùng vô tận tình ý ẩn bên trong hồng đồng.
Ánh mắt như thế khiến người ta tâm toái, khiến người ta không kìm lòng được muốn yêu thương. . .
Lộng Nguyệt toàn thân cứng đờ, hắn đột nhiên ôm lấy thân mình Cô Tuyết, xoay người đặt dưới thân, hôn lên đôi mắt khiến tâm hắn co rút đau đớn, trấn an tình tự trong đáy mắt, ngữ thanh tràn ngập nhu tình vô hạn, “Tuyết nhi của ta, thật lâu thật lâu trước đây, ta đã thuộc về ngươi. . .”
Lộng Nguyệt nắm lấy ngón tay Cô Tuyết hung hăng nhấn lên tâm khẩu của mình, thanh âm khí phách vang lên, “Có phải ta cần hủy diệt cả thiên hạ ngươi mới tin, chỗ này chỉ có một mình ngươi tồn tại!”
Cô Tuyết mỉm cười, mỹ lệ như thiên niên băng tuyết phút chốc bị hòa tan, an tường mà ôn nhuận.
Hắn thích nhìn bộ dáng yêu tà nam tử vì hắn mà thất khống.
Lửa tình lại bốc lên, Cô Tuyết ôm lấy cổ yêu tà nam tử, kéo hắn kề sát vào ngực mình, thanh âm kiên định phất qua bên tai Lộng Nguyệt, “Ta không cần ngươi làm như vậy, nhưng nếu ngươi muốn ta chứng minh, ta nhất định sẽ hủy diệt cho ngươi xem!”
Lộng Nguyệt chế trụ thắt lưng của người dưới thân, cẩn thận ngậm lấy môi hắn, dây dưa giao thác, hơi thở nóng bỏng mà dồn dập càng thêm gấp gáp, hương thơm ấm áp từ cơ thể tản ra hòa trộn với vị mồ hôi khơi mào tình niệm lên tới đỉnh phong.
Ngọn gió thanh lãnh lướt qua, lại không cách nào xua đi lửa nóng sôi trào phía sau sa trướng. Tình niệm kiều diễm nương theo hai người quấn quít dây dưa như gợn sóng cuồng nhiệt xao động. Lộng Nguyệt tăng thêm lực đạo trừu tống, gợi lên một tia tà khí, “Mới vừa rồi là Tuyết nhi không biết chừng mực thượng ta.”
“Chỉ. . . vài cái mà thôi!” Cô Tuyết cắn môi, thanh âm khàn khàn mang theo vài phần oán giận cùng bất đắc dĩ, con ngươi thâm hồng vì động tình trở nên càng thêm kiều mỵ.
Thể dịch ấm nóng ướt át từ nơi tiếp hợp chảy xuống một mảng trắng đục, hơi thở dồn dập điên cuồng tản mát khắp tẩm điện.
“Là bởi vài cái như vậy, Tuyết nhi phải cho ta nhiều hơn vài lần.” Ngữ thanh trầm thấp mang theo vài phần ác liệt gian trá, Lộng Nguyệt nâng lên thắt lưng của người dưới thân, không biết thỏa mãn cuồng mãnh chiếm đoạt.
“Ta đã cho ngươi rất nhiều lần.”
“Không nhiều, với ta mà nói, vĩnh viễn cũng không nhiều.”
. . .
Lúc đó, bên trong Gia Hỏa Cảnh ngoài Ngạo Thần Cung, một thanh âm luôn không biết mệt hô to:
“Độc hạt mỹ nhân, đi ra cho ta, ta muốn gặp ngươi!”
“Ngươi còn dám bất kính với cung chủ, có tin ta một chưởng bổ ngươi hay không!” Điệp Triệt đã nhẫn nại vài canh giờ, thanh âm như giết heo đó với nàng mà nói quả thực còn hơn cả tra tấn.
“Cung chủ của các ngươi nếu không ra gặp ta, ta đốt cả Ngạo Thần Cung!”
Điệp Triệt bật cười ra tiếng, mang theo một tia khinh thường, “Chỉ bằng ngươi, có thể sao?”
“Ngươi xem ta có dám hay không, ta đếm đến ba, độc mỹ nhân kia nếu không xuất hiện, ta liền. . .”
“Vào đi thôi.” Vô Nhai vươn hai ngón tay nhanh chóng kết ấn, cởi bỏ trận thuật của Gia Hỏa Cảnh, rốt cuộc bình ổn tiếng quát tháo của Dạ Phi Yến.
Thân ảnh nhẹ nhàng chợt lóe, nhanh chóng biến mất trong tầm mắt của hai người.
.
Khi Dạ Phi Yến khẩn cấp xông vào tẩm cung, muốn chửi ầm lên một trận, cảnh tượng trước mắt khiến hắn có xúc động muốn phun máu.
Hỏa hồng ti y nới lỏng khoác hờ trên thân, mơ hồ lộ ra vân da trắng nõn, hồng phát kiều mỵ ướt át nhỏ nước còn chưa khô, như suối mây xõa tung sau người, thân hình thon dài mị hoặc khiến người ta ngất huyễn.
Hương thơm nhàn nhạt quanh quẩn trong tẩm điện, dung nhan yêu mỹ mang theo vài phần biếng nhác, vài phần hàn lãnh, lại che giấu không được vô hạn phong tình.
Ý nghĩ Dạ Phi Yến nháy mắt trống rỗng, mấy tiếng mắng chửi cũng nghẹn lại trong cổ họng, cố gắng kiềm chế cái mũi đang có xu hướng nóng lên.
Nhìn bộ dáng này của độc mỹ nhân, nhất định là vừa cùng Yêu Nguyệt làm chuyện kia.
Yêu Nguyệt đâu? Dạ Phi Yến nghiêng đầu, tìm kiếm thân ảnh mị tử yêu dã.
“Đừng tìm, hắn không ở đây.”
Hách Liên Cô Tuyết nhàn nhã tựa lưng vào nhuyễn tháp, căn bản không hề nâng mắt, chỉ thản nhiên đáp một câu.
Mấy canh giờ trước, yêu tinh kia muốn hắn rất nhiều lần, nếu không vì thị nữ liên tục đến quấy rầy, phỏng chừng hai người phải làm đến ngày mai may ra mới chấm dứt.
Sau khi tắm rửa, Hách Liên Cô Tuyết không thể không kéo thân thể mệt mỏi tới gặp tử yến tử hắn cực kỳ chán ghét.
May mà Yêu Nguyệt không xuất hiện, Dạ Phi Yến nhè nhẹ thở ra, nếu lại gặp bộ dáng tà mị của Yêu Nguyệt, hắn không dám chắc chính mình sẽ không phun máu mà chết.
“Chuyện gì?”
Dạ Phi Yến tức giận nói: “Ngươi nghĩ rằng ta nguyện ý đến ma quật này? Ta cho ngươi biết, ta là vì Ám tòa của ngươi mà tới.”
“Nga?” Cô Tuyết tà tà cười, hồng mâu khẽ nhếch, đem thần tình lo lắng thất thố của người trước mặt thu hết vào đáy mắt, “Vì Tuyệt Ảnh?”
Dạ Phi Yến gấp đến nỗi thiếu chút nữa bật thốt ra, song lại nói một câu khác khiến hắn hối hận vạn phần, “Ám tòa của ngươi bị Đại Ám Hà mang đi, ta lo ngươi thiếu một trợ thủ đắc lực, suy yếu thực lực của Ngạo Thần Cung.”
Hách Liên Cô Tuyết cười ra tiếng, thú vị nhìn bộ dáng của Dạ Phi Yến lo lắng gần chết còn cố mạnh miệng, càng nhìn càng cảm thấy thú vị.
Hồng mâu mị hoặc hơi nheo lại, “Vậy đa tạ sự quan tâm của ngươi, vô luận có Tuyệt Ảnh hay không, bản cung cũng sẽ không cảm thấy thiếu cái gì, Ngạo Thần Cung lại càng không vì thiếu hắn mà suy yếu nửa phần, ngươi có thể an tâm?”
“Ngươi. . .” Dạ Phi Yến lạnh lùng nói, “Ta không yên lòng!”
“Nguyên lai tử yến tử ngươi lo lắng cho an nguy của Ngạo Thần Cung như vậy a.” Hách Liên Cô Tuyết tà mị nhếch môi, đáy mắt tràn đầy tiếu ý, “Xem ra bản cung trước kia không nên đối đãi với ngươi như vậy.”
Lúc này Dạ Phi Yến đã tức giận đến tận cùng, căn bản không có tâm tư trêu đùa cùng hồng y nam tử, lửa giận tràn ngập con ngươi, “Ngươi. . . Ngươi rốt cuộc có đi cứu Tuyệt Ảnh hay không?”
“Cứu hắn?” Hách Liên Cô Tuyết vẫn bảo trì bộ dáng thanh lãnh mà bình thản, không mang chút cảm tình, “Ta vì cái gì phải đi cứu hắn?”
Dạ Phi Yến đột nhiên mở to hai mắt, trong đầu một trận nổ vang, hắn vốn cho rằng sau khi Hách Liên Cô Tuyết biết được việc này, nhất định sẽ có hành động, nhưng hắn quả thực sai lầm mười phần.
Vị lãnh huyết cung chủ tuyệt tình tuyệt nghĩa căn bản không biết nhân gian ấm lạnh này, làm sao có thể quan tâm đến sinh tử của thuộc hạ?
“Tốt lắm.” Hách Liên Cô Tuyết đứng dậy, con ngươi hỏa hồng bình tĩnh không một tia xao động, “Bản cung còn có việc, không phụng bồi.”
“Ngươi. . . Độc mỹ nhân ngươi, thật đúng là đồ máu lạnh!” Đôi mắt Dạ Phi Yến đỏ ngầu, nghiến răng căm hận nói, “Tuyệt Ảnh vì không phản bội ngươi, đối nghịch với người của Đại Ám Hà, ngươi vậy mà ngay cả sinh tử của hắn cũng không để tâm, uổng hắn theo ngươi nhiều năm như vậy, hết lần này đến lần khác vì ngươi mà xuất sinh nhập tử. Tuyệt Ảnh đúng là có mắt không tròng, ngu ngốc nhận lầm loại chủ tử như ngươi!”
Chốc lát yên tĩnh trầm mặc, duy chỉ nghe thấy tiếng thở dốc thô khí quanh quẩn thật lâu trong tẩm cung.
“Mắng đủ chưa?”
“Không đủ!”
“Không đủ cứ việc tiếp tục.”
Dạ Phi Yến còn muốn mắng thêm một trận, nhưng nghĩ nghĩ vẫn là đừng chọc giận độc mỹ nhân này mới hảo.
Hách Liên Cô Tuyết đến gần Dạ Phi Yến, con ngươi băng hồng trong suốt bình tĩnh vô ba, khóe môi vạch nên một nụ cười khinh miệt, “Dạ Phi Yến ngươi cũng không phải không rõ ràng ta là hạng người thế nào, nếu ngươi lo lắng cho Tuyệt Ảnh có thể tự mình đi cứu hắn, việc gì phải chạy đến nơi này hao phí miệng lưỡi?”
“Nếu ta biết vị trí của Đại Ám Hà, căn bản sẽ không tìm đến ngươi! Lại càng không bước nửa bước vào Ngạo Thần Cung!”
Đại Ám Hà, hắc ám đế quốc đó không ai hay biết nó rốt cuộc được kiến tạo ở nơi nào, mà tai mắt của Ngạo Thần Cung tại Trung Nguyên rất nhiều, phỏng chừng Hách Liên Cô Tuyết có thể báo cho một phần tin tức, nhưng câu nói không chút cảm tình kia quả thực khiến tâm Dạ Phi Yến hoàn toàn nguội lạnh.
“Tử yến tử ngươi mỗi ngày lông bông chạy tới chạy lui cũng không biết Đại Ám Hà ở đâu, bản cung càng không thể biết.”
“Ngươi. . . Ngươi rốt cuộc là cứu hay không cứu?”
“Sinh tử của Tuyệt Ảnh cùng ta không quan hệ.” Hách Liên Cô Tuyết không muốn tiếp tục phí lời, lướt qua bên người Dạ Phi Yến rời đi, mang theo một thân hàn khí.
“Hảo! Hảo một tên Hách Liên Cô Tuyết, quả thực đủ ngoan! Đủ tuyệt! Đủ vô tình!”
Dạ Phi Yến cắn chặt môi, cố gắng bình ổn lửa giận trong lòng sắp thoát khỏi khống chế, trước mắt hiện lên đôi nhãn đồng kỳ dị.
Tuy hắn chỉ gặp qua một lần, nhưng thế nào cũng vô pháp lãng quên.
Tuyệt Ảnh. . . Mị Đồng. . .
“Độc khí ẩn trong thánh đồ cũng là ngươi bố trí đi. . .” Cô Tuyết ghé sát vào khuôn mặt yêu dị, hơi thở mê loạn tản ra, ngữ thanh băng lãnh trở nên mềm nhẹ, con ngươi hỏa hồng cũng không như vừa rồi thẩm thấu tình tự chán ghét lạnh lẽo.
Thanh âm trầm thấp mang theo tiếu ý phất qua bên tai Lộng Nguyệt, quang mang lưu chuyển trong đôi mắt thâm hồng như muốn xuyên thấu hết thảy lộ ra khiêu khích mị hoặc, thiêu đốt dục vọng nóng bỏng.
Tử mâu bị tình niệm nhuộm đẫm càng thêm sáng rực, Lộng Nguyệt nhướn mày cười khẽ, vươn tay đem hồng bào hoàn toàn kéo xuống. Ngón tay vỗ về chơi đùa lướt qua bờ ngực yêu mị nam tử, chậm rãi dao động xuống phía dưới, tiếu ý tà dị khinh cuồng tràn ngập nơi đáy mắt.
“Tuyết bảo bối của ta, rốt cuộc còn có sự tình gì mà ngươi không biết?” Năng lực quan sát cùng sức phán đoán của Hách Liên Cô Tuyết quả thực siêu việt ngoài dự đoán. Mỗi hành động của hắn, mỗi một bước kế hoạch, thậm chí là tỉ mỉ bố cục cư nhiên đều có thể bị Hách Liên Cô Tuyết xem rõ thấu triệt như vậy.
“Hai bức thánh đồ kia đến tột cùng đã xảy ra chuyện gì?”
Mỗi khi Hách Liên Cô Tuyết muốn tranh đoạt Tứ linh đồ, tựa hồ liền có dị tượng phát sinh.
Mặc Lân Đồ vì hắn chạm vào mà hợp lại làm một, khi tranh Xích Long Đồ bị Lộng Nguyệt mạnh mẽ ngăn cản, mà lần này, Thanh Long Đồ cùng Hỏa Phượng Đồ mạc danh kỳ diệu tự thiêu đốt, thậm chí xuất hiện cả ảo giác kỳ dị, thật sự khiến người ta không thể tưởng tượng. . .
Lộng Nguyệt hơi nheo lại phượng mâu thâm tử sắc, mục quang thâm trầm khó đoán.
Hắn tính kế Tư Đồ Phách, tính kế Ám Dạ Minh, chỉ riêng hai bức thánh đồ không cánh mà bay là hắn không giở thủ đoạn.
Nhưng điều khiến Lộng Nguyệt vui mừng chính là, mặc kệ hai bức thánh đồ kia rơi vào tay ai, chỉ cần không phải trong tay Hách Liên Cô Tuyết là tốt rồi.
Vô luận trả giá bao nhiêu đại giới, hắn tuyệt sẽ không để cho Hách Liên Cô Tuyết đoán được huyền cơ trong thánh vật, càng không cho phép Tứ linh đồ phủ đầy bụi một lần nữa khai mở.
Lúc này, Hách Liên Cô Tuyết phảng phất nhìn ra trong tử mâu dao động bất định, hắn khẽ mỉm cười, làm như trấn an tình tự ảm đạm của Lộng Nguyệt, “Ngươi không muốn nói, ta sẽ không hỏi.”
Tử mâu tà mị giao hòa vẻ thâm trầm của đêm tối cùng sầu lo ẩn giấu thật sâu nơi đáy mắt không dễ phát hiện.
Cô Tuyết của hắn, một yêu nghiệt kiêu ngạo quật cường, băng tuyết thông minh như vậy, hắn rất sợ sẽ có một ngày, yêu nghiệt này có thể xuyên thủng hết thảy những gì hắn che giấu, đến lúc đó, hắn làm thế nào để đối mặt. . .
Cô Tuyệt gạt ra tử phát yêu dị, ở sau cổ yêu tà nam tử lưu lại mồi lửa thiêu đốt. Tiếng hô hấp dồn dập không yên giao thác, nhưng không mai một lý trí của hắn.
Hắn không phải không biết, yêu tinh này đến tột cùng sử xuất bao nhiêu thủ đoạn âm ngoan, vô luận là Tư Đồ Phách hay Đại Ám Hà, những kẻ cùng hắn từng có khúc mắc đều bị Lộng Nguyệt ghi hận trong lòng. Dưới nụ cười tà mị khuynh đảo thương sinh kia rốt cuộc ẩn tàng bao nhiêu tàn nhẫn điên cuồng, hắn không dám tưởng tượng. . .
Lộng Nguyệt của hắn, một yêu tinh tàn nhẫn bá đạo, tâm hắc mang thù, cứ như vậy khiến hắn quyến luyến, làm cho hắn hãm sâu vào trong không thể tự kiềm chế.
Cho dù thế nhân đối đãi hắn như thế nào, cho dù hắn âm ngoan tàn nhẫn ra sao. . . Cô Tuyết chỉ biết, hắn nguyện ý vì yêu tinh này, vạn kiếp bất phục.
Hắn cam nguyện vì một người mang tên Lộng Nguyệt, si cuồng bất hối. . .
Nâng lên gương mặt yêu tà nam tử, đem cánh môi phủ lên, ngón tay chậm rãi lướt qua làn da mềm nhẵn của người dưới thân, tình niệm rục rịch không ngừng bốc lên.
“Rốt cuộc ngươi đang suy nghĩ cái gì?” Chăm chú nhìn vào tử mâu, hồng mâu lạnh lùng xẹt qua một tia bất mãn.
Cô Tuyết không hy vọng khi Lộng Nguyệt cùng mình ở một chỗ lại đi suy nghĩ những chuyện vơ vẩn.
Lộng Nguyệt nháy mắt hồi thần, làm như nhìn thấu một chút ảo não trong hồng mâu, tiếu ý tà mị yên lặng hiện lên, mang theo vị đạo ác liệt, “Không đi nhìn xem tặc yến tử kia đến tìm ngươi có chuyện gì?”
“Để cho hắn chờ!”
Cô Tuyết nhắc tới Dạ Phi Yến liền không có hảo cảm, con ngươi băng hồng nháy mắt dấy lên lửa giận, “Ngươi nghĩ đến tử yến tử kia?”
Lộng Nguyệt nở nụ cười tà, thú vị nhìn Cô Tuyết lại vì hắn mà phẫn nộ, loại bộ dáng căm giận này khiến Lộng Nguyệt hận không thể đem người trong lòng sủng đến chết cũng không buông tay.
“Ngươi dám ở trên giường ta tơ tưởng kẻ khác. . .” Ngón tay Cô Tuyết đột nhiên bộ lộng dục vọng của người dưới thân, mang theo nộ ý trừng phạt, ngữ thanh lạnh lẽo cảnh cáo tràn ra, “Hôm nay ta nhất định phải hảo hảo giáo huấn yêu tinh ngươi một chút, xem ngươi còn dám hồng hạnh xuất tường nữa hay không.”
Hồng mâu tà mỹ tản mát dục vọng khó có thể áp chế, mang theo tình niệm mời gọi, bờ môi bóng mịn hung hăng hôn lên mỗi một tấc da thịt của yêu tà nam tử.
Cô Tuyết chế trụ thắt lưng của người dưới thân, liếm cắn phần bụng nóng rực, kích tình lửa nóng từng chút một khơi mào dục niệm của Lộng Nguyệt. Từng nụ hôn hạ xuống như mưa, tỉ mỉ gặm cắn bờ ngực trắng nõn lưu lại nhiều mạt thiển hồng yêu dị tràn ngập khắp nơi.
Khố hạ một trận nóng rực, dục vọng bị đùa bỡn trở nên cứng rắn ngang nhiên đĩnh lập, tiếng rên rỉ pha lẫn khoái cảm giao tạp trong từng nhịp hô hấp, bộ vị lửa nóng chặt chẽ thiếp hợp dấy lên kích cuồng làm cho hai người vô pháp kháng cự.
“Tuyết nhi của ta, ngươi luôn. . . không biết tốt xấu châm lửa.”
“Ai bảo ngươi nghĩ đến kẻ khác, là ngươi tự tìm lấy.”
Cô Tuyết lơ đãng vỗ về ma xát khiến Lộng Nguyệt không cách nào tiếp tục nhẫn nại. Hồng mâu mị hoặc, dung nhan yêu mỹ, thân thể câu nhân, phẫn nộ cùng tà khí như băng cùng hỏa đan xen giao hòa, những nụ hôn ngang dọc đầy khát khao độc chiếm. . . Mỗi khi nhìn đến đều điên cuồng khơi mào cảm xúc của Lộng Nguyệt kéo đến bên bờ vực không thể tự kiềm chế.
Ngưng mắt nhìn dục niệm của Lộng Nguyệt vô pháp kìm nén, Cô Tuyết nở nụ cười đắc ý, thân thể yêu dã bị hắn gắt gao đặt dưới thân, lập tức mãnh liệt tách ra hai chân, đem dục hỏa khẩn cấp muốn phát tiết đẩy vào bên trong Lộng Nguyệt hừng hực thiêu đốt.
Lộng Nguyệt không hề phòng bị chịu đựng kích thích do Cô Tuyết nháy mắt tiến vào gần như điên cuồng.
Lửa nóng không ngừng kéo lên khiến Cô Tuyết không thể đình chỉ động tác, hắn muốn nam nhân yêu tà này, đoạt lấy thân thể hắn, chiếm cứ trái tim hắn. Hạ thân liên tục va chạm, thanh âm buông ra lại chứa đựng vô tận ôn hòa, “Nguyệt, ta đã nói qua, ta là người của ngươi, nhưng ngươi cũng là người của Hách Liên Cô Tuyết ta, trừ ta ra, ta không cho phép trong lòng ngươi có vị trí của những kẻ khác.”
Cô Tuyết siết chặt đầu vai Lộng Nguyệt, đong đưa vòng eo yêu diễm, nương theo từng đợt va chạm nóng bỏng kích tình, lời nói nhuốm vài phần tức giận tràn ra, “Ta không cho phép ngươi tìm người khác, nghe rõ không? Nguyệt. . .”
Bộ dáng mị hoặc biến mất, Cô Tuyết chủ động phun ra nuốt vào dục vọng của Lộng Nguyệt, con ngươi hỏa hồng vốn trấn tĩnh giờ khắc này nhiễm một tầng ưu thương sợ hãi mất đi.
Hách Liên Cô Tuyết, nam tử tuyệt mị băng lãnh cao ngạo, có bao giờ lộ ra thần sắc như vậy. . .
Trong thiên hạ, chỉ song tử mâu này mới có thể nhìn thấy nỗi cô thương cùng vô tận tình ý ẩn bên trong hồng đồng.
Ánh mắt như thế khiến người ta tâm toái, khiến người ta không kìm lòng được muốn yêu thương. . .
Lộng Nguyệt toàn thân cứng đờ, hắn đột nhiên ôm lấy thân mình Cô Tuyết, xoay người đặt dưới thân, hôn lên đôi mắt khiến tâm hắn co rút đau đớn, trấn an tình tự trong đáy mắt, ngữ thanh tràn ngập nhu tình vô hạn, “Tuyết nhi của ta, thật lâu thật lâu trước đây, ta đã thuộc về ngươi. . .”
Lộng Nguyệt nắm lấy ngón tay Cô Tuyết hung hăng nhấn lên tâm khẩu của mình, thanh âm khí phách vang lên, “Có phải ta cần hủy diệt cả thiên hạ ngươi mới tin, chỗ này chỉ có một mình ngươi tồn tại!”
Cô Tuyết mỉm cười, mỹ lệ như thiên niên băng tuyết phút chốc bị hòa tan, an tường mà ôn nhuận.
Hắn thích nhìn bộ dáng yêu tà nam tử vì hắn mà thất khống.
Lửa tình lại bốc lên, Cô Tuyết ôm lấy cổ yêu tà nam tử, kéo hắn kề sát vào ngực mình, thanh âm kiên định phất qua bên tai Lộng Nguyệt, “Ta không cần ngươi làm như vậy, nhưng nếu ngươi muốn ta chứng minh, ta nhất định sẽ hủy diệt cho ngươi xem!”
Lộng Nguyệt chế trụ thắt lưng của người dưới thân, cẩn thận ngậm lấy môi hắn, dây dưa giao thác, hơi thở nóng bỏng mà dồn dập càng thêm gấp gáp, hương thơm ấm áp từ cơ thể tản ra hòa trộn với vị mồ hôi khơi mào tình niệm lên tới đỉnh phong.
Ngọn gió thanh lãnh lướt qua, lại không cách nào xua đi lửa nóng sôi trào phía sau sa trướng. Tình niệm kiều diễm nương theo hai người quấn quít dây dưa như gợn sóng cuồng nhiệt xao động. Lộng Nguyệt tăng thêm lực đạo trừu tống, gợi lên một tia tà khí, “Mới vừa rồi là Tuyết nhi không biết chừng mực thượng ta.”
“Chỉ. . . vài cái mà thôi!” Cô Tuyết cắn môi, thanh âm khàn khàn mang theo vài phần oán giận cùng bất đắc dĩ, con ngươi thâm hồng vì động tình trở nên càng thêm kiều mỵ.
Thể dịch ấm nóng ướt át từ nơi tiếp hợp chảy xuống một mảng trắng đục, hơi thở dồn dập điên cuồng tản mát khắp tẩm điện.
“Là bởi vài cái như vậy, Tuyết nhi phải cho ta nhiều hơn vài lần.” Ngữ thanh trầm thấp mang theo vài phần ác liệt gian trá, Lộng Nguyệt nâng lên thắt lưng của người dưới thân, không biết thỏa mãn cuồng mãnh chiếm đoạt.
“Ta đã cho ngươi rất nhiều lần.”
“Không nhiều, với ta mà nói, vĩnh viễn cũng không nhiều.”
. . .
Lúc đó, bên trong Gia Hỏa Cảnh ngoài Ngạo Thần Cung, một thanh âm luôn không biết mệt hô to:
“Độc hạt mỹ nhân, đi ra cho ta, ta muốn gặp ngươi!”
“Ngươi còn dám bất kính với cung chủ, có tin ta một chưởng bổ ngươi hay không!” Điệp Triệt đã nhẫn nại vài canh giờ, thanh âm như giết heo đó với nàng mà nói quả thực còn hơn cả tra tấn.
“Cung chủ của các ngươi nếu không ra gặp ta, ta đốt cả Ngạo Thần Cung!”
Điệp Triệt bật cười ra tiếng, mang theo một tia khinh thường, “Chỉ bằng ngươi, có thể sao?”
“Ngươi xem ta có dám hay không, ta đếm đến ba, độc mỹ nhân kia nếu không xuất hiện, ta liền. . .”
“Vào đi thôi.” Vô Nhai vươn hai ngón tay nhanh chóng kết ấn, cởi bỏ trận thuật của Gia Hỏa Cảnh, rốt cuộc bình ổn tiếng quát tháo của Dạ Phi Yến.
Thân ảnh nhẹ nhàng chợt lóe, nhanh chóng biến mất trong tầm mắt của hai người.
.
Khi Dạ Phi Yến khẩn cấp xông vào tẩm cung, muốn chửi ầm lên một trận, cảnh tượng trước mắt khiến hắn có xúc động muốn phun máu.
Hỏa hồng ti y nới lỏng khoác hờ trên thân, mơ hồ lộ ra vân da trắng nõn, hồng phát kiều mỵ ướt át nhỏ nước còn chưa khô, như suối mây xõa tung sau người, thân hình thon dài mị hoặc khiến người ta ngất huyễn.
Hương thơm nhàn nhạt quanh quẩn trong tẩm điện, dung nhan yêu mỹ mang theo vài phần biếng nhác, vài phần hàn lãnh, lại che giấu không được vô hạn phong tình.
Ý nghĩ Dạ Phi Yến nháy mắt trống rỗng, mấy tiếng mắng chửi cũng nghẹn lại trong cổ họng, cố gắng kiềm chế cái mũi đang có xu hướng nóng lên.
Nhìn bộ dáng này của độc mỹ nhân, nhất định là vừa cùng Yêu Nguyệt làm chuyện kia.
Yêu Nguyệt đâu? Dạ Phi Yến nghiêng đầu, tìm kiếm thân ảnh mị tử yêu dã.
“Đừng tìm, hắn không ở đây.”
Hách Liên Cô Tuyết nhàn nhã tựa lưng vào nhuyễn tháp, căn bản không hề nâng mắt, chỉ thản nhiên đáp một câu.
Mấy canh giờ trước, yêu tinh kia muốn hắn rất nhiều lần, nếu không vì thị nữ liên tục đến quấy rầy, phỏng chừng hai người phải làm đến ngày mai may ra mới chấm dứt.
Sau khi tắm rửa, Hách Liên Cô Tuyết không thể không kéo thân thể mệt mỏi tới gặp tử yến tử hắn cực kỳ chán ghét.
May mà Yêu Nguyệt không xuất hiện, Dạ Phi Yến nhè nhẹ thở ra, nếu lại gặp bộ dáng tà mị của Yêu Nguyệt, hắn không dám chắc chính mình sẽ không phun máu mà chết.
“Chuyện gì?”
Dạ Phi Yến tức giận nói: “Ngươi nghĩ rằng ta nguyện ý đến ma quật này? Ta cho ngươi biết, ta là vì Ám tòa của ngươi mà tới.”
“Nga?” Cô Tuyết tà tà cười, hồng mâu khẽ nhếch, đem thần tình lo lắng thất thố của người trước mặt thu hết vào đáy mắt, “Vì Tuyệt Ảnh?”
Dạ Phi Yến gấp đến nỗi thiếu chút nữa bật thốt ra, song lại nói một câu khác khiến hắn hối hận vạn phần, “Ám tòa của ngươi bị Đại Ám Hà mang đi, ta lo ngươi thiếu một trợ thủ đắc lực, suy yếu thực lực của Ngạo Thần Cung.”
Hách Liên Cô Tuyết cười ra tiếng, thú vị nhìn bộ dáng của Dạ Phi Yến lo lắng gần chết còn cố mạnh miệng, càng nhìn càng cảm thấy thú vị.
Hồng mâu mị hoặc hơi nheo lại, “Vậy đa tạ sự quan tâm của ngươi, vô luận có Tuyệt Ảnh hay không, bản cung cũng sẽ không cảm thấy thiếu cái gì, Ngạo Thần Cung lại càng không vì thiếu hắn mà suy yếu nửa phần, ngươi có thể an tâm?”
“Ngươi. . .” Dạ Phi Yến lạnh lùng nói, “Ta không yên lòng!”
“Nguyên lai tử yến tử ngươi lo lắng cho an nguy của Ngạo Thần Cung như vậy a.” Hách Liên Cô Tuyết tà mị nhếch môi, đáy mắt tràn đầy tiếu ý, “Xem ra bản cung trước kia không nên đối đãi với ngươi như vậy.”
Lúc này Dạ Phi Yến đã tức giận đến tận cùng, căn bản không có tâm tư trêu đùa cùng hồng y nam tử, lửa giận tràn ngập con ngươi, “Ngươi. . . Ngươi rốt cuộc có đi cứu Tuyệt Ảnh hay không?”
“Cứu hắn?” Hách Liên Cô Tuyết vẫn bảo trì bộ dáng thanh lãnh mà bình thản, không mang chút cảm tình, “Ta vì cái gì phải đi cứu hắn?”
Dạ Phi Yến đột nhiên mở to hai mắt, trong đầu một trận nổ vang, hắn vốn cho rằng sau khi Hách Liên Cô Tuyết biết được việc này, nhất định sẽ có hành động, nhưng hắn quả thực sai lầm mười phần.
Vị lãnh huyết cung chủ tuyệt tình tuyệt nghĩa căn bản không biết nhân gian ấm lạnh này, làm sao có thể quan tâm đến sinh tử của thuộc hạ?
“Tốt lắm.” Hách Liên Cô Tuyết đứng dậy, con ngươi hỏa hồng bình tĩnh không một tia xao động, “Bản cung còn có việc, không phụng bồi.”
“Ngươi. . . Độc mỹ nhân ngươi, thật đúng là đồ máu lạnh!” Đôi mắt Dạ Phi Yến đỏ ngầu, nghiến răng căm hận nói, “Tuyệt Ảnh vì không phản bội ngươi, đối nghịch với người của Đại Ám Hà, ngươi vậy mà ngay cả sinh tử của hắn cũng không để tâm, uổng hắn theo ngươi nhiều năm như vậy, hết lần này đến lần khác vì ngươi mà xuất sinh nhập tử. Tuyệt Ảnh đúng là có mắt không tròng, ngu ngốc nhận lầm loại chủ tử như ngươi!”
Chốc lát yên tĩnh trầm mặc, duy chỉ nghe thấy tiếng thở dốc thô khí quanh quẩn thật lâu trong tẩm cung.
“Mắng đủ chưa?”
“Không đủ!”
“Không đủ cứ việc tiếp tục.”
Dạ Phi Yến còn muốn mắng thêm một trận, nhưng nghĩ nghĩ vẫn là đừng chọc giận độc mỹ nhân này mới hảo.
Hách Liên Cô Tuyết đến gần Dạ Phi Yến, con ngươi băng hồng trong suốt bình tĩnh vô ba, khóe môi vạch nên một nụ cười khinh miệt, “Dạ Phi Yến ngươi cũng không phải không rõ ràng ta là hạng người thế nào, nếu ngươi lo lắng cho Tuyệt Ảnh có thể tự mình đi cứu hắn, việc gì phải chạy đến nơi này hao phí miệng lưỡi?”
“Nếu ta biết vị trí của Đại Ám Hà, căn bản sẽ không tìm đến ngươi! Lại càng không bước nửa bước vào Ngạo Thần Cung!”
Đại Ám Hà, hắc ám đế quốc đó không ai hay biết nó rốt cuộc được kiến tạo ở nơi nào, mà tai mắt của Ngạo Thần Cung tại Trung Nguyên rất nhiều, phỏng chừng Hách Liên Cô Tuyết có thể báo cho một phần tin tức, nhưng câu nói không chút cảm tình kia quả thực khiến tâm Dạ Phi Yến hoàn toàn nguội lạnh.
“Tử yến tử ngươi mỗi ngày lông bông chạy tới chạy lui cũng không biết Đại Ám Hà ở đâu, bản cung càng không thể biết.”
“Ngươi. . . Ngươi rốt cuộc là cứu hay không cứu?”
“Sinh tử của Tuyệt Ảnh cùng ta không quan hệ.” Hách Liên Cô Tuyết không muốn tiếp tục phí lời, lướt qua bên người Dạ Phi Yến rời đi, mang theo một thân hàn khí.
“Hảo! Hảo một tên Hách Liên Cô Tuyết, quả thực đủ ngoan! Đủ tuyệt! Đủ vô tình!”
Dạ Phi Yến cắn chặt môi, cố gắng bình ổn lửa giận trong lòng sắp thoát khỏi khống chế, trước mắt hiện lên đôi nhãn đồng kỳ dị.
Tuy hắn chỉ gặp qua một lần, nhưng thế nào cũng vô pháp lãng quên.
Tuyệt Ảnh. . . Mị Đồng. . .