“Cung chủ ────”Điệp Triệt và Nguyệt Hồn chứng kiến cung chủ của các nàng ôm một người đi vào Mộc Tuyết Các, song không nhìn rõ thân ảnh của người kia.
Chỉ thấy người trong lòng hồng y nam tử đeo hắc sa che mặt, lướt qua bên cạnh hai nữ tử, để lại hương sen nhàn nhạt vương vấn đâu đây.
Nguyệt Hồn kinh ngạc dõi theo bóng tuyết y mờ ảo, mục quang ẩn ẩn vẻ kỳ dị, “Người kia. . .” Mùi hương của người kia thật sự rất quen thuộc.
.
Tẩm cung thánh khiết một màu tuyết bạch chìm trong khói nhẹ lượn lờ, sa trướng mềm mại lả lướt như sương.
Hách Liên Cô Tuyết mạnh tay ném tuyết y nam tử lên nhuyễn tháp, ngón tay khẽ búng, tất cả đèn đuốc đều tắt lụi.
Trong gian phong tĩnh lặng, hai đôi mắt cách một tầng sương mờ ngóng nhìn lẫn nhau.
Cô Tuyết xoay người đem Lộng Nguyệt đặt dưới thân, vỗ về hàng mi yêu dị. Hồng mâu nhộn nhạo gợn sóng trong suốt, thanh âm nhẹ bẫng cơ hồ không chân thực tràn ra từ hai phiến môi mỏng, “Ta nên. . . phạt ngươi thế nào mới hảo ?”
Lộng Nguyệt chăm chú nhìn đôi yêu mâu băng lãnh trước mắt, trái tim đập mãnh liệt như thể muốn lao ra ngoài ***g ngực, vẫn cố giữ bình tĩnh nói, “Ngươi trừng phạt ta thế nào. . . cũng đều không quá phận.”
“Ba ────” Cô Tuyết không chút lưu tình giáng một cái bạt tai ngay trên khuôn mặt Lộng Nguyệt, thanh âm run rẩy không còn lạnh nhạt như trước, “Vì sao phải rời khỏi ta ?!”
“Ba ────” Lại một cái bạt tai, “Vì sao muốn trốn tránh ta ?!”
“Ba ────” Xuống tay càng thêm mạnh mẽ, “Vì sao không đến gặp ta ?!”
Dung nhan kiều diễm nổi lên một tầng hồng nhuận nhàn nhạt, tà mâu thâm tử một khắc cũng không dứt khỏi mâu quang yêu mị, đáy mắt chứa đựng rất nhiều tình niệm không cách nào che giấu.
Một dòng lệ men theo khóe mắt hồng y nam tử chảy xuống.
Tựa như băng tuyết hòa tan đọng lại thành giọt, lặng yên đáp trên gò má Lộng Nguyệt, tràn ra, lướt nhanh, rồi biến mất. . .
“Tuyết nhi. . .”
“Tên hỗn đản vô sỉ tàn nhẫn nhà ngươi xứng để ta vì ngươi mà rơi lệ hay sao ?!” Hàng mi dài rung động, giống như cánh bướm nhiễm sương hoa khiến tâm Lộng Nguyệt đau đớn như đao cắt.
“Ta đích thực. . . không xứng. . .” Lộng Nguyệt khép song mâu, hốc mắt chua xót đỏ bừng như đang chịu đựng vô tận dày vò thống khổ.
“Thế nhưng ngoài ngươi ra, ta căn bản sẽ không vì bất kỳ ai mà rơi lệ !” Cô Tuyết khẽ nâng gương mặt Lộng Nguyệt, cẩn thận hạ xuống một nụ hôn.
Thật mềm, thật nhẹ, tựa hồ sợ hãi người trước mặt sau một khắc sẽ tiêu thất khỏi tầm mắt hắn, lo lắng đây chỉ là một tràng mộng cảnh không chân thực.
Sợi tóc tuyết bạch từ trên bả vai hồng y nam tử khẽ trượt xuống, yêu diễm khiến người ta rung động tâm can.
Cảm thụ hơi ấm trên gò má, tử mâu yêu dị tràn đầy mị sắc đỏ thẫm.
“Tuyết nhi. . .” Lộng Nguyệt nhẹ nhàng mở miệng, đáy mắt nồng đậm tình ý, “Để ta hảo hảo nhìn ngươi một lát. . .”
Để ta tỉ mỉ nhìn xem. . . Tuyết nhi của ta. . .
Tử mâu cùng hồng mâu lại giao hội, giống như thế gian ngoài hai người bọn họ ra chẳng còn ai khác.
Năm năm dài đằng đẵng, thời gian hờ hững trôi qua không cách nào hòa tan một phần chấp niệm ở sâu nơi đáy lòng.
Cô Tuyết chỉ thuộc về hắn, chỉ có thể để hắn ngắm nhìn.
Hỏa hồng tú bào trượt xuống khỏi thân thể hồng y nam tử, trường phát ngân bạch, mị nhãn băng hồng, một lần nữa đọng sâu vào trong phượng mâu tà mị thâm tử sắc.
“Thân thể này được ta bảo hộ rất tốt.” Cô Tuyết yêu mị nhếch môi, “Ngoại trừ Nam Cung Lộng Nguyệt ngươi, ta không để bất kỳ kẻ nào chạm đến !”
Lộng Nguyệt lập tức nở nụ cười yêu mị nhiếp nhân ────
Cô Tuyết của hắn, cho tới bây giờ vẫn không thay đổi. . .
Quật cường, bất khuất. . .
Vô luận trải qua bao nhiêu năm cũng không hề thay đổi.
Ngân phát tuyết bạch rủ xuống trước mắt, hồng mâu không khỏi nổi lên một tia tiếc nuối.
“Nhưng tóc của ta, e là không thể trở lại như cũ. . .”
Ngữ khí thờ ơ không chút quan tâm khiến tâm Lộng Nguyệt đau xót mãnh liệt. Hồng phát như lửa rốt cuộc không còn dấy lên liệt hỏa hừng hực, mà là ngân sương thánh khiết thuần tịnh không thể khinh nhờn.
Cô Tuyết cười khẽ một tiếng, ghé sát vào yêu nhan của Lộng Nguyệt, thản nhiên nói, “Ta chỉ là sớm hơn ngươi một chút mà thôi, chờ đến khi tóc ngươi cũng như ta, vậy nghĩa là chúng ta có thể cùng một chỗ thật dài, thật lâu. . .”
Lộng Nguyệt không ngừng dồn khí trùng kích huyệt đạo, lúc này hắn đột nhiên vươn tay vòng qua cổ Cô Tuyết, đem yêu mị nam tử gắt gao ôm vào trong ngực.
Lộng Nguyệt cắn chặt môi, cố gắng áp chế thanh lệ chỉ chực trào ra nơi khóe mắt. Ngón tay thon dài nhẹ nhàng vuốt ve ngân phát tựa tuyết, không nói nên lời.
Năm năm trước, trên đỉnh Huyễn Tuyết Sơn, ngay khi hắn nhắm mắt thả mình xuống vực, bên tai rõ ràng nghe thấy Cô Tuyết gào lên lời thề trọn kiếp vô hối ấy !
Ngay lúc ấy, hắn đã khát khao ý thức của mình có thể kéo dài lâu hơn một chút đến nhường nào, để nhìn xem thế gian này nhiều thêm chốc lát. Song những chuyện phát sinh về sau, Lộng Nguyệt cũng hoàn toàn không biết.
“Bộ dạng này của ta có phải rất khó coi ?” Cô Tuyết đùa nghịch một lọn tóc tím sẫm của Lộng Nguyệt, đáy mắt dấy lên một tia bối rối.
“Ngươi vĩnh viễn đều là yêu nghiệt! Trước đây vốn như vậy, bây giờ cũng thế, tương lai lại càng không thay đổi !” Lộng Nguyệt gắt gao ôm Cô Tuyết, thoáng nâng cằm hắn, tử mâu tràn đầy sủng nịch, “Ngươi có biết bộ dáng của ngươi lúc này đẹp đến mức nào, ta chỉ hận không thể đem ngươi cắn nuốt không còn một mảnh !”
“Thế nhưng hôm nay, không tới phiên ngươi làm chủ !” Cô Tuyết đột nhiên xoay người, gắt gao dán sát ***g ngực Lộng Nguyệt, mạnh mẽ xé nát y bào tuyết trắng, “Ngươi xa cách ta lâu như vậy, đời này cũng không đủ hoàn trả !”
Lộng Nguyệt bất đắc dĩ cười khẽ, hắn nhắm hai mắt, bày ra một bộ tùy người xâm lược.
Bạch bào như tuyết hoa phiêu linh, từ trên nhuyễn tháp trượt xuống, tô điểm cho yêu sắc của hồng bào đã nằm sẵn dưới nền đất, mị hoặc khuynh thành.
Ngón tay Cô Tuyết lướt qua thân thể yêu dã như liên của Lộng Nguyệt, đáy mắt tràn ngập dục niệm nóng bỏng.
“Ngươi có biết suốt năm năm qua ta đã sống thế nào không ?” Cô Tuyết vươn tay ôm lấy yêu nhan của Lộng Nguyệt, ngón tay vuốt ve chiếc cằm, sau đó mãnh liệt khí phách hạ xuống một dấu hôn sâu.
Lộng Nguyệt ôm chặt eo lưng Cô Tuyết, chậm rãi khiến nụ hôn thêm sâu, thêm nồng. . .
Tuyết nhi của ta, sao ta có thể không biết. . . ngươi và ta đều như vậy. . .
Gắng gượng sống qua năm năm tương tư giày vò tra tấn. . .
Hai phiến môi gắt gao gắn bó dây dưa, liếm duyện khoang miệng nóng rực. Đầu lưỡi yêu dã quấn cùng một chỗ, tung hoành ngang dọc, triền miên cháy bỏng. Hôn đến mức hai người không thể hô hấp, khiến đêm tối cũng ảm đạm thất sắc.
Không kịp đợi! Rốt cuộc không thể đợi !
Phảng phất ngay sau đó thế gian liền hủy diệt, tựa hồ đây là một lần môi hôn cuối cùng lưu lại nhân thế !
Không thể rời xa !
Chẳng muốn chia lìa !
Mồ hôi thấm ướt làn tóc hai người, song mâu nhộn nhạo tình niệm. Tiếng thở dốc dồn dập tràn ngập khắp nhuyễn tháp, sa trướng chung quanh lờ mờ thoáng hiện hai thân ảnh mông lung giao triền, như ảo như mộng.
Cô Tuyết đã vô pháp khống chế, hắn mạnh mẽ lật thân thể ma dã của Lộng Nguyệt qua một bên, không chút chần chờ tiền diễn lập tức động thân tiến vào. . .
Lộng Nguyệt đột ngột hứng chịu trùng kích mãnh liệt kích thích khiến toàn thân run rẩy, huyết dịch thiêu đốt đang không ngừng gào thét điên cuồng, làm cho lý trí của hắn chẳng mấy chốc đã lâm vào tê dại.
“Yêu nghiệt ngươi muốn trừng phạt cũng không cần tàn ác như vậy a!”
“Ta ngoan bằng ngươi sao ?!” Cô Tuyết không có nửa phần lưu tình luật động đánh sâu vào trong thân thể Lộng Nguyệt, thanh âm băng lãnh vang lên, “Nam Cung Lộng Nguyệt, ta hỏi ngươi, ngươi hành hạ ta suốt năm năm, ngươi làm cho ta sống không bằng chết tận năm năm! Phải bao lâu mới có thể hoàn lại ?!”
“Năm năm này ngươi không ở bên, ta còn cho là ngươi hóa thành quỷ đến quấn lấy ta. Thế nhưng mỗi lần ngươi đều xuất hiện ở nơi mà ta không thể nhìn đến, để ta chỉ gặp được ngươi trong mộng, khi tỉnh lại không tìm thấy ngươi, ngươi đùa bỡn ta rất đắc ý có phải không ?”
Cô Tuyết càng nói càng phẫn nộ, lực đạo mỗi lần tiến nhập không khỏi gia tăng vài phần, ngữ khí tràn ngập khí phách pha lẫn cảnh cáo, “Nam Cung Lộng Nguyệt, ngươi nghe cho ta! Ngươi không được phép rời khỏi thế gian này trước ta, cho dù trước một khắc cũng không được !”
Bên tai Lộng Nguyệt quanh quẩn hồi lâu thanh âm khiến hắn rung động tột đỉnh, ngay cả đau đớn không ngừng rót vào cơ thể cũng đều không có cảm giác.
Cô Tuyết đột nhiên rời khỏi thân thể Lộng Nguyệt, lập tức hung hăng bóp chặt yết hầu của hắn, hồng mâu lấp lóe hỏa diễm yêu mị dị thường mê người, “Có nghe không? Ta không cho ngươi biến mất khỏi thế gian này trước ta! Ta không cho phép không cho phép không cho phép !”
Nguyệt, dù rằng ngươi chỉ rời đi trước ta một khắc. . . Một khắc kia, ta cũng không thể chịu đựng. . .
Đừng ép ta lại phải chờ suốt năm năm. . .
Ta không có nhiều ‘năm năm’ để mà chờ đợi. . .
Ta càng không có đủ năm năm để lại thừa nhận tương tư giày vò. . .
Cánh tay Lộng Nguyệt gắt gao chế trụ thắt lưng Cô Tuyết, lập tức nhanh chóng xoay người đặt hắn dưới thân, vừa cúi đầu liền mãnh liệt đáp lại bằng một nụ hôn cuồng dã khí phách, trấn an tình tự của ái nhân.
Tử phát cùng ngân phát tán loạn trên nhuyễn tháp phủ hồ cừu, giống như hai gốc đằng mạn quấn quít giao triền, yêu diễm dây dưa.
Cánh hoa từ ngoài cửa sổ theo gió bay vào, nhẹ nhàng đáp trên làn tóc, tựa hồ cũng e ngại quấy nhiễu đến một màn kích tình lửa nóng trước mắt.
Lộng Nguyệt gắt gao thiếp hợp Cô Tuyết, không lưu một khe hở, nỗi điên cuồng vô pháp khống chế lan tràn khắp toàn thân. Đầu lưỡi ma tà phủ lên ngân phát dần dần trượt xuống, phất qua gương mặt yêu mị, lướt tới lạc ấn hoa đào gợi cảm trên xương quai xanh, lưu lại từng dấu vết động tình trên thân thể ái nhân.
Năm đó, hắn đã từng khắc xuống dấu vết chỉ thuộc về một mình Nam Cung Lộng Nguyệt hắn trên thân thể mỹ lệ này.
Từ một khắc lạc ấn được tạo thành, hắn không chấp nhận khối thân thể này xuất hiện khí tức của những kẻ khác.
Huyết dạ yêu la như một cơn ác mộng hắc ám hiện rõ trước mắt hắn. Năm đó, hắn đã tàn nhẫn trói buộc Cô Tuyết như thế nào.
Cho dù phải trải qua nỗi bi thống trơ mắt nhìn ái nhân chết dần, hắn cũng tuyệt không cho phép người của hắn bị kẻ khác làm bẩn, càng không chấp nhận bị kẻ khác chiếm đoạt.
Nguyên bản hắn tưởng rằng, sự tàn nhẫn và ích kỷ của bản thân sẽ phá hủy cảm tình giữa hắn và Cô Tuyết.
Song vào thời điểm hắn bất lực bối rối nhất, Cô Tuyết của hắn đã nói với hắn:
Ta sẽ không phản bội ngươi !
Cô Tuyết của hắn hiểu được hắn. . .
Tha thứ cho sự tàn nhẫn của hắn, thông cảm với sự ích kỷ của hắn. . .
Từ một khắc hắn gặp lại Cô Tuyết, hắn chỉ biết. . .
Hắn Nam Cung Lộng Nguyệt đã không yêu nhầm người.
“Tuyết nhi của ta, ta không nhịn được. . .”
Cô Tuyết còn chưa kịp phản ứng, chỉ thấy Lộng Nguyệt giữ chặt thắt lưng hắn, nương theo lực đạo không mất ngoan tuyệt thẳng tiến mà vào. . .
“Ngươi. . . yêu tinh chết tiệt !” Cô Tuyết bị va chạm khiến lý trí có chút mơ hồ, nhãn mâu băng hồng phủ kín một màn sương mù mông lung, “Là ta trừng phạt ngươi! Không phải ngươi trừng phạt ta !”
“Ta đáng bị phạt !” Lộng Nguyệt hôn lên làn tóc ngân bạch, quyến luyến ve vuốt phần cổ trắng nõn, “Nhưng yêu nghiệt ngươi cũng không thua kém chút nào.”
Lộng Nguyệt hôn rất hung ác, tựa hồ muốn đem người đã năm năm chưa từng chạm đến chiếm đoạt sạch sẽ, “Chuyện ngươi gạt ta còn chưa ngại nhiều sao ?”
“Ngươi có tư cách nói ta ?!” Cô Tuyết chế trụ eo lưng Lộng Nguyệt, muốn xoay người, song hắn càng giãy giụa, Lộng Nguyệt càng gia tăng lực đạo ép hắn kề sát thân thể vô pháp động đậy.
“Đừng tránh ta !” Lộng Nguyệt dán thân lên lưng Cô Tuyết, đẩy ra vài lọn tóc ngân bạch. Nỗi bi thương nơi đáy mắt không thể kìm nén mà trào ra, “Tuyết nhi, đừng trốn tránh ta được không. . .”
Ngữ khí bỗng nhiên yếu ớt khiến trái tim Cô Tuyết lại một lần bị xúc động, ngay cả khí lực phản kháng cơ hồ cũng bị hút sạch.
“Ta biết ta không có tư cách nói với ngươi những điều này. . .” Lộng Nguyệt khẽ liếm cổ Cô Tuyết, “Ta sẽ không để ngươi phải làm lang, càng không cưỡng bách ngươi làm lang, tuyệt sẽ không. . .”
.
Hàng mi rũ xuống, hô hấp của hai người dần bình ổn.
Sa liêm hoàn toàn che kín cảnh tượng ái muội bên trong gian phòng. Đêm tĩnh lặng, gió thoáng bay.
Lộng Nguyệt ôm thân mình có chút vô lực của Cô Tuyết trong ngực, bàn tay ấm áp khẽ nâng khuôn mặt hắn, chăm chú nhìn thẳng vào đôi băng mâu thâm hồng.
“Có dã tính của lang lại không trở thành lang, có phải rất nực cười ?” Cô Tuyết vòng tay qua cổ Lộng Nguyệt, ngửa đầu hôn lên phiến môi mềm mại.
Hương thơm nhàn nhạt vương quanh chóp mũi hai người, quyến luyến không tan.
“Thượng thiên đối đãi với chúng ta tàn nhẫn biết bao, Tuyết nhi của ta có khi nào từng oán thiên ?”
“Ta mệnh tại ta, bất tại thiên.”
“Thương thiên muốn chúng ta chết, chúng ta không chết, a a. . . Ta nghĩ hiện tại thiên địa quỷ thần cũng đều hết cách. . .”
“Vậy hãy để ma đến phổ độ chúng sinh, cũng không phải là không thể !”
“Cung chủ ────”Điệp Triệt và Nguyệt Hồn chứng kiến cung chủ của các nàng ôm một người đi vào Mộc Tuyết Các, song không nhìn rõ thân ảnh của người kia.
Chỉ thấy người trong lòng hồng y nam tử đeo hắc sa che mặt, lướt qua bên cạnh hai nữ tử, để lại hương sen nhàn nhạt vương vấn đâu đây.
Nguyệt Hồn kinh ngạc dõi theo bóng tuyết y mờ ảo, mục quang ẩn ẩn vẻ kỳ dị, “Người kia. . .” Mùi hương của người kia thật sự rất quen thuộc.
.
Tẩm cung thánh khiết một màu tuyết bạch chìm trong khói nhẹ lượn lờ, sa trướng mềm mại lả lướt như sương.
Hách Liên Cô Tuyết mạnh tay ném tuyết y nam tử lên nhuyễn tháp, ngón tay khẽ búng, tất cả đèn đuốc đều tắt lụi.
Trong gian phong tĩnh lặng, hai đôi mắt cách một tầng sương mờ ngóng nhìn lẫn nhau.
Cô Tuyết xoay người đem Lộng Nguyệt đặt dưới thân, vỗ về hàng mi yêu dị. Hồng mâu nhộn nhạo gợn sóng trong suốt, thanh âm nhẹ bẫng cơ hồ không chân thực tràn ra từ hai phiến môi mỏng, “Ta nên. . . phạt ngươi thế nào mới hảo ?”
Lộng Nguyệt chăm chú nhìn đôi yêu mâu băng lãnh trước mắt, trái tim đập mãnh liệt như thể muốn lao ra ngoài g ngực, vẫn cố giữ bình tĩnh nói, “Ngươi trừng phạt ta thế nào. . . cũng đều không quá phận.”
“Ba ────” Cô Tuyết không chút lưu tình giáng một cái bạt tai ngay trên khuôn mặt Lộng Nguyệt, thanh âm run rẩy không còn lạnh nhạt như trước, “Vì sao phải rời khỏi ta ?!”
“Ba ────” Lại một cái bạt tai, “Vì sao muốn trốn tránh ta ?!”
“Ba ────” Xuống tay càng thêm mạnh mẽ, “Vì sao không đến gặp ta ?!”
Dung nhan kiều diễm nổi lên một tầng hồng nhuận nhàn nhạt, tà mâu thâm tử một khắc cũng không dứt khỏi mâu quang yêu mị, đáy mắt chứa đựng rất nhiều tình niệm không cách nào che giấu.
Một dòng lệ men theo khóe mắt hồng y nam tử chảy xuống.
Tựa như băng tuyết hòa tan đọng lại thành giọt, lặng yên đáp trên gò má Lộng Nguyệt, tràn ra, lướt nhanh, rồi biến mất. . .
“Tuyết nhi. . .”
“Tên hỗn đản vô sỉ tàn nhẫn nhà ngươi xứng để ta vì ngươi mà rơi lệ hay sao ?!” Hàng mi dài rung động, giống như cánh bướm nhiễm sương hoa khiến tâm Lộng Nguyệt đau đớn như đao cắt.
“Ta đích thực. . . không xứng. . .” Lộng Nguyệt khép song mâu, hốc mắt chua xót đỏ bừng như đang chịu đựng vô tận dày vò thống khổ.
“Thế nhưng ngoài ngươi ra, ta căn bản sẽ không vì bất kỳ ai mà rơi lệ !” Cô Tuyết khẽ nâng gương mặt Lộng Nguyệt, cẩn thận hạ xuống một nụ hôn.
Thật mềm, thật nhẹ, tựa hồ sợ hãi người trước mặt sau một khắc sẽ tiêu thất khỏi tầm mắt hắn, lo lắng đây chỉ là một tràng mộng cảnh không chân thực.
Sợi tóc tuyết bạch từ trên bả vai hồng y nam tử khẽ trượt xuống, yêu diễm khiến người ta rung động tâm can.
Cảm thụ hơi ấm trên gò má, tử mâu yêu dị tràn đầy mị sắc đỏ thẫm.
“Tuyết nhi. . .” Lộng Nguyệt nhẹ nhàng mở miệng, đáy mắt nồng đậm tình ý, “Để ta hảo hảo nhìn ngươi một lát. . .”
Để ta tỉ mỉ nhìn xem. . . Tuyết nhi của ta. . .
Tử mâu cùng hồng mâu lại giao hội, giống như thế gian ngoài hai người bọn họ ra chẳng còn ai khác.
Năm năm dài đằng đẵng, thời gian hờ hững trôi qua không cách nào hòa tan một phần chấp niệm ở sâu nơi đáy lòng.
Cô Tuyết chỉ thuộc về hắn, chỉ có thể để hắn ngắm nhìn.
Hỏa hồng tú bào trượt xuống khỏi thân thể hồng y nam tử, trường phát ngân bạch, mị nhãn băng hồng, một lần nữa đọng sâu vào trong phượng mâu tà mị thâm tử sắc.
“Thân thể này được ta bảo hộ rất tốt.” Cô Tuyết yêu mị nhếch môi, “Ngoại trừ Nam Cung Lộng Nguyệt ngươi, ta không để bất kỳ kẻ nào chạm đến !”
Lộng Nguyệt lập tức nở nụ cười yêu mị nhiếp nhân ────
Cô Tuyết của hắn, cho tới bây giờ vẫn không thay đổi. . .
Quật cường, bất khuất. . .
Vô luận trải qua bao nhiêu năm cũng không hề thay đổi.
Ngân phát tuyết bạch rủ xuống trước mắt, hồng mâu không khỏi nổi lên một tia tiếc nuối.
“Nhưng tóc của ta, e là không thể trở lại như cũ. . .”
Ngữ khí thờ ơ không chút quan tâm khiến tâm Lộng Nguyệt đau xót mãnh liệt. Hồng phát như lửa rốt cuộc không còn dấy lên liệt hỏa hừng hực, mà là ngân sương thánh khiết thuần tịnh không thể khinh nhờn.
Cô Tuyết cười khẽ một tiếng, ghé sát vào yêu nhan của Lộng Nguyệt, thản nhiên nói, “Ta chỉ là sớm hơn ngươi một chút mà thôi, chờ đến khi tóc ngươi cũng như ta, vậy nghĩa là chúng ta có thể cùng một chỗ thật dài, thật lâu. . .”
Lộng Nguyệt không ngừng dồn khí trùng kích huyệt đạo, lúc này hắn đột nhiên vươn tay vòng qua cổ Cô Tuyết, đem yêu mị nam tử gắt gao ôm vào trong ngực.
Lộng Nguyệt cắn chặt môi, cố gắng áp chế thanh lệ chỉ chực trào ra nơi khóe mắt. Ngón tay thon dài nhẹ nhàng vuốt ve ngân phát tựa tuyết, không nói nên lời.
Năm năm trước, trên đỉnh Huyễn Tuyết Sơn, ngay khi hắn nhắm mắt thả mình xuống vực, bên tai rõ ràng nghe thấy Cô Tuyết gào lên lời thề trọn kiếp vô hối ấy !
Ngay lúc ấy, hắn đã khát khao ý thức của mình có thể kéo dài lâu hơn một chút đến nhường nào, để nhìn xem thế gian này nhiều thêm chốc lát. Song những chuyện phát sinh về sau, Lộng Nguyệt cũng hoàn toàn không biết.
“Bộ dạng này của ta có phải rất khó coi ?” Cô Tuyết đùa nghịch một lọn tóc tím sẫm của Lộng Nguyệt, đáy mắt dấy lên một tia bối rối.
“Ngươi vĩnh viễn đều là yêu nghiệt! Trước đây vốn như vậy, bây giờ cũng thế, tương lai lại càng không thay đổi !” Lộng Nguyệt gắt gao ôm Cô Tuyết, thoáng nâng cằm hắn, tử mâu tràn đầy sủng nịch, “Ngươi có biết bộ dáng của ngươi lúc này đẹp đến mức nào, ta chỉ hận không thể đem ngươi cắn nuốt không còn một mảnh !”
“Thế nhưng hôm nay, không tới phiên ngươi làm chủ !” Cô Tuyết đột nhiên xoay người, gắt gao dán sát g ngực Lộng Nguyệt, mạnh mẽ xé nát y bào tuyết trắng, “Ngươi xa cách ta lâu như vậy, đời này cũng không đủ hoàn trả !”
Lộng Nguyệt bất đắc dĩ cười khẽ, hắn nhắm hai mắt, bày ra một bộ tùy người xâm lược.
Bạch bào như tuyết hoa phiêu linh, từ trên nhuyễn tháp trượt xuống, tô điểm cho yêu sắc của hồng bào đã nằm sẵn dưới nền đất, mị hoặc khuynh thành.
Ngón tay Cô Tuyết lướt qua thân thể yêu dã như liên của Lộng Nguyệt, đáy mắt tràn ngập dục niệm nóng bỏng.
“Ngươi có biết suốt năm năm qua ta đã sống thế nào không ?” Cô Tuyết vươn tay ôm lấy yêu nhan của Lộng Nguyệt, ngón tay vuốt ve chiếc cằm, sau đó mãnh liệt khí phách hạ xuống một dấu hôn sâu.
Lộng Nguyệt ôm chặt eo lưng Cô Tuyết, chậm rãi khiến nụ hôn thêm sâu, thêm nồng. . .
Tuyết nhi của ta, sao ta có thể không biết. . . ngươi và ta đều như vậy. . .
Gắng gượng sống qua năm năm tương tư giày vò tra tấn. . .
Hai phiến môi gắt gao gắn bó dây dưa, liếm duyện khoang miệng nóng rực. Đầu lưỡi yêu dã quấn cùng một chỗ, tung hoành ngang dọc, triền miên cháy bỏng. Hôn đến mức hai người không thể hô hấp, khiến đêm tối cũng ảm đạm thất sắc.
Không kịp đợi! Rốt cuộc không thể đợi !
Phảng phất ngay sau đó thế gian liền hủy diệt, tựa hồ đây là một lần môi hôn cuối cùng lưu lại nhân thế !
Không thể rời xa !
Chẳng muốn chia lìa !
Mồ hôi thấm ướt làn tóc hai người, song mâu nhộn nhạo tình niệm. Tiếng thở dốc dồn dập tràn ngập khắp nhuyễn tháp, sa trướng chung quanh lờ mờ thoáng hiện hai thân ảnh mông lung giao triền, như ảo như mộng.
Cô Tuyết đã vô pháp khống chế, hắn mạnh mẽ lật thân thể ma dã của Lộng Nguyệt qua một bên, không chút chần chờ tiền diễn lập tức động thân tiến vào. . .
Lộng Nguyệt đột ngột hứng chịu trùng kích mãnh liệt kích thích khiến toàn thân run rẩy, huyết dịch thiêu đốt đang không ngừng gào thét điên cuồng, làm cho lý trí của hắn chẳng mấy chốc đã lâm vào tê dại.
“Yêu nghiệt ngươi muốn trừng phạt cũng không cần tàn ác như vậy a!”
“Ta ngoan bằng ngươi sao ?!” Cô Tuyết không có nửa phần lưu tình luật động đánh sâu vào trong thân thể Lộng Nguyệt, thanh âm băng lãnh vang lên, “Nam Cung Lộng Nguyệt, ta hỏi ngươi, ngươi hành hạ ta suốt năm năm, ngươi làm cho ta sống không bằng chết tận năm năm! Phải bao lâu mới có thể hoàn lại ?!”
“Năm năm này ngươi không ở bên, ta còn cho là ngươi hóa thành quỷ đến quấn lấy ta. Thế nhưng mỗi lần ngươi đều xuất hiện ở nơi mà ta không thể nhìn đến, để ta chỉ gặp được ngươi trong mộng, khi tỉnh lại không tìm thấy ngươi, ngươi đùa bỡn ta rất đắc ý có phải không ?”
Cô Tuyết càng nói càng phẫn nộ, lực đạo mỗi lần tiến nhập không khỏi gia tăng vài phần, ngữ khí tràn ngập khí phách pha lẫn cảnh cáo, “Nam Cung Lộng Nguyệt, ngươi nghe cho ta! Ngươi không được phép rời khỏi thế gian này trước ta, cho dù trước một khắc cũng không được !”
Bên tai Lộng Nguyệt quanh quẩn hồi lâu thanh âm khiến hắn rung động tột đỉnh, ngay cả đau đớn không ngừng rót vào cơ thể cũng đều không có cảm giác.
Cô Tuyết đột nhiên rời khỏi thân thể Lộng Nguyệt, lập tức hung hăng bóp chặt yết hầu của hắn, hồng mâu lấp lóe hỏa diễm yêu mị dị thường mê người, “Có nghe không? Ta không cho ngươi biến mất khỏi thế gian này trước ta! Ta không cho phép không cho phép không cho phép !”
Nguyệt, dù rằng ngươi chỉ rời đi trước ta một khắc. . . Một khắc kia, ta cũng không thể chịu đựng. . .
Đừng ép ta lại phải chờ suốt năm năm. . .
Ta không có nhiều ‘năm năm’ để mà chờ đợi. . .
Ta càng không có đủ năm năm để lại thừa nhận tương tư giày vò. . .
Cánh tay Lộng Nguyệt gắt gao chế trụ thắt lưng Cô Tuyết, lập tức nhanh chóng xoay người đặt hắn dưới thân, vừa cúi đầu liền mãnh liệt đáp lại bằng một nụ hôn cuồng dã khí phách, trấn an tình tự của ái nhân.
Tử phát cùng ngân phát tán loạn trên nhuyễn tháp phủ hồ cừu, giống như hai gốc đằng mạn quấn quít giao triền, yêu diễm dây dưa.
Cánh hoa từ ngoài cửa sổ theo gió bay vào, nhẹ nhàng đáp trên làn tóc, tựa hồ cũng e ngại quấy nhiễu đến một màn kích tình lửa nóng trước mắt.
Lộng Nguyệt gắt gao thiếp hợp Cô Tuyết, không lưu một khe hở, nỗi điên cuồng vô pháp khống chế lan tràn khắp toàn thân. Đầu lưỡi ma tà phủ lên ngân phát dần dần trượt xuống, phất qua gương mặt yêu mị, lướt tới lạc ấn hoa đào gợi cảm trên xương quai xanh, lưu lại từng dấu vết động tình trên thân thể ái nhân.
Năm đó, hắn đã từng khắc xuống dấu vết chỉ thuộc về một mình Nam Cung Lộng Nguyệt hắn trên thân thể mỹ lệ này.
Từ một khắc lạc ấn được tạo thành, hắn không chấp nhận khối thân thể này xuất hiện khí tức của những kẻ khác.
Huyết dạ yêu la như một cơn ác mộng hắc ám hiện rõ trước mắt hắn. Năm đó, hắn đã tàn nhẫn trói buộc Cô Tuyết như thế nào.
Cho dù phải trải qua nỗi bi thống trơ mắt nhìn ái nhân chết dần, hắn cũng tuyệt không cho phép người của hắn bị kẻ khác làm bẩn, càng không chấp nhận bị kẻ khác chiếm đoạt.
Nguyên bản hắn tưởng rằng, sự tàn nhẫn và ích kỷ của bản thân sẽ phá hủy cảm tình giữa hắn và Cô Tuyết.
Song vào thời điểm hắn bất lực bối rối nhất, Cô Tuyết của hắn đã nói với hắn:
Ta sẽ không phản bội ngươi !
Cô Tuyết của hắn hiểu được hắn. . .
Tha thứ cho sự tàn nhẫn của hắn, thông cảm với sự ích kỷ của hắn. . .
Từ một khắc hắn gặp lại Cô Tuyết, hắn chỉ biết. . .
Hắn Nam Cung Lộng Nguyệt đã không yêu nhầm người.
“Tuyết nhi của ta, ta không nhịn được. . .”
Cô Tuyết còn chưa kịp phản ứng, chỉ thấy Lộng Nguyệt giữ chặt thắt lưng hắn, nương theo lực đạo không mất ngoan tuyệt thẳng tiến mà vào. . .
“Ngươi. . . yêu tinh chết tiệt !” Cô Tuyết bị va chạm khiến lý trí có chút mơ hồ, nhãn mâu băng hồng phủ kín một màn sương mù mông lung, “Là ta trừng phạt ngươi! Không phải ngươi trừng phạt ta !”
“Ta đáng bị phạt !” Lộng Nguyệt hôn lên làn tóc ngân bạch, quyến luyến ve vuốt phần cổ trắng nõn, “Nhưng yêu nghiệt ngươi cũng không thua kém chút nào.”
Lộng Nguyệt hôn rất hung ác, tựa hồ muốn đem người đã năm năm chưa từng chạm đến chiếm đoạt sạch sẽ, “Chuyện ngươi gạt ta còn chưa ngại nhiều sao ?”
“Ngươi có tư cách nói ta ?!” Cô Tuyết chế trụ eo lưng Lộng Nguyệt, muốn xoay người, song hắn càng giãy giụa, Lộng Nguyệt càng gia tăng lực đạo ép hắn kề sát thân thể vô pháp động đậy.
“Đừng tránh ta !” Lộng Nguyệt dán thân lên lưng Cô Tuyết, đẩy ra vài lọn tóc ngân bạch. Nỗi bi thương nơi đáy mắt không thể kìm nén mà trào ra, “Tuyết nhi, đừng trốn tránh ta được không. . .”
Ngữ khí bỗng nhiên yếu ớt khiến trái tim Cô Tuyết lại một lần bị xúc động, ngay cả khí lực phản kháng cơ hồ cũng bị hút sạch.
“Ta biết ta không có tư cách nói với ngươi những điều này. . .” Lộng Nguyệt khẽ liếm cổ Cô Tuyết, “Ta sẽ không để ngươi phải làm lang, càng không cưỡng bách ngươi làm lang, tuyệt sẽ không. . .”
.
Hàng mi rũ xuống, hô hấp của hai người dần bình ổn.
Sa liêm hoàn toàn che kín cảnh tượng ái muội bên trong gian phòng. Đêm tĩnh lặng, gió thoáng bay.
Lộng Nguyệt ôm thân mình có chút vô lực của Cô Tuyết trong ngực, bàn tay ấm áp khẽ nâng khuôn mặt hắn, chăm chú nhìn thẳng vào đôi băng mâu thâm hồng.
“Có dã tính của lang lại không trở thành lang, có phải rất nực cười ?” Cô Tuyết vòng tay qua cổ Lộng Nguyệt, ngửa đầu hôn lên phiến môi mềm mại.
Hương thơm nhàn nhạt vương quanh chóp mũi hai người, quyến luyến không tan.
“Thượng thiên đối đãi với chúng ta tàn nhẫn biết bao, Tuyết nhi của ta có khi nào từng oán thiên ?”
“Ta mệnh tại ta, bất tại thiên.”
“Thương thiên muốn chúng ta chết, chúng ta không chết, a a. . . Ta nghĩ hiện tại thiên địa quỷ thần cũng đều hết cách. . .”
“Vậy hãy để ma đến phổ độ chúng sinh, cũng không phải là không thể !”