Phù dung nhuyễn trướng trong ngoài hai lớp lả lướt kiều diễm.
Uyên ương hợp hoan tán so với bình thường xuân dược bất đồng, nó có thể khiến người ta lâm vào ảo cảnh, bị dục hỏa thiêu đốt, phi thực phi mộng, mang theo tình động khó có thể khắc chế, dần dần trở nên điên cuồng.
Sắc hồng mờ nhạt nhuộm đẫm hai gò má tuyệt mỹ trắng ngần, Cô Tuyết nhắm mắt, cắn chặt cánh môi thơm, vô hạn phóng thích ngọn lửa đang thiêu đốt mà chính mình không thể kiềm chế.
Lộng Nguyệt híp mắt nhìn hắn, khóe miệng nổi lên tiếu ý như có như không, đầu lưỡi linh hoạt lướt qua chiếc cằm tinh xảo đến xương quai xanh, lại đến trêu chọc thù du màu phấn hồng, từ hôn môi đến gặm cắn, lưu lại mồi lửa yêu diễm nóng bỏng. . .
Kích thích cơ hồ khiến người ta huyết dịch sôi trào, lệnh Cô Tuyết toàn thân không ngừng run rẩy, Lộng Nguyệt nắm lấy thắt lưng hắn, càn rỡ chà xát dục vọng mỹ lệ dưới thân Cô Tuyết, vừa khiêu khích vừa kích tình.
“Chết tiệt, muốn vào liền thống khoái một chút, ân. . . Đừng động chỗ đó. . . Thủ đoạn ti bỉ!”
Cô Tuyết đã ý loạn tình mê, hắn hận người trên thân không nhanh chóng tiến vào, bình ổn liệt hỏa đang hừng hực thiêu đốt trong cơ thể, loại bức thiết đến cực hạn này cơ hồ khiến hắn muốn nổi điên.
Lộng Nguyệt nâng lên khuôn mặt Cô Tuyết, ấn xuống một dấu hôn thật sâu, hắn phất tay áo, sa liêm toàn bộ rũ xuống, ánh nến ảm đạm lụi tắt, chỉ còn, hoa dạ kiều diễm.
Cuồng nhiệt, hương thơm cùng mồ hôi ở trong tấm mành bốc lên tràn ngập. . .
Lộng Nguyệt kịch liệt luật động thân thể, tựa như u lan nở rộ trong đêm tối, nụ hôn nóng rực như muốn hòa tan hoa đào lạc ấn rực rỡ, từng sợi chỉ bạc mỏng manh nhỏ giọt rơi xuống, phảng phất lệ quang màu huyết hồng.
“Ta luôn luôn chờ đợi ngày này, chờ đến nỗi tâm ta đều vỡ nát, ngươi có biết hay không!” Lộng Nguyệt lúc này đã bắt đầu phóng túng, động tác mạnh mẽ điên cuồng, khiến Cô Tuyết không ngừng thở dốc.
Lộng Nguyệt dùng sức lật qua thân thể thon dài mỹ lệ của Cô Tuyết, mang theo hận ý cùng trừng phạt không chút lưu tình tiến nhập.
“A. . .” Trong nháy mắt Lộng Nguyệt mãnh liệt tiến vào kia cơ hồ phá vỡ hết thảy thần kinh Cô Tuyết, cái loại thống khổ đến tê dại này đem hồng mâu nhiễm một tầng trong suốt.
“Vô liêm sỉ. . . Ta muốn, giết ngươi! Ta nhất định phải giết ngươi!”
Lộng Nguyệt không chút để ý Cô Tuyết đang mắng chửi, cặp hồng mâu ẩn ẩn một tia động tình kia chỉ mang đến cho hắn càng nhiều khoái cảm, hắn một lần lại một lần mãnh liệt va chạm, giống như vĩnh viễn không có chừng mực. Trọc dịch ướt át bắn ra, như một đạo ngân tuyến pha lẫn bạch sắc vạch nên đường cong mỹ lệ, nhen nhóm kích tình yêu dã.
Hắn chính là muốn tra tấn Cô Tuyết, tra tấn người khiến hắn tan nát cõi lòng, khiến hắn đau đến nhập cốt.
Nguyên bản trái tim chết lặng giờ phút này đã khôi phục thiêu đốt, hắn tra tấn người kia, cũng đang tra tấn chính mình.
Cô Tuyết bị Lộng Nguyệt điên cuồng luật động đến hai mắt đều mê ly, ý nghĩ một mảnh hỗn độn, cảnh vật trước mặt ngày càng mơ hồ, trừ bỏ động tình, hắn đã vô pháp suy xét bất cứ sự tình gì.
Lộng Nguyệt thương tiếc hôn lên lông mi liên tục chớp động, nhẹ nhàng vén lên một luồng hồng phát dán nơi khóe môi Cô Tuyết, thâm tử sắc phượng mâu như bao trùm cả thế giới, “Ta đang đợi ngươi, đợi ngươi quên hắn, đợi ngươi biến cường, đợi ngươi ta cùng nhau, tọa ủng thiên hạ!”
Thanh âm phảng phất một lời triệu hoán đến từ viễn cổ gọi về một nửa hồn phách của hắn, bức thiết như thế, mãnh liệt như thế. . .
Mị nhãn như tơ, Cô Tuyết vòng tay qua cổ Lộng Nguyệt, hung hăng kéo hắn kề sát, phóng túng hôn lên. . .
Cô Tuyết muốn hôn hắn, hôn đến không thể tự kiềm chế, từ sau nụ hôn điên cuồng đầu tiên, lại nhìn đến cặp tử sắc phượng nhãn kia, càng thêm muốn ngấu nghiến cánh môi thơm.
Trên người nọ phảng phất có một loại ma lực, làm cho hắn trầm luân, làm cho hắn sa đọa, làm cho hắn lạc lối.
Miệng lưỡi giao chiến, khoái cảm cùng kích thích vô hạn, huyết dịch toàn thân thiêu đốt, hoàn toàn đọa lạc vào tình cốc.
Dục hỏa cường liệt làm tan rã lý trí hai người, da thịt cùng thiếp, không lưu một khe hở, giống như hai gốc độc đằng gắt gao quấn lấy, bên trong ràng buộc là khao khát thôn tính lẫn nhau.
“Cô Tuyết, ngươi là của ta. . .” Bàn tay ấm áp của Lộng Nguyệt vuốt ve trương dung nhan tuyệt mỹ, đầu lưỡi lau đi mồ hôi chảy ra trên trán, tử mâu yêu dã tràn ngập chiếm hữu dục.
“Ngươi vĩnh viễn đều là người của Lộng Nguyệt ta!”
Từ khi hắn nhìn thấy Cô Tuyết một khắc kia, tựa như một mũi gai nhọn, đâm vào tim hắn thật sâu.
Thế nhân cười hắn đa tình, cười hắn không có một khỏa chân tâm.
Nhưng đa tình chỉ vì quá tê dại, trái tim đã tê dại đến mức không còn biết thế nào là rung động, thế nào là đau đớn.
Đa tình, cũng vô tình, cũng, si tình.
Chỉ vì một người, si tình cả đời.
Đôi mắt thâm hồng phủ kín lệ quang mông lung, thân thể không đau, nhưng tâm, ẩn ẩn đau nhức.
Lộng Nguyệt hôn lên lệ ngân của Cô Tuyết, tử sắc phượng mâu lấp lánh ngân quang dày đặc, “Ngươi đau lòng?”
Dưới ánh nến ảm đạm, sắc trời mờ ảo. Trong không khí tràn ngập hương vị *** mỹ cùng huyết tinh, pha lẫn mùi hương cơ thể nhàn nhạt, hóa thành cơn gió trong đêm.
“Lòng ta đau đến không còn cảm giác, ngươi biết không!” Lộng Nguyệt giống như nổi điên cuồng dã tiến nhập, hận không thể đem gia hỏa lãnh khốc kia ép sát vào trong cốt cách, làm cho hắn trọn đời ở trong thân thể mình vô pháp thoát khỏi.
Mồ hôi phản xạ quang mang trong suốt, Cô Tuyết toàn thân run rẩy càng thêm kịch liệt, hô hấp ngày càng dồn dập, hắn cắn chặt môi, mặc cho người trên thân phóng túng thừa hoan, trong ngực lại đau đớn không thể phản kháng.
Chỉ cần hắn nhìn vào song tử sắc bảo thạch kia, liền sẽ đau lòng. . .
Lộng Nguyệt trầm luân không thể tự kiềm chế, lần nữa mãnh liệt hôn lên từng góc một trên thân thể Cô Tuyết, tối nay, hắn đã sớm lâm vào vạn kiếp bất phục.
Cho dù thế gian bất dung, cho dù vận mệnh chú định, cho dù đi ngược lại lời độc thệ vạn ác kia, thì có làm sao?
Lộng Nguyệt khẽ thở dốc, mệt mỏi nằm bên người Hách Liên Cô Tuyết, ở sát bên tai hắn phun ra nuốt vào hơi thở nóng rực tiêu hồn, trong miệng thì thầm:
“Gọi tên của ta. . .”
Thân thể khô nóng bắt đầu hạ nhiệt độ, cặp tử mâu dần dần chiếu rọi bên trong hồng mâu.
Thần chí Cô Tuyết bắt đầu chậm rãi mơ hồ, Lộng Nguyệt biết, lúc này là công hiệu của Uyên ương hợp hoan tán cuối cùng còn sót lại trong cơ thể hắn.
Hồng phát cùng tử phát dây dưa đan xen cùng một chỗ, ướt đẫm mồ hôi, giống như linh xà quấn chặt lấy nhau, Cô Tuyết dùng chút khí lực cuối cùng, đột nhiên nâng cằm của Lộng Nguyệt, hung hăng hôn lên.
Tử mâu híp lại, Lộng Nguyệt cười khẽ ra tiếng, thập phần phối hợp cuốn lấy đầu lưỡi mềm mại ướt át, lại một lần nữa khơi mào xuân sắc kiều diễm.
Hai chiếc lưỡi điên cuồng dây dưa cùng múa, ở trong thị huyết cướp lấy hô hấp của đối phương, hương vị nhàn nhạt tràn ngập khắp sa trướng, một đêm điển phong.
Hàn yên nhuyễn phong, hoa dạ lan san. (lan san: trơ trụi, suy tàn ?__?)
“Nguyệt. . .”
***