Hồng mâu hiện lên một mạt quyết tuyệt, nhưng ngay tại trước khi Cô Tuyết nổi giận, một bàn tay linh hoạt bỗng nhiên ở bên thắt lưng hắn ngắt một cái.
Thân mình như bị điện lưu kích thích khẽ run rẩy, một cánh tay nháy mắt vòng qua eo lưng hắn, thanh âm trầm thấp nóng bỏng ở bên tai Cô Tuyết vang lên, “Nữ nhân này không đơn giản, nếu muốn lấy được thứ gì cũng đừng vọng động!”
“Ngươi vậy mà vẫn có thể bình tĩnh.”
“Ta chỉ không muốn xảy ra chuyện không hay.”
“Vậy sao?” Hồng mâu giương lên, “Yêu tinh ngươi trong bụng có chứa cái gì, đừng cho là ta không biết.”
Lộng Nguyệt nổi lên một mạt tiếu ý tà mị, ngay khi một dòng lửa nóng muốn chảy qua huyết mạch toàn thân hai người, một đôi mắt to tròn ngập nước lọt vào trong tầm mắt bọn họ.
Mạt nhi đang mút một ngón tay mập mạp của mình, ánh mắt chớp động tò mò xem xét hồng y nam tử trước mặt, khuôn mặt phấn nộn hồng lên như quả cà chua.
Sư phụ nói hồng y ca ca xinh đẹp sẽ chiếu cố mình, thật khẩn trương. . . (=.=)
Cô Tuyết lạnh lùng liếc nhìn tiểu nữ hài một cái, hồng mâu lãnh diễm tràn ngập bất mãn ── hắn không đem mập nha đầu này bóp chết đã là rất không sai rồi! Còn muốn chiếu cố nàng? Lão vu bà kia phải chăng sống lâu quá muốn chết sớm một chút!
Xinh đẹp ca ca này hảo hung. . .
Ánh mắt băng lãnh khiến Mạt nhi sợ tới mức cả người run rẩy, nàng lui về phía sau một bước, vừa vặn đụng phải Lộng Nguyệt, bởi vì quá căng thẳng, thân mình béo tròn không thể tin được lại cùng yêu tà nam tử tiếp xúc thân mật như vậy.
“Nguyệt ca ca. . .” Vẫn là ca ca xinh đẹp hay cười hảo. . . Mạt nhi ngẩng cái đầu nhỏ, cười tươi như hoa.
Nguyệt ca ca?! Hách Liên Cô Tuyết vừa nghe kiểu xưng hô đó, thật sự nổi lên xúc động muốn bóp chết mập nha đầu ngay lúc này.
Lộng Nguyệt nở rộ một tia tiếu ý tà mị vạn phần mê người, hắn ôm lấy tiểu nữ hài, phượng mâu yêu dị phóng xuất lưu quang nhiếp nhân tâm hồn.
Nguyệt ca ca vậy mà lại ôm ta. . . Khuôn mặt nhỏ nhắn của Mạt nhi ‘Oanh’ một tiếng đỏ bừng, trái tim non nớt đập bùm bùm như nổi trống.
Yêu tà nam tử mỉm cười, mê đảo chúng sinh.
Lãnh khí trong hồng mâu càng thêm ngưng trọng ── yêu hồ ly này, công phu câu nhân quả thực đã luyện đến mức lô hỏa thuần thanh!
Nếu lúc này ngoại nhân nhìn đến một tên tà ma đang ôm tiểu hài tử, phỏng chừng tròng mắt rớt xuống cũng không thể tin một màn trước mắt.
“Nguyệt ca ca, Mạt nhi thích ngươi.”
Tiểu nữ hài tất nhiên là không tránh khỏi mị lực từ nụ cười kia, ngay khi cánh tay mập mạp như ngó sen vừa muốn ôm lấy cổ Lộng Nguyệt, một dải hồng trù linh hoạt che khuất tầm mắt của nàng, Mạt nhi còn chưa rõ chuyện gì xảy ra, bản thân đã bị cuốn vào một vòng ôm lạnh như băng.
“Tuyết ca ca. . .” Nàng vốn định cùng Nguyệt ca ca thân mật một lần, vì cái gì Tuyết ca ca đột nhiên. . .
Hắn không chán ghét mình sao?
Hách Liên Cô Tuyết thập phần bất mãn đưa mắt nhìn tiểu cầu thịt trong lòng, theo sau đi đến bên người Lộng Nguyệt, ghé vào lỗ tai hắn nhẹ giọng phun ra, “Đem công phu của ngươi thu hồi đi, để người ta nhìn thấy liền chán ghét!”
“Thế nào?” Lộng Nguyệt cong môi, tử mâu yêu diễm hiện lên nhàn nhạt tiếu ngân, “Hách Liên cung chủ tựa hồ không được vui?”
“Nguyệt ca ca. . .” Cánh tay không an phận của Mạt nhi vươn ra muốn nghịch dải lưu tô màu xanh đen phiêu đãng trên tử sam của Lộng Nguyệt. (lưu tô= tua rua)
Hách Liên Cô Tuyết nháy mắt xoay người, Mạt nhi nắm vào khoảng không.
Hồng mâu lạnh lẽo như băng tuyết, Cô Tuyết vừa định ném tiểu cầu thịt trong lòng ra, tiếng sư hống kia lại truyền tới, “Buổi tối phải ôm Mạt nhi ngủ, nếu không nàng sẽ không ngừng khóc.”
“. . .!!!”
Lão vu bà kia xem Hách Liên Cô Tuyết hắn là cái gì?! Còn muốn ôm nàng ngủ? Hắn hiện tại thật muốn bóp chết nàng!
Vân mi đen nhánh như mực nhíu chặt lại, hồng mâu u lãnh.
Chờ hắn lấy được Băng thiên hỏa liên, nhất định không để cho lão vu bà kia sống dễ chịu!
“Tuyết ca ca, ta muốn. . . muốn Nguyệt ca ca ôm.” Mạt nhi nỗ lực bày ra vẻ ngây thơ chân thành nhất trên khuôn mặt phấn nộn, đôi mắt long lanh ngấn nước.
“Còn ồn ào nữa ta giết ngươi!”
Mạt nhi bị dọa cho cả người run lên, chớp chớp hai mắt, trong lòng tràn ngập ủy khuất, nước mắt ngấn quanh, chưa đầy nửa khắc đã từ trên khuôn mặt chảy xuống.
“Không cho khóc!”
Tiểu nữ hài nhanh chóng đem hai bàn tay béo tròn che khuất hai mắt của mình, ngay cả thút thít cũng không dám.
Hách Liên Cô Tuyết thập phần bất mãn nhìn lướt qua yêu tà nam tử, chỉ thấy hắn lười biếng tựa mình vào cánh cửa, cặp tử mâu hẹp dài sớm đã chứa đầy tiếu ý. (chồng nhìn vợ chăm con ^o^)
Lộng Nguyệt đi đến trước mặt Cô Tuyết, vỗ vỗ khuôn mặt tiểu nữ hài, thanh âm trầm thấp êm ái vang lên, “Mạt nhi. . .”
Là giọng nói của Nguyệt ca ca. . .
Tiểu nữ hài hưng phấn nhanh chóng bỏ ra hai bàn tay đang che mắt, đập vào trước mặt không phải cặp tử mâu lấp lánh tiếu ngân, mà là hồng đồng tà lãnh.
Hách Liên Cô Tuyết tùy tiện đá văng một cánh cửa, xách Mạt nhi như một con mèo nhỏ ném tới trên giường.
Thân hình béo tròn lăn vài vòng, Mạt nhi nhìn cặp mỹ mâu thâm hồng sắc lạnh như băng kia, chu miệng lanh lẹ vùi cái đầu tròn nhỏ vào trong chăn.
Hồng mâu hơi nheo lại.
Hắn ôm tiểu cầu thịt này so với yêu tinh kia ôm vẫn tốt hơn!
Hồng mâu hiện lên một mạt quyết tuyệt, nhưng ngay tại trước khi Cô Tuyết nổi giận, một bàn tay linh hoạt bỗng nhiên ở bên thắt lưng hắn ngắt một cái.
Thân mình như bị điện lưu kích thích khẽ run rẩy, một cánh tay nháy mắt vòng qua eo lưng hắn, thanh âm trầm thấp nóng bỏng ở bên tai Cô Tuyết vang lên, “Nữ nhân này không đơn giản, nếu muốn lấy được thứ gì cũng đừng vọng động!”
“Ngươi vậy mà vẫn có thể bình tĩnh.”
“Ta chỉ không muốn xảy ra chuyện không hay.”
“Vậy sao?” Hồng mâu giương lên, “Yêu tinh ngươi trong bụng có chứa cái gì, đừng cho là ta không biết.”
Lộng Nguyệt nổi lên một mạt tiếu ý tà mị, ngay khi một dòng lửa nóng muốn chảy qua huyết mạch toàn thân hai người, một đôi mắt to tròn ngập nước lọt vào trong tầm mắt bọn họ.
Mạt nhi đang mút một ngón tay mập mạp của mình, ánh mắt chớp động tò mò xem xét hồng y nam tử trước mặt, khuôn mặt phấn nộn hồng lên như quả cà chua.
Sư phụ nói hồng y ca ca xinh đẹp sẽ chiếu cố mình, thật khẩn trương. . . (=.=)
Cô Tuyết lạnh lùng liếc nhìn tiểu nữ hài một cái, hồng mâu lãnh diễm tràn ngập bất mãn ── hắn không đem mập nha đầu này bóp chết đã là rất không sai rồi! Còn muốn chiếu cố nàng? Lão vu bà kia phải chăng sống lâu quá muốn chết sớm một chút!
Xinh đẹp ca ca này hảo hung. . .
Ánh mắt băng lãnh khiến Mạt nhi sợ tới mức cả người run rẩy, nàng lui về phía sau một bước, vừa vặn đụng phải Lộng Nguyệt, bởi vì quá căng thẳng, thân mình béo tròn không thể tin được lại cùng yêu tà nam tử tiếp xúc thân mật như vậy.
“Nguyệt ca ca. . .” Vẫn là ca ca xinh đẹp hay cười hảo. . . Mạt nhi ngẩng cái đầu nhỏ, cười tươi như hoa.
Nguyệt ca ca?! Hách Liên Cô Tuyết vừa nghe kiểu xưng hô đó, thật sự nổi lên xúc động muốn bóp chết mập nha đầu ngay lúc này.
Lộng Nguyệt nở rộ một tia tiếu ý tà mị vạn phần mê người, hắn ôm lấy tiểu nữ hài, phượng mâu yêu dị phóng xuất lưu quang nhiếp nhân tâm hồn.
Nguyệt ca ca vậy mà lại ôm ta. . . Khuôn mặt nhỏ nhắn của Mạt nhi ‘Oanh’ một tiếng đỏ bừng, trái tim non nớt đập bùm bùm như nổi trống.
Yêu tà nam tử mỉm cười, mê đảo chúng sinh.
Lãnh khí trong hồng mâu càng thêm ngưng trọng ── yêu hồ ly này, công phu câu nhân quả thực đã luyện đến mức lô hỏa thuần thanh!
Nếu lúc này ngoại nhân nhìn đến một tên tà ma đang ôm tiểu hài tử, phỏng chừng tròng mắt rớt xuống cũng không thể tin một màn trước mắt.
“Nguyệt ca ca, Mạt nhi thích ngươi.”
Tiểu nữ hài tất nhiên là không tránh khỏi mị lực từ nụ cười kia, ngay khi cánh tay mập mạp như ngó sen vừa muốn ôm lấy cổ Lộng Nguyệt, một dải hồng trù linh hoạt che khuất tầm mắt của nàng, Mạt nhi còn chưa rõ chuyện gì xảy ra, bản thân đã bị cuốn vào một vòng ôm lạnh như băng.
“Tuyết ca ca. . .” Nàng vốn định cùng Nguyệt ca ca thân mật một lần, vì cái gì Tuyết ca ca đột nhiên. . .
Hắn không chán ghét mình sao?
Hách Liên Cô Tuyết thập phần bất mãn đưa mắt nhìn tiểu cầu thịt trong lòng, theo sau đi đến bên người Lộng Nguyệt, ghé vào lỗ tai hắn nhẹ giọng phun ra, “Đem công phu của ngươi thu hồi đi, để người ta nhìn thấy liền chán ghét!”
“Thế nào?” Lộng Nguyệt cong môi, tử mâu yêu diễm hiện lên nhàn nhạt tiếu ngân, “Hách Liên cung chủ tựa hồ không được vui?”
“Nguyệt ca ca. . .” Cánh tay không an phận của Mạt nhi vươn ra muốn nghịch dải lưu tô màu xanh đen phiêu đãng trên tử sam của Lộng Nguyệt. (lưu tô= tua rua)
Hách Liên Cô Tuyết nháy mắt xoay người, Mạt nhi nắm vào khoảng không.
Hồng mâu lạnh lẽo như băng tuyết, Cô Tuyết vừa định ném tiểu cầu thịt trong lòng ra, tiếng sư hống kia lại truyền tới, “Buổi tối phải ôm Mạt nhi ngủ, nếu không nàng sẽ không ngừng khóc.”
“. . .!!!”
Lão vu bà kia xem Hách Liên Cô Tuyết hắn là cái gì?! Còn muốn ôm nàng ngủ? Hắn hiện tại thật muốn bóp chết nàng!
Vân mi đen nhánh như mực nhíu chặt lại, hồng mâu u lãnh.
Chờ hắn lấy được Băng thiên hỏa liên, nhất định không để cho lão vu bà kia sống dễ chịu!
“Tuyết ca ca, ta muốn. . . muốn Nguyệt ca ca ôm.” Mạt nhi nỗ lực bày ra vẻ ngây thơ chân thành nhất trên khuôn mặt phấn nộn, đôi mắt long lanh ngấn nước.
“Còn ồn ào nữa ta giết ngươi!”
Mạt nhi bị dọa cho cả người run lên, chớp chớp hai mắt, trong lòng tràn ngập ủy khuất, nước mắt ngấn quanh, chưa đầy nửa khắc đã từ trên khuôn mặt chảy xuống.
“Không cho khóc!”
Tiểu nữ hài nhanh chóng đem hai bàn tay béo tròn che khuất hai mắt của mình, ngay cả thút thít cũng không dám.
Hách Liên Cô Tuyết thập phần bất mãn nhìn lướt qua yêu tà nam tử, chỉ thấy hắn lười biếng tựa mình vào cánh cửa, cặp tử mâu hẹp dài sớm đã chứa đầy tiếu ý. (chồng nhìn vợ chăm con ^o^)
Lộng Nguyệt đi đến trước mặt Cô Tuyết, vỗ vỗ khuôn mặt tiểu nữ hài, thanh âm trầm thấp êm ái vang lên, “Mạt nhi. . .”
Là giọng nói của Nguyệt ca ca. . .
Tiểu nữ hài hưng phấn nhanh chóng bỏ ra hai bàn tay đang che mắt, đập vào trước mặt không phải cặp tử mâu lấp lánh tiếu ngân, mà là hồng đồng tà lãnh.
Hách Liên Cô Tuyết tùy tiện đá văng một cánh cửa, xách Mạt nhi như một con mèo nhỏ ném tới trên giường.
Thân hình béo tròn lăn vài vòng, Mạt nhi nhìn cặp mỹ mâu thâm hồng sắc lạnh như băng kia, chu miệng lanh lẹ vùi cái đầu tròn nhỏ vào trong chăn.
Hồng mâu hơi nheo lại.
Hắn ôm tiểu cầu thịt này so với yêu tinh kia ôm vẫn tốt hơn!