Chết tiệt! Gia hỏa này thật biết chọn thời điểm, cố tình tiến vào đúng lúc hắn chật vật yếu ớt nhất.
Hách Liên Cô Tuyết sớm đã mắng thầm vô số lần, yêu tinh kia nhìn thấy bộ dáng của mình như vậy, trong lòng nhất định đắc ý cực kỳ.
Hồng y nam tử cắn chặt cánh môi tái nhợt, đau đớn thấu cốt khiến toàn thân hắn không ngừng phát run, một chút nội lực cũng không cách nào tụ tập.
Có thể nói, chỉ cần Lộng Nguyệt búng tay một cái liền dễ dàng giết chết hắn.
Hắn Hách Liên Cô Tuyết hôm nay, phải thua trong tay người này?!
Thật sự quá nực cười.
“Đừng tới gần ta!” Lộng Nguyệt vừa định bước qua, lại bị một tiếng quát chặn lại.
Thâm tử sắc phượng mâu căn bản không nhìn ra bất kỳ cảm xúc nào.
“Nếu tiến thêm một bước ta giết ngươi!” Cốt cách giống như bị xé rách, nhưng ngữ khí vẫn lạnh lẽo như trước.
Hồng mâu đã mất đi ánh sáng trước kia, duy độc còn đọng lại vẻ kiêu ngạo không thể đánh bại.
“Hiện tại ngươi là cái dạng này, làm thế nào giết ta?” Ngữ khí Lộng Nguyệt không chút phập phồng, tiếu dung tà mị mang theo nhàn nhạt lãnh phúng.
Hồng y nam tử xoay người ngồi dậy, cố gắng khắc chế nỗi đau đớn không thể thừa nhận trong cơ thể, không để yêu tà nam tử nhìn ra sơ hở.
Lúc này hắn đã bất chấp cực hạn của mình, chỉ là không muốn bày ra bộ dáng yếu ớt vô lực trước mặt người này.
Đối với Hách Liên Cô Tuyết mà nói, bị người này đồng tình quả thực so với chết còn muốn bi ai.
Bờ môi tái nhợt không một tia huyết sắc, Cô Tuyết vận khí hồi lâu mới mở miệng: “Hôm nay ta không có hứng thú đùa nghịch với ngươi!”
“A, thật không?” Lộng Nguyệt nâng lên cằm hồng y nam tử, “Nhưng ta đối với ngươi lúc này lại có hứng thú.”
Cô Tuyết vừa định rời đi, Lộng Nguyệt đột nhiên nắm lấy cổ tay hắn, hung hăng ném hắn lên giường.
Yêu tà nam tử căn bản không cố kỵ phản ứng của hồng y nam tử, hắn kéo áo ngồi xuống, bàn tay phải nháy mắt đặt lên lưng Cô Tuyết, chậm rãi truyền vào nội lực. . .
Khí lực của Hách Liên Cô Tuyết đã cạn sạch, nếu không có cánh tay sau lưng chống đỡ, hắn sớm đã bị đau đớn thực cốt tra tấn đến hôn mê bất tỉnh.
Hắn không nghĩ tới, tên gia hỏa khắp nơi đối nghịch hắn vậy mà lại. . .
Ánh sáng ảm đạm dần tắt, cát từ chiếc đồng hồ chảy cạn hầu như không còn.
Sương mù mông lung, gió đêm lạnh lẽo phất qua, lại không cuốn đi được phần ấm áp đang thấm nhập vào cốt cách.
Tử phát cùng hồng phát trong gió vũ động yêu dã, đêm tĩnh mịch, hết thảy cảnh sắc thế gian tựa hồ bị hơi nóng nồng đậm phủ lên một tầng mơ hồ.
Ánh nến nhẹ nhàng lay động, mồ hôi theo gương mặt Cô Tuyết chảy xuống, đau đớn trong cơ thể chìm trong ấm áp như mộc xuân phong dần dần bình ổn.
Phảng phất một giấc mộng, mịt mù mờ ảo như sương khói, không phân rõ là mộng cảnh hay chân thực.
Trong mơ hồ, chỉ có đôi thâm tử sắc quang mang thắp sáng hắc ám.
Trong thể nội hắn chảy vào thứ gì đó giống như một nửa linh hồn của chính mình, lẫn nhau dây dưa ràng buộc, cặp tử mâu thâm u như đêm tối nhìn hắn thật sâu, như thể đang nói: Tuyết nhi, ta đã chờ ngươi rất lâu rất lâu rồi. . .
. . .
Bỗng nhiên, cổ tay Lộng Nguyệt vừa chuyển, bởi vì nội lực mạnh mẽ va chạm, Cô Tuyết chợt phun ra một ngụm máu lớn.
Thân thể suy yếu mất đi chống đỡ, Lộng Nguyệt nháy mắt kéo Cô Tuyết ôm vào trong lòng, phượng mâu hẹp dài nhiếp nhân tâm hồn liễm đi khí tức tà mị, chỉ còn ôn nhu khiến người ta không thể hô hấp.
“Còn đau không?” Lộng Nguyệt nâng lên gương mặt Cô Tuyết đang nghiêng sang một bên, nhẹ nhàng lau đi một vệt đỏ sẫm bên khóe miệng hắn, ánh mắt nhu hòa như nước, ẩn giấu cảm tình ngàn năm vạn năm khiến người ta chìm vào trong đó.
Cô Tuyết khẽ mở mắt, nhãn mâu thâm hồng như sương hoa rực rỡ trong đêm tối, phóng xuất mông lung cùng mê say.
Hắn không nói gì, không né tránh, thậm chí không có phản kháng.
Đã từng bao đêm, một mình hắn, ẩn trong đêm đen hiu quạnh như sương, cô độc chịu đựng dày vò.
Đêm lẻ loi.
Cô linh tịch mịch.
Không người hỏi han.
Không ai biết, yêu diễm nam tử duy ngã độc tôn, oai phong một cõi ở sau tấm lưng tao nhã đã bất lực như thế nào.
Thân thể bị tàn phá điên cuồng, lại lặng yên chịu đựng. . . Đó là một loại âm thầm lên án đối với vận mệnh, thật sâu khát vọng được thiên địa chiếu cố.
Hắn giống như yêu hoa trong băng tuyết, vô luận là thân thể hay là tâm linh, lạnh đến mức không người nào có thể tới gần, hắn thậm chí không biết ấm áp là loại cảm giác ra sao, nguyên lai, nó lại tốt đẹp như vậy. . .
Tốt đẹp đến nỗi Cô Tuyết cũng không đành lòng ly khai.
Hách Liên Cô Tuyết lúc này cỡ nào hy vọng thời gian có thể lắng lại, đem tình cảnh này kéo dài vĩnh hằng, trong thế gian trừ bỏ đôi mắt thâm tử sắc kia, không tồn tại bất luận thứ gì khác.
Cái gì phản bội xa cách, cái gì ân oán cừu hận, đều hóa thành khói bay lên, như làn sương tiêu tán. . .
Duy chỉ còn lại tử quang yêu diễm thắp sáng thế giới. . .
.
Lộng Nguyệt vuốt ve gò má người trong lòng ngực, đáy mắt tràn ngập sủng nịch, ý cười ôn hòa phảng phất mộng mị, vây lấy trái tim Hách Liên Cô Tuyết, nụ cười độc nhất vô nhị trong thế gian này, không người có thể thay thế.
Đêm trăng, yêu hoa nở rộ, gió nhẹ nhàng, bóng ảnh lòa xòa lay động.
“Vì cái gì. . . Ngươi luôn bức ta. . .” Cô Tuyết giữ lấy cổ Lộng Nguyệt, ngửa đầu hôn lên môi hắn. . .
***
Chết tiệt! Gia hỏa này thật biết chọn thời điểm, cố tình tiến vào đúng lúc hắn chật vật yếu ớt nhất.
Hách Liên Cô Tuyết sớm đã mắng thầm vô số lần, yêu tinh kia nhìn thấy bộ dáng của mình như vậy, trong lòng nhất định đắc ý cực kỳ.
Hồng y nam tử cắn chặt cánh môi tái nhợt, đau đớn thấu cốt khiến toàn thân hắn không ngừng phát run, một chút nội lực cũng không cách nào tụ tập.
Có thể nói, chỉ cần Lộng Nguyệt búng tay một cái liền dễ dàng giết chết hắn.
Hắn Hách Liên Cô Tuyết hôm nay, phải thua trong tay người này?!
Thật sự quá nực cười.
“Đừng tới gần ta!” Lộng Nguyệt vừa định bước qua, lại bị một tiếng quát chặn lại.
Thâm tử sắc phượng mâu căn bản không nhìn ra bất kỳ cảm xúc nào.
“Nếu tiến thêm một bước ta giết ngươi!” Cốt cách giống như bị xé rách, nhưng ngữ khí vẫn lạnh lẽo như trước.
Hồng mâu đã mất đi ánh sáng trước kia, duy độc còn đọng lại vẻ kiêu ngạo không thể đánh bại.
“Hiện tại ngươi là cái dạng này, làm thế nào giết ta?” Ngữ khí Lộng Nguyệt không chút phập phồng, tiếu dung tà mị mang theo nhàn nhạt lãnh phúng.
Hồng y nam tử xoay người ngồi dậy, cố gắng khắc chế nỗi đau đớn không thể thừa nhận trong cơ thể, không để yêu tà nam tử nhìn ra sơ hở.
Lúc này hắn đã bất chấp cực hạn của mình, chỉ là không muốn bày ra bộ dáng yếu ớt vô lực trước mặt người này.
Đối với Hách Liên Cô Tuyết mà nói, bị người này đồng tình quả thực so với chết còn muốn bi ai.
Bờ môi tái nhợt không một tia huyết sắc, Cô Tuyết vận khí hồi lâu mới mở miệng: “Hôm nay ta không có hứng thú đùa nghịch với ngươi!”
“A, thật không?” Lộng Nguyệt nâng lên cằm hồng y nam tử, “Nhưng ta đối với ngươi lúc này lại có hứng thú.”
Cô Tuyết vừa định rời đi, Lộng Nguyệt đột nhiên nắm lấy cổ tay hắn, hung hăng ném hắn lên giường.
Yêu tà nam tử căn bản không cố kỵ phản ứng của hồng y nam tử, hắn kéo áo ngồi xuống, bàn tay phải nháy mắt đặt lên lưng Cô Tuyết, chậm rãi truyền vào nội lực. . .
Khí lực của Hách Liên Cô Tuyết đã cạn sạch, nếu không có cánh tay sau lưng chống đỡ, hắn sớm đã bị đau đớn thực cốt tra tấn đến hôn mê bất tỉnh.
Hắn không nghĩ tới, tên gia hỏa khắp nơi đối nghịch hắn vậy mà lại. . .
Ánh sáng ảm đạm dần tắt, cát từ chiếc đồng hồ chảy cạn hầu như không còn.
Sương mù mông lung, gió đêm lạnh lẽo phất qua, lại không cuốn đi được phần ấm áp đang thấm nhập vào cốt cách.
Tử phát cùng hồng phát trong gió vũ động yêu dã, đêm tĩnh mịch, hết thảy cảnh sắc thế gian tựa hồ bị hơi nóng nồng đậm phủ lên một tầng mơ hồ.
Ánh nến nhẹ nhàng lay động, mồ hôi theo gương mặt Cô Tuyết chảy xuống, đau đớn trong cơ thể chìm trong ấm áp như mộc xuân phong dần dần bình ổn.
Phảng phất một giấc mộng, mịt mù mờ ảo như sương khói, không phân rõ là mộng cảnh hay chân thực.
Trong mơ hồ, chỉ có đôi thâm tử sắc quang mang thắp sáng hắc ám.
Trong thể nội hắn chảy vào thứ gì đó giống như một nửa linh hồn của chính mình, lẫn nhau dây dưa ràng buộc, cặp tử mâu thâm u như đêm tối nhìn hắn thật sâu, như thể đang nói: Tuyết nhi, ta đã chờ ngươi rất lâu rất lâu rồi. . .
. . .
Bỗng nhiên, cổ tay Lộng Nguyệt vừa chuyển, bởi vì nội lực mạnh mẽ va chạm, Cô Tuyết chợt phun ra một ngụm máu lớn.
Thân thể suy yếu mất đi chống đỡ, Lộng Nguyệt nháy mắt kéo Cô Tuyết ôm vào trong lòng, phượng mâu hẹp dài nhiếp nhân tâm hồn liễm đi khí tức tà mị, chỉ còn ôn nhu khiến người ta không thể hô hấp.
“Còn đau không?” Lộng Nguyệt nâng lên gương mặt Cô Tuyết đang nghiêng sang một bên, nhẹ nhàng lau đi một vệt đỏ sẫm bên khóe miệng hắn, ánh mắt nhu hòa như nước, ẩn giấu cảm tình ngàn năm vạn năm khiến người ta chìm vào trong đó.
Cô Tuyết khẽ mở mắt, nhãn mâu thâm hồng như sương hoa rực rỡ trong đêm tối, phóng xuất mông lung cùng mê say.
Hắn không nói gì, không né tránh, thậm chí không có phản kháng.
Đã từng bao đêm, một mình hắn, ẩn trong đêm đen hiu quạnh như sương, cô độc chịu đựng dày vò.
Đêm lẻ loi.
Cô linh tịch mịch.
Không người hỏi han.
Không ai biết, yêu diễm nam tử duy ngã độc tôn, oai phong một cõi ở sau tấm lưng tao nhã đã bất lực như thế nào.
Thân thể bị tàn phá điên cuồng, lại lặng yên chịu đựng. . . Đó là một loại âm thầm lên án đối với vận mệnh, thật sâu khát vọng được thiên địa chiếu cố.
Hắn giống như yêu hoa trong băng tuyết, vô luận là thân thể hay là tâm linh, lạnh đến mức không người nào có thể tới gần, hắn thậm chí không biết ấm áp là loại cảm giác ra sao, nguyên lai, nó lại tốt đẹp như vậy. . .
Tốt đẹp đến nỗi Cô Tuyết cũng không đành lòng ly khai.
Hách Liên Cô Tuyết lúc này cỡ nào hy vọng thời gian có thể lắng lại, đem tình cảnh này kéo dài vĩnh hằng, trong thế gian trừ bỏ đôi mắt thâm tử sắc kia, không tồn tại bất luận thứ gì khác.
Cái gì phản bội xa cách, cái gì ân oán cừu hận, đều hóa thành khói bay lên, như làn sương tiêu tán. . .
Duy chỉ còn lại tử quang yêu diễm thắp sáng thế giới. . .
.
Lộng Nguyệt vuốt ve gò má người trong lòng ngực, đáy mắt tràn ngập sủng nịch, ý cười ôn hòa phảng phất mộng mị, vây lấy trái tim Hách Liên Cô Tuyết, nụ cười độc nhất vô nhị trong thế gian này, không người có thể thay thế.
Đêm trăng, yêu hoa nở rộ, gió nhẹ nhàng, bóng ảnh lòa xòa lay động.
“Vì cái gì. . . Ngươi luôn bức ta. . .” Cô Tuyết giữ lấy cổ Lộng Nguyệt, ngửa đầu hôn lên môi hắn. . .