Huân hương trong phòng bị gió thổi tắt, mạt dư hương phiêu tán trên không trung, phảng phất bốc lên một tia khí tức còn sót lại.
Một nữ nhân nằm trên mặt đất, mái tóc dài màu tuyết trắng xõa tung, thần thái an tường tựa hồ không muốn từ trong mộng tỉnh lại, trong tay nàng nắm chặt một thanh trúc tiêu, mị mâu vẫn chưa khép.
Hách Liên Cô Tuyết đi đến trước mặt Ngọc Thanh Nhiễm, hồng mâu xẹt qua thần sắc ảm đạm.
Tửu thủy chưa khô men theo mép bàn nhỏ xuống đất từng giọt tí tách, dần dần bay hơi.
Không có máu, không có lệ, chỉ có một nữ nhân, tại tòa trúc trai không người lặng yên rời đi, kết thúc một đời si luyến, ở trong gió lưu lại vệt hương cuối cùng. . .
Lộng Nguyệt nửa ngồi nửa quỳ bên thân thể Ngọc Thanh Nhiễm, lấy tay vuốt mắt nàng, trong tử mâu lộ vẻ khó hiểu.
“Là ngươi?”
Lộng Nguyệt cười tà mị, cũng không trả lời, bàn tay hắn lướt qua khuôn mặt nữ nhân, tử quang yêu diễm lóe lên, đem thân hình Ngọc Thanh Nhiễm bao phủ trong đó, từng chút một tản ra, từng chút một vây lấy, thật lâu không tắt. . .
Một canh giờ trước, hắn cũng dùng cánh tay kia, ở sau cổ nữ nhân lưu lại một dấu vết không người phát hiện.
Loại độc ôn hòa nhất trên thế gian này, không có chút thống khổ.
Nàng cam tâm tình nguyện nhận lấy, không phản kháng, cười đến hạnh phúc.
Bỗng nhiên, dung nhan yêu dị nhất thời chuyển sang lạnh lẽo, Lộng Nguyệt nhìn lên đám mây nơi chân trời, nắng sớm vẫn chưa ló ra. . .
Thời gian không thích hợp.
Độc lẽ ra chưa phát tác vào lúc này mới đúng. . .
Không lẽ nói, cái chết của Ngọc Thanh Nhiễm không phải do độc vật của hắn?
Song, ngay khi ngón tay hắn chạm đến phần cổ của Ngọc Thanh Nhiễm, nguyên bản tử mâu bình tĩnh vô ba nháy mắt xẹt qua thần sắc kinh ngạc.
Xúc cảm lăng liệt, bén nhọn mà lạnh như băng.
Đây là. . .
Tử mâu nhiễm một mạt lệ quang ── Bạo vũ lê hoa châm!
Lúc này, thân thể Ngọc Thanh Nhiễm dưới vầng sáng tím bao phủ hóa thành tro bụi, một luồng bị gió thổi qua cuốn đi, nhẹ nhàng chậm rãi như mây bay.
Lộng Nguyệt thu liễm quang mang trong đáy mắt, nhất thời suy nghĩ dậy sóng. Hắn lấy xuống một chiếc túi gấm thêu ti tuyến bên hông, đem ngọc cốt còn sót lại của nữ nhân bỏ vào bên trong.
Đó là một mạt linh hồn cuối cùng Ngọc Thanh Nhiễm lưu lại thế gian.
Yêu tà nam tử cẩn thận thu gom ngọc cốt của nữ nhân, chỉ vì một tòa mộ phần cô tịch trong Huyết Phong Lâm kia, sau này rốt cuộc có thể có người làm bạn.
Xem như thành toàn cho nữ nhân này đi. . .
Hách Liên Cô Tuyết nhìn bóng dáng Lộng Nguyệt, hồng mâu lui đi lãnh liệt, chỉ còn cô đơn.
Hắn cũng không biết tại sao, lại không kìm lòng tiêu sái đến bên cạnh yêu tà nam tử, nhẹ nhàng cúi xuống, cùng Lộng Nguyệt thu thập phần tàn hồn của nữ nhân kia.
“Băng hỏa dược nhân!”
Cô Tuyết cả kinh, trên nền nhà che giấu một hàng chữ bằng máu, dần trở nên rõ ràng.
Khi bọn hắn ngẩng đầu lên nhìn về phía giường đã không còn một bóng người, chỉ có hai sợi dây màu đỏ búi tóc rơi rụng trên tấm đệm.
Hai người nhất thời sáng tỏ hết thảy.
Mạt nhi. . . Dược nhân.
Khó trách bọn hắn tìm không ra tung tích của Băng thiên hỏa liên, nguyên lai, Ngọc Thanh Nhiễm đã đem tinh khí của hỏa liên dung nhập vào trong cơ thể Mạt nhi, luyện nàng thành dược nhân để tránh né giang hồ nhân sĩ truy tra.
Mạt nhi đâu?
Bỗng nhiên, từng đám từng đám quang mang màu đen chợt hiện, phô thiên cái địa từ cửa sổ bắn vào, tựa phong bạo quét tới. (phô thiên cái địa: ùn ùn kéo tới)
Ám khí lăng liệt như quỷ khóc nơi địa ngục, dữ tợn bắn ra bốn phía, vô kiên bất tồi, vây quanh bóng hồng mê hoặc.(vô kiên bất tồi: không gì không thể phá)
“Mau tránh!” Lộng Nguyệt một phen đẩy ra Hách Liên Cô Tuyết, lấy thân che chắn, tử sa như kinh hồng hình thành một vầng sáng thật lớn, ám khí còn chưa tiếp cận ống tay áo đã hóa thành sắt vụn.
Ngu ngốc! Cô Tuyết thầm mắng, ngay khi Lộng Nguyệt mới vừa đẩy hắn, hồng trù lập tức bay ra từ trong tay áo, tùy ý xuyên qua giữa mưa ám khí, như hỏa thú hừng hực, như huyết xà cuồng nộ, bay múa tựa du long thiêu đốt ám khí, bảo vệ tử sắc quang mang. . .
Đúng lúc đó, từ trong đám ám khí bay vụt ra gần ngàn mai ngân châm, giống như màn mưa màu ngân bạch, tốc độ cực hạn che lấp bầu trời.
Tử mâu đột nhiên trợn to, lại là Bạo vũ lê hoa châm!
Lộng Nguyệt vung tay, tử phát vũ động như đằng mạn thị huyết, ngàn căn ngân tuyến theo mái tóc dài mạnh mẽ bắn ra tựa độc mạn hung ác có linh hồn, trong làn tử sắc yêu dã thôn phệ bạch mang, từng chút một cắn nát màn ngân châm đầy trời. (mạn: dây leo)
Ngân quang yêu dị lóe lên, ngoan độc khiến người ta khiếp đảm, ngân châm tựa như bị nguyền rủa, trong ánh hỏa hồng nhộn nhạo khai mở.
Bạo vũ lê hoa châm này rõ ràng là hướng về phía Hách Liên Cô Tuyết!
Lộng Nguyệt tuấn mi nhíu chặt ──── trong thiên địa này vô luận là ai, cũng không được phép làm Hách Liên Cô Tuyết của hắn bị thương nửa phần!
Ai dám vi phạm, đều phải hủy diệt sạch sẽ không còn một mảnh!
AI dám vi phạm, đều phải phá tan một chút cũng không dư thừa!
Ngân tuyến nhất thời điên cuồng xé toang thiên địa tiêu điều, tử mâu bị âm ngoan cùng tàn khốc che lấp càng thêm yêu diễm, trước đây mỗi khi Lộng Nguyệt giết người, tử mâu vĩnh viễn đều là bình lặng mà lạnh nhạt, song hiện tại, trong con ngươi hắn phảng phất nhiễm đậm huyết sắc Tu La.
Ngân tuyến đan thành một màn chắn thật lớn, vây quanh thân ảnh hỏa hồng yêu hoặc, như vực sâu dần cuộn sóng, tràn ngập ý muốn bảo hộ quyết tuyệt.
Gia hỏa này nổi điên làm gì?! Cô Tuyết chuyển thân nhảy lên, bạch ngọc địch quét ngang ngân châm bạch mang, vạn trượng hỏa mang treo giữa không trung, phảng phất liệt hỏa thiên võng thiêu đốt hết thảy ngân châm hướng Lộng Nguyệt bay tới, không để ám khí có được một tia cơ hội chạm vào thân ảnh yêu tử kia!
Quang hoa lưu chuyển, căn phòng đã không thể chịu đựng lực lượng cường đại va chạm, lung lay sắp đổ.
Trong phòng ốc phát ra tiếng vách tường rạn nứt, bụi mù cuồn cuộn tràn ngập, đốm lửa chớp lóe, những mảnh vụn bắn ra khắp nơi, sương khói tầng tầng đan xen.
Thần sắc Cô Tuyết tối sầm lại, nóng nảy cả giận nói: “Tử yêu tinh ngươi thế nào còn không đi? Đừng ở chỗ này vướng chân vướng tay!”
Vừa dứt lời, Lộng Nguyệt chế trụ thắt lưng Cô Tuyết, trong móng tay hắc sắc tà mị tách ra vô số nhận phiến sắc bén, cùng ngân châm truy theo phía sau mãnh liệt va chạm. . .
Hào quang như mưa rơi rụng, tràn ngập trong căn phòng bị lưỡi lửa thiêu đốt, xà nhà dần sụp xuống, phần mái hoàn toàn gãy vụn.
Oanh ──── cùng với một tiếng vang đinh tai nhức óc, bụi mù cuồn cuộn xông thẳng lên trời cao, tòa trúc trai đồ sộ bị tro bụi chôn vùi, phủđầy đất cát.
~*~
Trong cánh rừng xanh thẫm chợt lóe hai mạt quang ảnh yêu dị, yêu tử tà mị, liệt hồng mê hoặc, thần sắc trong mắt hai người đủ để đóng băng thiên địa ba thước.
Trong đầu một mảnh hỗn độn, một phen triền đấu vừa rồi, lưỡng đại yêu ma danh chấn thiên hạ lần đầu mất đi lý trí!
Yêu diễm như hắn, hoặc hồng khiến hắn hoảng loạn, cuồng nộ như Tu La. . .
Mị hoặc như hắn, yêu tử khiến hắn ràng buộc vướng bận, lần đầu tiên sợ hãi mất đi. . .
Lộng Nguyệt một phe bóp chặt cổ Cô Tuyết, đẩy hắn vào một gốc cây, trong lòng lửa giận thiêu đốt, thanh âm rống to gần như điên cuồng: “Ngươi muốn chết có phải không? Ngươi đã muốn chết như thế sao không sớm một chút đi tìm chết?! Ta cảnh cáo ngươi, lần sau còn dám làm chuyện ngu xuẩn như vậy, bổn tọa lập tức thành toàn ngươi đi chết! Rõ chưa?!”
Hồng mâu lãnh quang chợt hiện, Cô Tuyết đẩy mạnh Lộng Nguyệt, hung hăng giật lấy vạt áo của hắn, giọng nói tàn nhẫn quyết tuyệt phun ra: “Tên hỗn trướng ngươi không chỉ ngu ngốc, ngươi là người điên! Đáng lẽ nên sớm giết chết kẻ điên như ngươi, ngươi muốn điên đến nơi khác mà điên! Muốn chết cũng đừng chết trước mặt ta!”
“Ta là người điên thì thế nào? Ta Lộng Nguyệt đã điên từ lâu rồi!” Khí tức lạnh lẽo từ trong tử mâu phóng xuất, cơn thịnh nộ cuồng lệ đang rít gào trong đôi mắt yêu dã.
“Ta làm chuyện ngu xuẩn thì thế nào? Ta Hách Liên Cô Tuyết thích thế, ngươi dựa vào cái gì mà quản ta?!” Lửa giận bùng cháy trong hồng mâu, tựa như băng hạ liệt diễm, hừng hực không ngừng.
“Ngươi nói ta dựa vào cái gì?!”
Vừa dứt lời, khuôn mặt tuyệt mỹ của Cô Tuyết liền trúng một chưởng của Lộng Nguyệt đang trong cơn giận dữ, tiếng vang thanh thúy quanh quẩn khắp núi rừng.
Cô Tuyết cắn chặt môi, hồng mâu như muốn phun ra liệt hỏa, hắn vừa mới vung tay chuẩn bị đánh trả đối phương, một cánh tay nháy mắt vòng qua thắt lưng hắn, gắt gao ôm hắn vào ngực.
Ngay sau đó, từng nụ hôn phô thiên cái địa hung hăng phủ lên cánh môi Cô Tuyết. . .
Huân hương trong phòng bị gió thổi tắt, mạt dư hương phiêu tán trên không trung, phảng phất bốc lên một tia khí tức còn sót lại.
Một nữ nhân nằm trên mặt đất, mái tóc dài màu tuyết trắng xõa tung, thần thái an tường tựa hồ không muốn từ trong mộng tỉnh lại, trong tay nàng nắm chặt một thanh trúc tiêu, mị mâu vẫn chưa khép.
Hách Liên Cô Tuyết đi đến trước mặt Ngọc Thanh Nhiễm, hồng mâu xẹt qua thần sắc ảm đạm.
Tửu thủy chưa khô men theo mép bàn nhỏ xuống đất từng giọt tí tách, dần dần bay hơi.
Không có máu, không có lệ, chỉ có một nữ nhân, tại tòa trúc trai không người lặng yên rời đi, kết thúc một đời si luyến, ở trong gió lưu lại vệt hương cuối cùng. . .
Lộng Nguyệt nửa ngồi nửa quỳ bên thân thể Ngọc Thanh Nhiễm, lấy tay vuốt mắt nàng, trong tử mâu lộ vẻ khó hiểu.
“Là ngươi?”
Lộng Nguyệt cười tà mị, cũng không trả lời, bàn tay hắn lướt qua khuôn mặt nữ nhân, tử quang yêu diễm lóe lên, đem thân hình Ngọc Thanh Nhiễm bao phủ trong đó, từng chút một tản ra, từng chút một vây lấy, thật lâu không tắt. . .
Một canh giờ trước, hắn cũng dùng cánh tay kia, ở sau cổ nữ nhân lưu lại một dấu vết không người phát hiện.
Loại độc ôn hòa nhất trên thế gian này, không có chút thống khổ.
Nàng cam tâm tình nguyện nhận lấy, không phản kháng, cười đến hạnh phúc.
Bỗng nhiên, dung nhan yêu dị nhất thời chuyển sang lạnh lẽo, Lộng Nguyệt nhìn lên đám mây nơi chân trời, nắng sớm vẫn chưa ló ra. . .
Thời gian không thích hợp.
Độc lẽ ra chưa phát tác vào lúc này mới đúng. . .
Không lẽ nói, cái chết của Ngọc Thanh Nhiễm không phải do độc vật của hắn?
Song, ngay khi ngón tay hắn chạm đến phần cổ của Ngọc Thanh Nhiễm, nguyên bản tử mâu bình tĩnh vô ba nháy mắt xẹt qua thần sắc kinh ngạc.
Xúc cảm lăng liệt, bén nhọn mà lạnh như băng.
Đây là. . .
Tử mâu nhiễm một mạt lệ quang ── Bạo vũ lê hoa châm!
Lúc này, thân thể Ngọc Thanh Nhiễm dưới vầng sáng tím bao phủ hóa thành tro bụi, một luồng bị gió thổi qua cuốn đi, nhẹ nhàng chậm rãi như mây bay.
Lộng Nguyệt thu liễm quang mang trong đáy mắt, nhất thời suy nghĩ dậy sóng. Hắn lấy xuống một chiếc túi gấm thêu ti tuyến bên hông, đem ngọc cốt còn sót lại của nữ nhân bỏ vào bên trong.
Đó là một mạt linh hồn cuối cùng Ngọc Thanh Nhiễm lưu lại thế gian.
Yêu tà nam tử cẩn thận thu gom ngọc cốt của nữ nhân, chỉ vì một tòa mộ phần cô tịch trong Huyết Phong Lâm kia, sau này rốt cuộc có thể có người làm bạn.
Xem như thành toàn cho nữ nhân này đi. . .
Hách Liên Cô Tuyết nhìn bóng dáng Lộng Nguyệt, hồng mâu lui đi lãnh liệt, chỉ còn cô đơn.
Hắn cũng không biết tại sao, lại không kìm lòng tiêu sái đến bên cạnh yêu tà nam tử, nhẹ nhàng cúi xuống, cùng Lộng Nguyệt thu thập phần tàn hồn của nữ nhân kia.
“Băng hỏa dược nhân!”
Cô Tuyết cả kinh, trên nền nhà che giấu một hàng chữ bằng máu, dần trở nên rõ ràng.
Khi bọn hắn ngẩng đầu lên nhìn về phía giường đã không còn một bóng người, chỉ có hai sợi dây màu đỏ búi tóc rơi rụng trên tấm đệm.
Hai người nhất thời sáng tỏ hết thảy.
Mạt nhi. . . Dược nhân.
Khó trách bọn hắn tìm không ra tung tích của Băng thiên hỏa liên, nguyên lai, Ngọc Thanh Nhiễm đã đem tinh khí của hỏa liên dung nhập vào trong cơ thể Mạt nhi, luyện nàng thành dược nhân để tránh né giang hồ nhân sĩ truy tra.
Mạt nhi đâu?
Bỗng nhiên, từng đám từng đám quang mang màu đen chợt hiện, phô thiên cái địa từ cửa sổ bắn vào, tựa phong bạo quét tới. (phô thiên cái địa: ùn ùn kéo tới)
Ám khí lăng liệt như quỷ khóc nơi địa ngục, dữ tợn bắn ra bốn phía, vô kiên bất tồi, vây quanh bóng hồng mê hoặc.(vô kiên bất tồi: không gì không thể phá)
“Mau tránh!” Lộng Nguyệt một phen đẩy ra Hách Liên Cô Tuyết, lấy thân che chắn, tử sa như kinh hồng hình thành một vầng sáng thật lớn, ám khí còn chưa tiếp cận ống tay áo đã hóa thành sắt vụn.
Ngu ngốc! Cô Tuyết thầm mắng, ngay khi Lộng Nguyệt mới vừa đẩy hắn, hồng trù lập tức bay ra từ trong tay áo, tùy ý xuyên qua giữa mưa ám khí, như hỏa thú hừng hực, như huyết xà cuồng nộ, bay múa tựa du long thiêu đốt ám khí, bảo vệ tử sắc quang mang. . .
Đúng lúc đó, từ trong đám ám khí bay vụt ra gần ngàn mai ngân châm, giống như màn mưa màu ngân bạch, tốc độ cực hạn che lấp bầu trời.
Tử mâu đột nhiên trợn to, lại là Bạo vũ lê hoa châm!
Lộng Nguyệt vung tay, tử phát vũ động như đằng mạn thị huyết, ngàn căn ngân tuyến theo mái tóc dài mạnh mẽ bắn ra tựa độc mạn hung ác có linh hồn, trong làn tử sắc yêu dã thôn phệ bạch mang, từng chút một cắn nát màn ngân châm đầy trời. (mạn: dây leo)
Ngân quang yêu dị lóe lên, ngoan độc khiến người ta khiếp đảm, ngân châm tựa như bị nguyền rủa, trong ánh hỏa hồng nhộn nhạo khai mở.
Bạo vũ lê hoa châm này rõ ràng là hướng về phía Hách Liên Cô Tuyết!
Lộng Nguyệt tuấn mi nhíu chặt ──── trong thiên địa này vô luận là ai, cũng không được phép làm Hách Liên Cô Tuyết của hắn bị thương nửa phần!
Ai dám vi phạm, đều phải hủy diệt sạch sẽ không còn một mảnh!
AI dám vi phạm, đều phải phá tan một chút cũng không dư thừa!
Ngân tuyến nhất thời điên cuồng xé toang thiên địa tiêu điều, tử mâu bị âm ngoan cùng tàn khốc che lấp càng thêm yêu diễm, trước đây mỗi khi Lộng Nguyệt giết người, tử mâu vĩnh viễn đều là bình lặng mà lạnh nhạt, song hiện tại, trong con ngươi hắn phảng phất nhiễm đậm huyết sắc Tu La.
Ngân tuyến đan thành một màn chắn thật lớn, vây quanh thân ảnh hỏa hồng yêu hoặc, như vực sâu dần cuộn sóng, tràn ngập ý muốn bảo hộ quyết tuyệt.
Gia hỏa này nổi điên làm gì?! Cô Tuyết chuyển thân nhảy lên, bạch ngọc địch quét ngang ngân châm bạch mang, vạn trượng hỏa mang treo giữa không trung, phảng phất liệt hỏa thiên võng thiêu đốt hết thảy ngân châm hướng Lộng Nguyệt bay tới, không để ám khí có được một tia cơ hội chạm vào thân ảnh yêu tử kia!
Quang hoa lưu chuyển, căn phòng đã không thể chịu đựng lực lượng cường đại va chạm, lung lay sắp đổ.
Trong phòng ốc phát ra tiếng vách tường rạn nứt, bụi mù cuồn cuộn tràn ngập, đốm lửa chớp lóe, những mảnh vụn bắn ra khắp nơi, sương khói tầng tầng đan xen.
Thần sắc Cô Tuyết tối sầm lại, nóng nảy cả giận nói: “Tử yêu tinh ngươi thế nào còn không đi? Đừng ở chỗ này vướng chân vướng tay!”
Vừa dứt lời, Lộng Nguyệt chế trụ thắt lưng Cô Tuyết, trong móng tay hắc sắc tà mị tách ra vô số nhận phiến sắc bén, cùng ngân châm truy theo phía sau mãnh liệt va chạm. . .
Hào quang như mưa rơi rụng, tràn ngập trong căn phòng bị lưỡi lửa thiêu đốt, xà nhà dần sụp xuống, phần mái hoàn toàn gãy vụn.
Oanh ──── cùng với một tiếng vang đinh tai nhức óc, bụi mù cuồn cuộn xông thẳng lên trời cao, tòa trúc trai đồ sộ bị tro bụi chôn vùi, phủđầy đất cát.
~~
Trong cánh rừng xanh thẫm chợt lóe hai mạt quang ảnh yêu dị, yêu tử tà mị, liệt hồng mê hoặc, thần sắc trong mắt hai người đủ để đóng băng thiên địa ba thước.
Trong đầu một mảnh hỗn độn, một phen triền đấu vừa rồi, lưỡng đại yêu ma danh chấn thiên hạ lần đầu mất đi lý trí!
Yêu diễm như hắn, hoặc hồng khiến hắn hoảng loạn, cuồng nộ như Tu La. . .
Mị hoặc như hắn, yêu tử khiến hắn ràng buộc vướng bận, lần đầu tiên sợ hãi mất đi. . .
Lộng Nguyệt một phe bóp chặt cổ Cô Tuyết, đẩy hắn vào một gốc cây, trong lòng lửa giận thiêu đốt, thanh âm rống to gần như điên cuồng: “Ngươi muốn chết có phải không? Ngươi đã muốn chết như thế sao không sớm một chút đi tìm chết?! Ta cảnh cáo ngươi, lần sau còn dám làm chuyện ngu xuẩn như vậy, bổn tọa lập tức thành toàn ngươi đi chết! Rõ chưa?!”
Hồng mâu lãnh quang chợt hiện, Cô Tuyết đẩy mạnh Lộng Nguyệt, hung hăng giật lấy vạt áo của hắn, giọng nói tàn nhẫn quyết tuyệt phun ra: “Tên hỗn trướng ngươi không chỉ ngu ngốc, ngươi là người điên! Đáng lẽ nên sớm giết chết kẻ điên như ngươi, ngươi muốn điên đến nơi khác mà điên! Muốn chết cũng đừng chết trước mặt ta!”
“Ta là người điên thì thế nào? Ta Lộng Nguyệt đã điên từ lâu rồi!” Khí tức lạnh lẽo từ trong tử mâu phóng xuất, cơn thịnh nộ cuồng lệ đang rít gào trong đôi mắt yêu dã.
“Ta làm chuyện ngu xuẩn thì thế nào? Ta Hách Liên Cô Tuyết thích thế, ngươi dựa vào cái gì mà quản ta?!” Lửa giận bùng cháy trong hồng mâu, tựa như băng hạ liệt diễm, hừng hực không ngừng.
“Ngươi nói ta dựa vào cái gì?!”
Vừa dứt lời, khuôn mặt tuyệt mỹ của Cô Tuyết liền trúng một chưởng của Lộng Nguyệt đang trong cơn giận dữ, tiếng vang thanh thúy quanh quẩn khắp núi rừng.
Cô Tuyết cắn chặt môi, hồng mâu như muốn phun ra liệt hỏa, hắn vừa mới vung tay chuẩn bị đánh trả đối phương, một cánh tay nháy mắt vòng qua thắt lưng hắn, gắt gao ôm hắn vào ngực.
Ngay sau đó, từng nụ hôn phô thiên cái địa hung hăng phủ lên cánh môi Cô Tuyết. . .