Lộng Nguyệt tựa hồ có chút buồn chán, hắn kéo tử bào ngồi xuống, tư thái biếng nhác ma dã, tử mâu yêu dị tản ra phong tình câu hồn, lại ẩn ẩn hàn ý.
“Nhược Hề công tử, bổn tọa chưa từng thấy qua người giống như ngươi, trên đời này còn chưa có ai dám cự tuyệt Lộng Nguyệt ta!”
Tú bà cười làm lành nói, “Giáo chủ bớt giận, lão mụ tử ta đây để Nhược Hề hảo hảo hầu hạ giáo chủ. . .”
Cô Tuyết cũng cảm thấy mệt mỏi, xoay người ngồi xuống, tao nhã nhấc chân, thập phần nhàn hạ phẩm thanh trà, dung tư tuyệt diễm cao quý.
“Lão bản nương, ngươi không nhìn bản cung sao? Kết cục của việc đắc tội Hách Liên Cô Tuyết ta, ngươi không biết?”
Tú bà sợ tới mức cả người giật mình run rẩy, xoay người cung kính nói: “Hách Liên cung chủ, ta, ta đây liền. . .”
“Đừng có không biết tốt xấu nga.” Giọng nói biếng nhác ma mị ẩn chứa khí phách không cho phép kháng cự.
“Nhật Nguyệt giáo chủ, Hách Liên cung chủ.” Nhược Hề cung kính hạ thấp người, tựa hồ cũng không xúc động, thản nhiên nói: “Ta vẫn có một tâm nguyện chưa thực hiện, nhị vị chủ thượng nếu ai có thể giúp ta thỏa mãn tâm nguyện này, ta không cần ngân lượng cũng sẽ theo hắn đi.”
Chúng nhân sôi trào, khóe môi Lộng Nguyệt khẽ nhếch, tử mâu lấp lóe quang mang khiến người ta không cách nào nắm bắt: “Nói nghe một chút.”
“Nhược Hề muốn tìm một người.”
Cô Tuyết đặt tách trà xuống, ngón tay thon dài vuốt ve viền tách, hồng mâu nhướn lên: “Người nào?”
“Kỳ thực Nhược Hề cũng không biết người kia có hay không còn sống trên đời, bởi hắn là chủ nhân của một chiếc cầm.”
Lộng Nguyệt cười tà mị, “Cầm gì?”
“Hồng ngọc phượng vĩ.”
Đôi mắt Nhược Hề xẹt qua một tia quang mang chờ mong: “Người ta muốn tìm chính là chủ nhân của ‘Hồng ngọc phượng vĩ cầm’!”
Hách Liên Cô Tuyết sửng sốt, hồng mâu nháy mắt hiện lên một mạt dị sắc.
Lúc này, dưới đài có người bật thốt: “Hồng ngọc phượng vĩ cầm đã biến mất hơn một trăm năm, sao có thể tìm được chủ nhân của nó?”
“Nghe nói chiếc cầm đó cách đây chừng một trăm năm có người làm hỏng, hiện tại làm sao tìm được?”
“Cho dù là tro tàn cũng tìm không thấy a.”
Nhược Hề bình tĩnh nói: “Hồng ngọc phượng vĩ cầm không biến mất, ba năm về trước ta từng may mắn được nghe một người dùng cầm này suốt đêm đạn tấu một khúc ‘Táng tâm phú’, nhưng ta không nhìn thấy dung mạo của người đánh đàn. Các ngươi đều nói ta là Cổ cầm thánh nhân, nhưng cùng người nọ so sánh ta căn bản không xứng. Tâm nguyện lớn nhất của ta đó là có thể tận mắt gặp người gảy đàn kia, nếu ai có thể giúp ta tìm được hắn, Nhược Hề cuộc đời này không tiếc nuối.”
Hồng mâu yêu mị nheo lại thành một đường cong tuyệt diễm đến cực điểm, Hách Liên Cô Tuyết đứng dậy, đưa mắt nhìn yêu tà nam tử biếng nhác ma mị, khẽ nhếch môi.
“Xem ra đêm nay ngươi phải thuộc về bản cung rồi.”
Nhược Hề cả kinh: “Hách Liên cung chủ có thể thỏa mãn điều kiện của Nhược Hề?”
“Thiên hạ này trừ bỏ ta ra, không ai có thể thỏa mãn ngươi.” Hách Liên Cô Tuyết cười tà mỹ, “Theo ta hồi cung, ta sẽ cho ngươi nhìn thấy ‘Hồng ngọc phượng vĩ cầm’ mất tích trăm năm.”
“Cung chủ làm thế nào chứng minh?”
“Hồng ngọc phượng vĩ, toàn thể hiện lên hỏa hồng sắc, thân cầm điêu khắc phượng vĩ, có tất cả bảy sợi cầm huyền, toàn bộ được làm từ băng tàm ti, Nhược Hề công tử, bản cung nói không sai đi?”
Nhược Hề kinh hãi: “Ngươi. . . ngươi thực là hắn.”
Ngón tay thon dài của Cô Tuyết lướt nhẹ qua gương mặt tuấn tú, nâng lên cằm Nhược Hề, tiếu ý mê hoặc ngả ngớn, mang theo vẻ đẹp trí mạng.
“Không sai.”
Nhược Hề ngơ ngẩn nửa ngày, yêu mị nam tử trước mặt giống như mộng ảo khiến hắn mê thần hồi lâu.
“Hách Liên cung chủ.” Lúc này, thanh âm biếng nhác từ phía sau Hách Liên Cô Tuyết truyền tới, “Nếu ngươi không ngại, hiện tại có thể dùng Hồng ngọc phượng vĩ cầm đàn khúc ‘Táng tâm phú’?”
Cô Tuyết xoay người, chỉ thấy thần thái Lộng Nguyệt vẫn lười biếng như trước, yêu dã tà mị.
Hắn chợt nhớ tới một sự kiện, trước đây tại Mộc Tuyết Các, Hạ Ngâm Hà bởi vì đàn một âm điệu của ‘Táng tâm phú’ cao hơn bình thường, dưới cơn nóng giận hắn đã đem Hồng ngọc phượng vĩ cầm hủy không còn một mảnh. (xem lại c 28)
Ngay khi đó, một mạt hắc ảnh bay vút qua đỉnh đầu mọi người, Tinh Hồn hạ xuống phía sau Lộng Nguyệt, trước ngực ôm một chiếc cổ cầm toàn thân hỏa hồng sắc.
“Nhược Hề công tử, chiếc cầm này ngươi hẳn là rất quen thuộc.”
“Chính là nó, Hồng ngọc phượng vĩ. . .” Thanh âm Nhược Hề run rẩy, trong con ngươi nhộn nhạo gợn sóng.
Làm sao có thể? Trong thiên hạ chỉ có một chiếc Hồng ngọc phượng vĩ cầm, chính tay mình đã hủy diệt! Hách Liên Cô Tuyết bất khả tư nghị nhìn Lộng Nguyệt thần sắc đạm mạc.
“Hách Liên cung chủ, có lẽ lần đánh cuộc này ngươi thua rồi.” Lộng Nguyệt khẽ nhướn phượng mâu, mỉm cười tà mị.
Ngươi cố ý!
Như thế xem ra, chuyện Hồng ngọc phượng vĩ cầm bị hủy, nhất định yêu tinh chết tiệt kia đã sớm biết! Hồng mâu nháy mắt xẹt qua một tia buốt lạnh, hỏa hồng trường phát không gió tự bay, cả Yên Ba Túy nhất thời tràn ngập sát khí.
“Nhật Nguyệt giáo chủ.” Hách Liên Cô Tuyết lập tức khôi phục trấn định, khóe môi nhếch lên, “Nếu ngươi là chủ nhân của cổ cầm này, không bằng hãy đạn một khúc ‘Táng tâm phú’, cũng là để chứng minh ngươi không lừa gạt Nhược Hề công tử.”
Lộng Nguyệt đứng dậy, tay áo vung lên, tạp vật trên thanh thạch ngọc án nháy mắt hóa thành tro bụi, Hồng ngọc phượng vĩ cầm an tĩnh nằm trên ngọc thạch, phảng phất một thiếu nữ đang nghỉ ngơi, chờ đợi thức tỉnh. (án, trác: cái bàn)
“Bổn tọa không gảy được ‘Táng tâm phú’.”
Hồng mâu mị hoặc phút chốc nổi lên một mạt tiếu ý đầy tà khí: đã biết yêu tinh ngươi đàn không được.
Giai điệu của ‘Táng tâm phú’ biến hóa thất thường, nếu không có người biết đàn tự mình chỉ dạy sẽ rất khó nắm chắc âm luật.
Lộng Nguyệt nâng mâu, nhìn về phía cặp hồng đồng đang nhìn thẳng vào hắn, con ngươi yêu dị bỗng nhiên phóng xuất nhu tình thâm thúy như uyên, hắn khẽ gảy cầm huyền, nở nụ cười, “Ta chỉ gảy, ‘Si tâm thương’.” (cầm huyền: dây đàn, uyên: vực sâu)
Nụ cười điên đảo chúng sinh khiến tất cả mọi người ở đây đều mê say, Hách Liên Cô Tuyết cũng không ngoại lệ.
Nhưng hắn ngẩn người không phải vì tiếu ý kinh diễm đó, mà là câu nói kia, Si tâm thương. . .
.
Sương mù đêm xuân Giang Nam theo cửa sổ chảy vào gian phòng, vờn quanh thân ảnh mị tử yêu dã tạo nên một bức màn mông lung yên tĩnh.
Yêu tà nam tử phảng phất trích tiên trong bức tranh thủy mặc, cùng hồng y nam tử như cách tuyệt trần thế, sự tĩnh lặng trong khoảnh khắc làm chung quanh hết thảy đều mờ nhạt. (cách tuyệt= ngăn cách vs đoạn tuyệt)
Sương mù hóa thành màn trướng, tiếng đàn phiêu đãng, không phải táng tâm bi thương mà là chấp nhất cùng dứt khoát lưu luyến si mê.
Diệp lạc phiêu linh, tích nhật sầu tràng vi quân thương, niệm hồng trần tam thiên tẫn, thán thiên hạ phù hoa mộng nhất tràng, duy tuyên cổ man hoang tình si bất tán, vạn thiên thâm ngân bất thối, linh hồn tương khế. (Lá rơi lác đác, thuở trước đau buồn vì quân thương, niệm hồng trần tam thiên tận, thán thiên hạ một tràng phù hoa mộng, duy độc mối tình si vĩnh viễn không tiêu tán, muôn vạn vết dấu không phai, linh hồn cùng tương hợp)
Hách Liên Cô Tuyết cứ như vậy lẳng lặng nhìn yêu tà nam tử gảy đàn, phảng phất nhớ lại nhiều năm về trước, giấc mộng xưa xa xăm, những mảnh ký ức vụn vặt mơ hồ.
.
Trong rừng yêu hoa phiêu vũ, thiếu niên tà mị mi mục như họa, ánh mặt trời phủ một tầng óng ánh trên tử phát của hắn, phản chiếu quang mang lấp lánh chói mắt, tiếu dung dưới ánh nắng càng thêm ấm áp vạn phần.
Trong tay hắn cầm một chiếc tất lật, nở nụ cười khẽ với hồng y thiếu niên, thời gian đang trôi dường như bị cầm cố, đình chỉ tại khoảnh khắc tốt đẹp ấy.
Hắn nói, tiểu Tuyết nhi của ta, đây là khúc ‘Si tâm thương’, là nhạc khúc ta tự sáng tác, vì ngươi mà sáng tác.
Nguyệt, ‘Si tâm thương’ là gì?
Hắn nói, chờ ngươi hiểu được thế nào là ái, ngươi tự nhiên sẽ biết.
Hồng y thiếu niên ra vẻ giận hờn, nếu ta vĩnh viễn không rõ thế nào là ái, chẳng phải vĩnh viễn ta cũng không hiểu nhạc khúc của Nguyệt sao?
Thiếu niên tà mị cười ra tiếng, dưới mưa hoa ngập trời mỹ lệ vô bì.
Tuyết nhi của ta, ngươi nhất định sẽ hiểu được ái là gì, bởi vì ta sẽ cho ngươi, đem toàn bộ tình yêu của ta, cho ngươi. . .
Hắn nâng gương mặt hồng y thiếu niên, nhẹ nhàng hôn khẽ lên mi tâm.
Khi đó, trong thế giới của hồng y thiếu niên chỉ có hắn.
Khi đó, hồng liên nở rộ khắp hồ, yêu dã tích huyết, phảng phất nghiệt hỏa đang hừng hực thiêu đốt. . .
~*~
Rời khỏi Yên Ba Túy, Hách Liên Cô Tuyết hồi lâu vẫn không thể hoàn hồn từ trong tiếng đàn ban nãy thoát ra.
Làn sương đêm lượn lờ vờn quanh ngọn đèn mờ ảo, đem tẩm cung nhuộm thành một phiến thê diễm.
Ngay khi đó, một cỗ lãnh khí kéo đến, Hách Liên Cô Tuyết nháy mắt điều chỉnh tâm tình.
“Có việc gấp?”
“Cung chủ.” Tuyệt Ảnh quỳ một gối xuống đất, cung kính dâng lên một phần thư tín.
Hồng mâu đảo qua nội dung trong thư, phút chốc xẹt qua một mạt dị quang.
“Vừa rồi thuộc hạ nhận được tin tức, nói rằng tửu yến lần này có một nhân vật rất quan trọng sẽ tham gia.”
“Ai?”
“Tư Đồ Phách.”
Hách Liên Cô Tuyết đột nhiên nâng mâu, mục quang tràn ngập kinh ngạc, “Nói như vậy, Tư Đồ Phách đã xuất quan?”
“Đúng thế.”
“Ta đã biết, lui xuống đi.”
Tuyệt Ảnh chợt lóe, hóa gió rời đi.
Con ngươi hỏa hồng hơi khép, đêm đen an bình như nước hồ tĩnh lặng, u nhiên mê say.
Nếu Tư Đồ Phách đã xuất quan, vậy ba tờ thánh đồ còn lại sẽ khó vào tay.
Suy nghĩ một lát, đến khi hồng mâu một lần nữa mở ra, trong con ngươi yên hồng phóng xuất lưu quang huyễn lệ, Hách Liên Cô Tuyết khóe môi cong lên, tiếu dung tà tứ.
“Tuyết bảo bối của ta, hình như lần này ngươi thua a.”
Thanh âm biếng nhác mê người vang lên, Lộng Nguyệt ôm chặt eo lưng Cô Tuyết, nháy mắt xoay người đặt hắn lên nhuyễn tháp, ghé vào bên tai hắn phun ra hơi thở tiêu hồn.
“Cút ngay!” Cô Tuyết đẩy mạnh Lộng Nguyệt, vừa định rời đi, lại bị một cánh tay mạnh mẽ kéo trở về.
Tử phát rũ xuống trên khuôn mặt yêu mỹ của Cô Tuyết, Lộng Nguyệt cười cười, khẽ liếm phần cổ của người dưới thân, cắn cắn vành tai hắn, kích thích đầy dụ hoặc quả thực khiến người ta huyết dịch sôi trào.
“Ai dám chọc ngươi sinh khí? Bổn tọa nhất định giúp ngươi hảo hảo giáo huấn hắn!” Lộng Nguyệt cười khẽ, làm bộ như vô tội.
“Một Nhược Hề thượng không đủ, chạy đến nơi này phát tình?”
“Sách, Hách Liên cung chủ, ngươi muốn ta thượng một cỗ thi thể sao?”
Lộng Nguyệt đùa nghịch lọn tóc hỏa hồng tán loạn, tử mâu yêu tà híp lại: “Ngươi thật đúng là ngoan nha bảo bối, mỹ nhân kia rất muốn gặp ngươi a.” (ngoan này là ‘ngoan độc’, không phải ‘ngoan ngoãn’)
“Đó là hắn tự chuốc lấy.” Cô Tuyết niết mạnh cằm Lộng Nguyệt, hồng mâu bùng cháy một tia ngoan tuyệt, “Nếu ngươi muốn những kẻ đó không chết, đừng có mà tìm đám người bừa bãi không ra gì phát tình, nếu không ta thấy một người liền giết một người!”
Cô Tuyết nhanh chóng xé tan tử sa linh bào phủ trên thân Lộng Nguyệt, ngón tay thon dài vuốt ve khoảng lưng rắn chắc bóng loáng như sao, nhanh chóng nắm bắt thời cơ đột nhiên xoay người, đem Lộng Nguyệt chế trụ dưới thân, cánh môi lạnh lẽo phủ lên bờ môi nóng rực khêu gợi, bắt đầu công hãm. . .
***