Trong con mắt Phong Đạc lộ ra vài phần trào phúng, cười nhạo nói, "Phụ hoàng chớ không phải là quên mất? Nhi thần đã có vương phi, tiên tử Linh Hàm có nguyện ý gả cho bản vương làm thiếp không?"
"Phong Đạc, ngươi không được làm càng quá mức!" Hoàng đế vỗ long ỷ, trợn mắt nhìn.
"Nhi thần chỉ ăn ngay nói thật thôi." Đôi mắt phượng đen nhánh như mực của Phong Đạc, sâu kín nhìn hoàng đế, nói thẳng.
"Ngươi!" Hoàng đế nổi cáu, sắc mặt lập tức trầm xuống.
"Tiên tử Linh Hàm bay xuống nhân gian, đương nhiên là không thể ủy khuất làm thiếp được..." Quốc sư cũng khó khăn cau mi.
Linh Hàm cũng không quá mức để ý cười cười, vuốt cằm nói, "Chuyện này chắc chắn không thể trách vương gia được, chỉ có thể nói là duyên phận Linh Hàm ở nhân gian quá ngắn, trời cũng không đồng ý cho Linh Hàm ở lại dài lâu."
"Tiên tử Linh Hàm, tơ hồng nhân duyên này, còn có thể lấy trở về sao? Có lẽ chỉ là nhất thời sai lầm mà thôi, người định mệnh của tiên tử cũng không phải là Phong Đạc?" Hoàng đế thử dò xét hỏi.
Linh Hàm lắc đầu, "Sẽ không sai, tơ hồng lựa chọn người chắc chắn là nhân duyên của Linh Hàm. Chỉ là, nhân duyên này cũng có phần dài ngắn, mà tình cảm của Linh Hàm và vương gia, chỉ là ngắn."
Hoàng đế ngưng mi, suy tư một hồi lâu, rốt cục mới quyết định nói, "Ý trời không thể phạm. Tiên tử Linh Hàm vì Phong Lan quốc ta mà đến, Phong Đạc, thân ngươi là Tam hoàng tử của Phong Lan quốc, nhất định ngươi phải hy sinh!"
Trong con mắt Phong Đạc lóe lên một tia tàn khốc, khóe môi kéo ra một ý cười lạnh, không lên tiếng, chờ lời nói kế tiếp của hoàng đế.
Hoàng đế dừng lại một chút, trên mặt là thần sắc uy nghiêm đến cực điểm, mà lời nói ra lại không cho phép có người cãi lại, "Trẫm đã quyết định, từ nay giáng Tô Mặc Nhi xuống làm trắc phi, Tam vương gia Phong Đạc chọn ngày lành tháng tốt, chuẩn bị đón tiên tử Linh Hàm làm phi!"
Linh Hàm đứng ở trên cao, ánh mắt rơi vào trên người Phong Đạc, chỉ trong nháy mắt, xấu hổ nhìn về phía nơi khác.
Bàn tay nhỏ bé của Tô Mặc Nhi nắm chặt lại thành quyền, bây giờ trong ngực nàng vô cùng khó chịu, thấy Phong Đạc cũng không phản bác, bên môi nàng chậm rãi nhoẻ ra một nụ cười vui vẻ, thấp giọng nói, "Chúc mừng."
Sắc mặt Phong Đạc tối sầm xuống, trong con mắt đen như mực kia nổi lên một trận gió lốc, trực tiếp bắt lấy cổ tay của nàng, "Ngươi không muốn làm vương phi của bản vương như vậy sao?"
Tay Tô Mặc Nhi bị động tác bắt lấy của hắn mà cảm thấy cả kinh, lập tức mặt mày cúi xuống, che giấu đi ảm đạm dưới đáy mắt, "Nếu là như vậy... Có thể rời đi... Cũng không dễ mất gì. Huống chi, có trợ giúp của nàng, không phải là ngươi sẽ đoạt được vật ngươi muốn tìm dễ dàng hơn sao?"
"Được! Rất tốt! Ngươi thực là lấy vương mà suy nghĩ (có thể hiểu là ngươi thực vì bản vương mà suy nghĩ)!" Phong Đạc cảm thấy tim co rút đau đớn một hồi, ném mạnh tay của nàng xuống.
"Đã như vậy, thì bản vương sẽ thành toàn cho ngươi!"
Tô Mặc Nhi ngước mắt, ngơ ngác nhìn hắn một hồi lâu, mà tim lại đau đớn như bị dao cùn cứa, tuy vậy nhưng nàng vẫn nói, "Tạ Tam vương gia."
"Phong Đạc, lời trẫm mới nói xong, ngươi có nghe được không?" Trong mắt hoàng đế ẩn chứa ý cảnh cáo nhìn xem Phong Đạc.
Dung nhan tuấn tú của Phong Đạc lộ ý cười, dư quang trong khóe mắt lại quét qua Tô Mặc Nhi ở bên cạnh, hắng giọng đáp, "Nhi thần, cẩn tuân (cẩn thận, tuân theo) theo ý chỉ của phụ hoàng!"
Móng tay của Tô Mặc Nhi, trong chớp mắt đâm vào trong huyết nhục, độ sâu vết thương và cơn đau kia ập tới, nhưng nàng vẫn ngồi ngay ngắn mặt không đổi sắc.
Phong Kỳ và Phong Dương đều kinh ngạc nhìn vào Phong Đạc, hoàn toàn không ngờ là hắn lại dễ dàng đồng ý như thế!
"Ha ha ha ha... Phong Đạc rất được lòng trẫm!" Trên khuôn mặt cương nghị của hoàng đế khó lộ ra được sự vui vẻ.
"Linh Hàm tạ ơn Hoàng thượng." Tiên tử Linh Hàm ôn nhu nói.
Hoàng đế lại mừng rỡ, trong lúc lơ đãng thấy được Tô Mặc Nhi ở bên cạnh Phong Đạc, liền thu lại ý cười, hỏi, "Không biết Tô trắc phi nghĩ thế nào?"
Tô Mặc Nhi đang vùi mình ở trong suy nghĩ, lại hoàn toàn không nhận thức được hoàng đế đang gọi nàng.
Phong Đạc đến gần bên cạnh tai nàng, mập mờ hỏi, "Ái phi, phụ hoàng đang hỏi ngươi đó, làm sao mà ngươi không trả lời?"
Tô Mặc Nhi mê mang ngẩng đầu lên, hoàng đế thấy vậy sắc mặt có chút hơi khó coi, hỏi lại lần nữa, "Tô trắc phi, ngươi có ý kiến gì với quyết định của trẫm?"
Tô Mặc Nhi nhẹ nhàng cắn môi, sau một khắc thì trực tiếp đứng dậy, không có chút sợ hãi nào, đối mặt với ánh mắt của hoàng đế, nói, "Nô tì, có ý kiến!"