"Vương gia... Ngài đừng làm khó nô tài mà! Nếu nô tài không làm theo, Hoàng thượng sẽ không tha cho nô tài!" Tiết công công nhanh đã muốn khóc lên.
"Vậy bản vương nên làm chuyện gì?"
"Nô tài... Nô tài... Nếu như vậy, vậy nô tài cũng không khách khí." Dáng vẻ Tiết công công giống như hạ quyết tâm, ra lệnh, "Mấy người các ngươi, ngăn Tô trắc phi lại!"
"Tiết Bình! Ngươi đây là muốn công khai đối nghịch với bản vương sao!" Ánh mắt Phong Đạc lộ ra hàn ý, lạnh lùng nói.
"Nô tài không dám. Nếu như Tam vương gia phối hợp với nô tài, vậy thì nô tài cũng sẽ không ra quyết định như thế. Tam vương gia, nô tài biết được ngài bị thương không nhẹ, cho nên khuyên ngài vẫn không nên vận nội lực..."
"Bản vương thật đúng là đánh giá thấp phụ hoàng tốt của bản vương rồi!" Phong Đạc cảm thấy cả kinh, khoé môi cũng lập tức thoáng cong lên nụ cười trào phúng.
Chuyện hắn bị thương, vốn người biết không nhiều, ngoại trừ khả năng duy nhất chính là, hoàng đế sắp xếp nội gián ở trong phủ của hắn!
Vậy hắn cũng không cần thiết lo lắng phải theo chân bọn họ trở về nữa!
"Tiết Bình, ngươi cũng là người lâu năm ở trong cung, vậy ngươi có biết đây là cái gì không?" Phong Đạc lấy ra một vật từ trong ống tay áo, đưa ra trước mặt Tiết Bình.
Tiết Bình nhìn kỹ một chút, bỗng dưng thần sắc thay đổi lớn, run rẩy quỳ xuống, thân thể không khống chế được mà không ngừng run, "Ngưng... Ngưng Bích Lưu Quang..."
"Rất tốt. Xem ra quả thật là ngươi biết rõ đó." Phong Đạc ngang ngược cười một tiếng, hỏi, "Vậy bây giờ ngươi biết làm sao để trả lời lại phụ hoàng chứ?"
"Dạ, dạ. Nô tài có mắt như mù... Tam vương gia xin cứ tự nhiên." Tiết công công cúi thấp đầu, tư thái một mực cung kính, mà những thị vệ đứng bên cạnh đều không giải thích được, lại cũng không thể nói cái gì.
Phong Đạc lấy lại Ngưng Bích Lưu Quang, rồi dẫn Tô Mặc Nhi rời khỏi.
Đáy lòng Tô Mặc Nhi luôn luôn nhớ đến Thiên Chi, chờ đi đến lúc chỗ nào vắng người, rốt cục cũng nhịn không được mà mở miệng hỏi, "Phong Đạc, vậy con hồ yêu..."
"Ân? Mặc Nhi đang sợ sao?" Phong Đạc không rõ ý của nàng.
Tô Mặc Nhi lắc lắc đầu, do dự một hồi lâu, "Ta..."
"Lúc này chúng ta rời đi trước rồi hẵng nói sau."
"Được."
Niếp Nghị luôn chờ ở chỗ xe ngựa, lúc thấy bọn họ đi ra, rất ngoài ý muốn, hỏi, "Chủ tử, yến hội đã kết thúc rồi sao?"
"Không có. Lái xe đi, chúng ta xuất cung." Phong Đạc nói, rồi ôm Tô Mặc Nhi đạp nhảy lên xe ngựa.
Niếp Nghị cũng không trì hoãn nữa, kéo cương ngựa qua, hất bụi mà đi.
Trên đường, Niếp Nghị kính cẩn hỏi, "Chủ tử, chúng ta về phủ sao?"
Nếu lúc bình thường, không cần chủ tử nói, hắn cũng sẽ trực tiếp hồi phủ, nhưng đêm nay, trên đường chủ tử rời khỏi, trực giác hắn cảm thấy có chút dị thường.
Phong Đạc trầm ngâm một hồi lâu, nói, "Đi Thiên hương lâu."
"..." Vẻ mặt Tô Mặc Nhi đầy hắc tuyến nhìn hắn, không biết trong hồ lô của hắn sẽ bán loại dược gì.
Ai ngờ, Phong Đạc bổ sung một câu khiến cho người ta không kinh ngạc thì cũng chết vì cả kinh, "Nhớ đi cửa chính."
"... Vâng." Tay Niếp Nghị kéo dây cương run mạnh lên, sau một lát mới co quắp khóe môi đáp.
"Ngươi đi đâu vậy muốn làm cái gì đó?" Tô Mặc Nhi yên lặng không nói gì.
Đuôi lông mày của Phong Đạc nhướng lên, mập mờ nói, "Một người nam nhân đi thanh lâu thì còn có thể làm cái gì?"
"Vậy còn ta?"
"Tự nhiên là đi theo vi phu rồi!"
"..."
"Ngươi cho là ta thật sự xuất cung thuận lợi như vậy sao? Lão đầu kia nếu không phái người theo, thì không phải là phong cách của hắn." Phong Đạc sâu kín giải thích, "Đã như vậy, vậy vì sao bản vương không để cho hắn 'Hài lòng' một chút chứ?"
Hắn tin tưởng, người đến tuyệt đối sẽ báo cáo nhanh chuyến đi của hắn không thiếu một chữ cho lão đầu kia! Hắn thật đúng là có chút mong chờ, sau khi lão đầu kia biết hắn đi thanh lâu, sẽ có biểu hiện gì!
"Dường như ngươi và hoàng đế... Có khúc mắc gì sao? Dù sao hắn cũng là phụ hoàng của ngươi..."
...