Phong Đạc trầm ngâm một hồi lâu, dẫn theo Tô Mặc Nhi rời khỏi Thanh Hà Viên.
Nếu như hắn đoán không lầm, là hiện tại con hồ yêu kia đoán chừng là đang trên đường mang đến Thanh Hà Viên.
Như vậy, so với động thủ ở Thanh Hà Viên ít ra cũng tốt hơn, phần thắng của bọn họ cũng nhiều hơn một chút!
Một lát sau, bọn họ đến một chỗ trong núi giả, Phong Đạc nói suy đoán của hắn với Tô Mặc Nhi.
Hắn vốn định chờ bọn họ ở chỗ này, dù sao con đường từ mật địa đến Thanh Hà Viên cũng chỉ có một con đường này.
Tô Mặc Nhi cảm thấy sáng tỏ, cũng không nói thêm cái gì nữa.
Dọc theo đường đi Phong Đạc đều là dùng khinh công chạy nhanh, trong lòng nàng luôn lo lắng, lúc này thấy bốn bề vắng lặng, mới thấp giọng hỏi, “Phong Đạc, thương thế của ngươi...”
Phong Đạc cảm thấy ấm áp, khóe môi khẽ nhếch lên, trấn an nàng nói, “Yên tâm, không có gì đáng ngại. Mấy ngày nay thân thể của bản vương cũng đã khôi phục lên một ít rồi.”
Mặc dù nghe hắn nói như vậy, Tô Mặc Nhi vẫn không thể yên lòng như trước được, lần trước Phong Đạc vì bắt buộc phải vận nội lực, mới hộc máu hôn mê.
Mi tâm của Tô Mặc Nhi nhíu lại, đưa tay nắm lấy cổ tay của Phong Đạc.
Phong Đạc khó hiểu xem nàng, lại cảm nhận được ngón tay của Tô Mặc Nhi đặt lên nơi mạch đập của hắn, nghiễm nhiên là một bộ dáng bắt mạch.
Phong Đạc cảm thấy cả kinh, gấp rút rút tay về, nói, “Đừng lo lắng, bản vương thật sự không có việc gì.”
“Ngươi còn dám nói!” Khuôn mặt nhỏ nhắn của Tô Mặc Nhi căng thẳng lên, tức giận nói, “Ngươi có biết hay không, ngươi lại không tĩnh dưỡng cho tốt, khiến cho tâm mạch bị tổn thương càng thêm nghiêm trọng! Ngươi sẽ chết đó!
Nàng vừa mới đụng đến mạch đập của hắn, chỉ thoáng thăm dò, mà lại cảm nhận được tâm mạch của hắn vô cùng hỗn loạn khác thường, như thể lúc nào cũng đều có khả năng nổ tung!
Môi mỏng Phong Đạ nhếch lên, ánh mắt phức tạp nói, “Vì ngươi, bản vương nguyện ý làm bất cứ chuyện gì!”
“Ngươi...” Tô Mặc Nhi khiếp sợ nhìn xem hắn.
Trong lòng nói không cảm động là giả, dù sao hắn cũng vì nàng mới bị thương, mà nàng cũng không muốn khiến cho hắn gặp chuyện không may!
Lặng yên~, Tô Mặc Nhi thản nhiên nói, “Ta không cần ngươi hy sinh vì ta. Nếu như ngươi chết, vậy tất cả những gì ngươi làm vì ta còn có ý nghĩa gì nữa? Ta muốn cần người làm bạn lâu dài, chứ không phải là một bên tình nguyện vì ta mà đi tìm cái chết.”
Phong Đạc ngẩn người, trong máy mắt mắt phượng sáng lên nhìn nàng, kích động nói, “Mặc Nhi, là ngươi nói, ngươi nguyện ý cho bản vương... Ở bên cạnh ngươi? Ngươi đáp ứng với bản vương sao?”
Tô Mặc Nhi nhìn thấy phản ứng của hắn mãnh liệt như thế, trong lòng khẽ đau xót, dưới ánh nhìn chăm chú không chớp mắt của hắn, chậm rãi gật đầu nhẹ.
Dung nhan tuấn tú của Phong Đạc vui mừng, còn chưa kịp nói lời gì, thì Tô Mặc Nhi lại xoay người, nói, “Trước cứu Thiên Chi, ta còn có chút chuyện muốn nói với ngươi.”
“Được.”
“Trong chốc lát nếu nhìn thấy người, không cho phép ngươi động võ! Nếu không lời ta mới vừa nói, toàn bộ liền trở thành phế thải!” Tô Mặc Nhi nửa uy hiếp nửa cảnh cáo nói.
“Ta tự có biện pháp cứu Thiên Chi, ngươi chỉ cần phối hợp tốt với ta là được.”
Phong Đạc do dự một chút, gật đầu nhẹ với nàng, đồng ý.
Ước chừng sau một nén nhang, trên đường nhỏ liền có vài tên thị vệ mang theo một cái lồng sắt nặng đi tới.
Tô Mặc Nhi không tự giác ngừng thở, nhìn thấy tiểu hồ li bị giam giữ ở trong lồng sắt kia, trong nháy mắt lòng không khỏi căng lên.
Con hồ li kia chính xác là Thiên Chi, lúc trước nàng đã từng thấy qua nguyên thân của hắn, là tuyết hồ trắng thần, nhưng trên đỉnh đuôi lại có màu đen!
Không biết rốt cuộc hắn đã trải qua khổ hình gì, mà nàng cơ hồ không cảm giác được là hắn còn sống hay không!
Thấy vài tên thị vệ đi đến càng gần, Tô Mặc Nhi trực tiếp cởi y phục dạ hành ở trên người, từ trong núi giả đi ra ngoài.
Phong Đạc còn chưa kịp ngăn cản, thì mấy thị vệ đó cũng đã phát hiện ra Tô Mặc Nhi!
Phong Đạc âm thầm cắn răng, trong con mắt ẩn hiện vài tia tức giận.
Nàng ngay cả bàn bạc cũng không chịu bàn bạc với hắn một chút, mà cứ tùy tiện đi ra ngoài, lỡ như bị người ta xem như thích khách làm ngộ thương thì hắn phải làm sao bây giờ!
Editor: Tử Sắc Y
"Chuyện gì xảy ra?" Lông màu Phong Đạc cau lại, nghi hoặc nhìn hai người trước mặt, không biết bọn họ đang nói cái gì.
Mà Tô Mặc Nhi bỗng nhiên bị hỏi lại cảm thấy cả kinh, theo bản năng nhìn về phía Diệp Ánh Hàn.
Trong mắt Diệp Ánh Hàn loe loé lên ánh sáng, đối mặt với ánh mắt dò xét của Phong Đạc với ánh mắt không biết phải làm sao của Tô Mặc Nhi, sờ sờ mũi, xoay đầu nghiêng về phía một bên.
"Rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra? Ai cho bản vương một lời giải thích!" Phong Đạc thấy dáng vẻ né tránh của bọn họ, theo trực giác biết được chuyện này không đơn giản.
Lúc trên đường đến đây, Tô Mặc Nhi không chỉ một lần hỏi đến chuyện của con hồ ly kia.
Nhưng làm hắn không hiểu nhất là, làm sao mà Diệp Ánh Hàn lại biết rõ ràng những chuyện đã phát sinh trong hoàng cung như thế?
Ánh mắt Phong Đạc như có nước, có chút giận dỗi.
Lặng im một hồi lâu sau, mới đột nhiên hỏi, "Hôm đó người ở trước cửa phủ đả thương bản vương, chính là con hồ yêu bị bắt kia phải không?"
Hắn đột nhiên nghĩ đến chuyện trước đây xảy ra không lâu ở Từ Vân tự, người nam nhân kia chẳng những có thể hư không tiêu thất, hơn nữa lại còn có thể cách một khoảng cách xa như vậy, tay không đả thương đến cổ tay của hắn.
Loại công phu, không phải người bình thường muốn là có thể có được!
Quan trọng nhất là, người nam nhân kia, dường như đối xử với Tô Mặc Nhi cũng không tệ lắm!
Ngày đó hắn nghe rõ ràng rành mạch là, hắn ta xưng hô với Tô Mặc Nhi là "Chủ nhân"!
Mặt Tô Mặc Nhi liền biến sắc, chống lại ánh mắt của hắn, chỉ trong chớp mắt liền dời đi ánh mắt hoảng loạn.
Phong Đạc càng thêm xác định suy đoán của mình là đúng.
"Được rồi, bổn công tử nói rồi. Ngươi nói không sai, hắn chính là con hồ ly đó." Diệp Ánh Hàn tự biết là lừa gạt không nổi nữa, liền hào phóng thừa nhận.
Phong Đạc ngước mắt nhìn về phía Tô Mặc Nhi, nhàn nhạt hỏi, "Ngươi muốn cứu hắn?"
"Ân. Ta nhất định phải cứu hắn." Tô Mặc Nhi kiên định nói.
Thiên Chi nàng nhất định phải cứu, không chỉ bởi vì hắn nhận nàng làm chủ nhân, chỉ nói đến hắn đã giúp nàng nhiều chuyện như vậy, nàng cũng không thể trơ mắt nhìn xem hắn gặp chuyện không may!
"Ngươi muốn cứu thế nào?" Phong Đạc biểu hiện rất tỉnh táo so với Tô Mặc Nhi, trên dung nhan tuyệt thế chỉ là một vẻ trấn định.
Nếu nàng đã nói muốn cứu hắn, vậy hắn không có khả năng ngồi yên không thèm để ý tới, chỉ là thấy nàng để tâm với nam nhân khác như vậy, trong lòng hắn có biết bao nhiêu ê ẩm.
"Ta còn chưa nghĩ ra." Tô Mặc Nhi trong phút chốc lại quay đầu nhìn Diệp Ánh Hàn hỏi, "Ngươi biết Thiên Chi bị nhốt ở đâu sao?"
"Bổn công tử cũng không phải là người vạn năng, tự nhiên là không biết. Nhưng mà nghe nói tối nay có tiên tử bay xuống hoàng cung..." Diệp Ánh Hàn dừng lại một chút.
Tô Mặc Nhi vội la lên, "Vậy thì thế nào?"
Khoé môi Phong Đạc từ từ kéo ra, bên trong mắt phượng tràn đầy ánh sáng tà mị, "Ý tứ của hắn là, đã có tiên tử bay xuống, vậy hồ yêu tuyệt đối sẽ giao cho tiên tử xử lý. Nếu như bản vương là quốc sư, chắc chắn tối nay sẽ mượn chuyện hồ yêu, để cho tiên tử ra tay giải quyết, từ đó cũng khiến cho chúng thần tin phục tiên tử triệt để!"
Đuôi lông mày Diệp Ánh Hàn khẽ nhíu lại, tán đồng gật đầu nhẹ.
"Nói như vậy, hiện tại Thiên Chi đang gặp nguy hiểm!" Trong nháy mắt lòng Tô Mặc Nhi căng thẳng.
Vốn còn tưởng rằng có thời gian để cho nàng chuẩn bị, nhưng xem ra hôm nay, không, tối nay nếu không thể cứu Thiên Chi ra, vậy tuyệt đối tính mạng của Thiên Chi sẽ gặp nguy hiểm!
"Không được! Ta phải đi về!" Tô Mặc Nhi không nói hai lời lập tức muốn rời khỏi.
Phong Đạc đột nhiên giữ tay nàng lại, an ủi, "Đừng nóng vội. Nếu ngươi tùy tiện xông vào cung, chỉ sợ là còn chưa đến gần Thanh Hà Viên thì đã bị người bắt lại. Trước hết chúng ta phải nghĩ ra một kế sách đầy đủ, dù sao đây cũng chỉ là suy đoán của chúng ta."
"Đúng đó. Cùng lắm thì bổn công tử đi tới hỗ trợ là được."
Trong lòng Tô Mặc Nhi vô cùng lo lắng, nghe được lời nhắc nhở của bọn họ, chỉ có thể bắt mình tĩnh tâm xuống, "Cám ơn ngươi."
"Không có gì." Diệp Ánh Hàn hào phóng cười một tiếng, nói, "Chỉ cần ngươi nhớ rõ là ngươi thiếu bổn công tử một nhân tình là được!"
"Được."
"Ngươi đi lấy giấy bút đi." Phong Đạc nói với Diệp Ánh Hàn.
"..."
…