“Ngươi là ai, lại dám xông vào hoàng cung!” Trong nháy mắt trưởng thị vệ rút ra trường kiếm ở bên hông, nhắm ngay Diệp Ánh Hàn.
Đuôi mắt của Diệp Ánh Hàn tà mị nhướng lên, hoàn toàn không để hắn vào mắt, trực tiếp đi tới lồng sắt kia.
“Ta hỏi một lần nữa, rốt cuộc ngươi là ai!”
Diệp Ánh Hàn không đáp, thậm chí ngay cả nhìn cũng không liếc mắt nhìn hắn.
Phong Đạc từ lúc Diệp Ánh Hàn xuất hiện, liền dẫn theo Tô Mặc Nhi nhảy sang một bên.
Tô Mặc Nhi lẳng lặng nhìn Diệp Ánh Hàn từng bước từng bước một đến gần Thiên Chi, tim không thể không vọt lên,“Võ công của Diệp Ánh Hàn như thế nào?”
Phong Đạc thấy trên khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng tràn ngập lo lắng, dung nhan tuấn tú khẽ trầm xuống, trong lòng có chút ê ẩm, lời nói ra miệng cũng mang theo chút u oán, “Yên tâm, có hắn ở bên người con hồ ly kia tuyệt đối không có việc gì đâu. Chúng ta vẫn nên nhanh chóng rời đi mới thỏa đáng.”
“Nhưng...”
“Không có việc gì, đi thôi.”
“Không cho phép ngươi lại dùng khinh công!” Tô Mặc Nhi nghĩ đến thương thế của hắn, thấp giọng cảnh cáo nói.
Khoé môi Phong Đạt thoáng giương cao, gật gật đầu, kéo Tô Mặc Nhi đi về phía bụi hoa.
Lỗ tai Diệp Ánh Hàn vừa động, cảm thấy bọn họ đã rời đi, hành động lại càng không thèm cố kỵ gì.
Hắn giơ tay lên, nhẹ nhàng vung về phía bọn thị vệ, luồng sáng trắng chợt lóe lên, những thị vệ kia ngay cả phản kháng cũng chưa kịp thì đã lảo đảo ngã trên mặt đất.
Diệp Ánh Hàn đi đến trước lồng sắt, đưa tay lột xuống mặt nạ, nhìn xem Thiên Chi hoá thành nguyên thân đang chật vật ở trong lồng, cong môi lười biếng cười một tiếng, “Trần gian đến cùng không phải là nơi của ngươi, bản tôn đã sớm nói, hiệu quả của Tị Trần Châu trên người ngươi vừa hết, tất nhiên sẽ trêu chọc đến tai họa. Như thế nào? Tư vị của trận pháp thượng cổ như thế nào?”
Hắn mới vừa từ trong mật địa hoàng cung đi ra, chính xác là cũng thấy được trận pháp lợi hại kia, nếu yêu ma bị vây ở nơi đó, thì những pháp lực của yêu ma sẽ từ từ bị hao tổn, mấy ngàn năm tu vi cũng bị hủy hoại trong chốc lát.
Nhưng trái lại thật đúng là hắn đã đánh giá thấp con hồ yêu lợi hại này.
Hắn (DAH) ở trong đó thấy được dấu vết mà hắn (TC) đã phản kháng, nếu không phải sau này có người đến tăng cường trận pháp, thì chỉ sợ là con hồ ly này đã chạy rồi.
Lúc Thiên Chi nhìn thấy Tô Mặc Nhi, cũng đã khôi phục chút tinh thần, nhưng lúc này thấy người đã đến cứu hắn đúng là Diệp Ánh Hàn, thì trong con ngươi xanh thẳm tĩnh mịch kia, không khỏi hiện lên một chút kinh ngạc.
Chỉ là, nghe hắn nói xong, hắn(TC) hận không thể dùng móng vuốt nhào tới quào hắn (DAH) vài đường! Nói thế hắn (DAH) còn nhìn có chút hả hê!
Diệp Ánh Hàn nhìn thấy dáng vẻ Thiên Chi, thì tâm tình lập tức vui vẻ thêm.
Hắn thậm chí có chút suy nghĩ ác độc thú vị muốn trêu chọc Thiên Chi, “Bản tôn nói mấy ngày nay làm sao lại không thấy ngươi, thì ra là đã sớm bị người bắt. Lần này, ngươi thiếu bản tôn một cái ân tình lớn đó!”
Đôi mắt nho nhỏ của hồ ly oán hận trừng lại hai mắt hắn, Thiên Chi quay đầu đi, không thèm nhìn thẳng hắn nữa.
Trong lòng Diệp Ánh Hàn biết là không thể tiếp tục kéo dài nữa, đầu ngón tay vận pháp lực, khẽ đặt lên lồng sắt, trong nháy mắt lồng sắt liền biến mất không thấy.
Diệp Ánh Hàn ôm lấy Thiên Chi, Thiên Chi hừ hừ, ở trong lòng hắn tìm một vị trí thoải mái, yên tĩnh nhắm mắt lại, ngủ đi.
Những ngày này, hắn đều hao phí thể lực và pháp lực quá lớn. Hơn nữa ở trong trận pháp đó, trong mỗi giây phút thần kinh luôn căng thẳng, vốn không có cảm giác ngủ ngon.
Lúc này, biết Diệp Ánh Hàn là người Tô Mặc Nhi phái tới cứu hắn, rất nhanh hắn đã ngủ say.
Diệp Ánh Hàn dở khóc dở cười, ngày đó bọn họ đối chọi gay gắt, ai cũng không nghĩ tới sẽ có một ngày như vậy, hắn(DAH) cứu hắn (TC), mà hắn(TC) lại không hề đề phòng ngủ ở trong lòng hắn (DAH).
Diệp Ánh Hàn ôm Thiên Chi đi về phía trước vài bước, thì thân thể đột nhiên ngừng lại tại chỗ.
Sau lưng truyền đến hai luồng hơi thở không thuộc về trần gian, Diệp Ánh Hàn quay đầu nhìn lại, là một nam tử vận thanh sam và nữ tử xinh đẹp đang nhìn hắn không hề chớp mắt.
Nói đúng hơn chính là, nhìn xem con hồ ly hắn ôm ở trong ngực!