Phong Đạc dẫn theo Tô Mặc Nhi đi sang đường nhỏ đến tẩm cung mà mẫu phi hắn ở khi còn sống.
Chỗ đó lâu ngày sớm đã hoang phế, ngày thường khi hắn tiến cung, sẽ thường xuyên đi đến nhìn một chút, phân phó cho người quét dọn, sẽ không để đến mức phủ kín tro bụi.
Trong tẩm cung của mẫu phi có một mật đạo nối thẳng ra ngoài cung, tối nay vừa vặn cần dùng đến!
Phong Đạc và Tô Mặc Nhi một đường tránh né thị vệ tuần tra, thuận lợi từ trong mật đạo đi ra ngoài cung.
Chờ bọn họ đến Thiên hương lâu, Diệp Ánh Hàn sớm đã chờ lâu ở đó.
Chỉ là, trong phòng, còn có một nam một nữ đang đứng ở một phía!
Ánh mắt Phong Đạc khẽ hiện, không khỏi quan sát hai người này nhiều hơn.
Nam nhân một đầu tóc trắng, khuôn mặt cũng rất trẻ tuổi, mà nữ nhân đứng cạnh hắn, cũng trẻ tuổi rất xinh đẹp, chỉ là hai tròng mắt của nàng lại có hai màu khác nhau một màu lam một màu lục!
Tô Mặc Nhi cũng không chú ý nhiều đến bọn họ, theo bản năng xem hai người kia trở thành thuộc hạ của Diệp Ánh Hàn.
Nàng vừa vào nhà thì đã không thể chờ đợi được mà nhìn xung quanh một vòng, không thấy bóng dáng của Thiên Chi, nàng lập tức hơi lo lắng nhìn về phía Diệp Ánh Hàn, “Thiên Chi ở nơi nào?”
Hai con mắt khác màu của nữ nhân nhìn Tô Mặc Nhi, sắc mặt nàng (TMN) không khỏi cứng đờ, khoé môi giật giật nhưng không nói được một câu, cứ như vậy mà ngơ ngác nhìn nàng.
Đến khi nam nhân đứng bên cạnh đỡ cánh tay của nàng, nàng mới bỗng nhiên hoàn hồn, dời ánh mắt sang chỗ khác.
Phong Đạc trầm mặt, kéo Tô Mặc Nhi ra phía sau lưng, con mắt thâm thuý đen như mực kia đối mặt với hai người, trực tiếp hỏi, “Các ngươi là ai?”
Lúc hắn bước mạnh vào nhà, thì đã cảm nhận được không khí khác thường ở trong phòng.
Lại nhìn nơi bọn họ và Diệp Ánh Hàn đang đứng, rất rõ ràng là trạng thái đối lập!
Diệp Ánh Hàn nhếch nhếch môi cười, lười biếng nói, “Các ngươi tới thật đúng là chậm, nếu như các ngươi không trở lại, thì Thiên hương lâu này của bổn công tử chắc chắn sẽ bị người phá hủy!”
Tô Mặc Nhi nghe hắn nói như vậy, không khỏi nhìn về phía một nam một nữ kia.
Khuôn mặt của nữ nhân kia rất mỹ lệ, ở giữa lông mày lại toát lên vẻ phong tình vạn chủng, như tự có một cỗ sức quyến rũ.
Quỷ dị chính là, cho dù nàng có nhìn thế nào, cũng nhìn không rõ dung mạo của nam nhân kia!
Tựa như trước mắt có một lớp sương mù mênh mông!
Tô Mặc Nhi nhìn nhìn Phong Đạc và Diệp Ánh Hàn, lại không nhìn thấy thần sắc khác thường của bọn họ, không lẽ chỉ có mình nàng không nhìn thấy thôi sao?
Một hồi lâu, nam nhân kia mở miệng nói, “Giao hắn cho ta!”
Diệp Ánh Hàn nhíu mày, không có phản ứng.
Vẻ mặt Phong Đạc cũng là nhàn nhạt, mặc dù hắn cảm thấy nghi hoặc, nam nhân kia nói 'Hắn' là ai.
Nhưng Tô Mặc Nhi lại cảm thấy thân thể mình run rẩy mạnh, không d/đ;le''q]đo;n dám tin nhìn xem người nam nhân kia, trong nháy mắt khuôn mặt nhỏ nhắn trở nên tái nhợt.
Thanh âm vừa mới kia là...
Tô Mặc Nhi lắc đầu, thất thần lẩm bẩm nói, “Làm sao sẽ... Không thể nào... Tuyệt đối không thể...”
Phong Đạc quay đầu thấy dáng vẻ như thế của Tô Mặc Nhi, có chút đau lòng đỡ bả vai của nàng, “Mặc Nhi, ngươi làm sao vậy?”
“Phong Đạc...” Hai tròng mắt Tô Mặc Nhi dần dần rõ ràng hơn, chỉ là trong hốc mắt lại tràn đầy nước mắt, “Ta không sao.”
Phong Đạc mấp máy môi, nắm thật chặt bàn tay nhỏ bé của nàng.
Đáy lòng Tô Mặc Nhi cảm thấy ấm áp, khẽ nở một nụ cười với hắn.
Phong Đạc cho rằng là do nàng lo lắng cho Thiên Chi, liền thay nàng hỏi, “Ánh Hàn, con hồ ly kia đâu?”
Diệp Ánh Hàn hơi u oán liếc hắn một cái, không tình nguyện đưa tay sờ sờ ở trong tay áo, đảo mắt một con hồ ly đang ngủ say được hắn ôm đi ra.
Tiểu hồ ly đáng thương khụt khịt mũi, cái đuôi phe phẩy một cái, lúc này đôi mắt sương mù cũng mở ra, cúi đầu kêu rên lên một tiếng.
Tô Mặc Nhi, “...”
Phong Đạc, “...”
Hai người bên cạnh, “...”
Diệp Ánh Hàn nhìn thấy sắc mặt của mấy người khác cứng ngắc, thì đặt con hồ ly nhỏ vào trong lòng bàn tay, cười cười, nói, “Hai vị tiền bối, các ngươi nói chính là hắn sao?”
Editor: Tử Sắc Y
Đuôi mắt Diệp Ánh Hàn xếch lên, trong con mắt tà mị chợt lóe lên vài phần khinh miệt, lạnh nhạt nói, “Bản tôn còn tưởng là người nào, thì ra là các ngươi!”
Nam tử vận thanh sam sau khi thấy được khuôn mặt của Diệp Ánh Hàn, thì lập tức kinh ngạc, cười nhạt nói, “Vị Minh gặp qua...”
Diệp Ánh Hàn nhíu mày ngắt lời hắn, “Không cần phải nói những lời khách sáo kia! Ngươi là hạng người gì, bản tôn đã sớm rõ ràng, cần gì lại che dấu!”
“Đã như vậy, Vị Minh cũng nói thẳng rồi. Vị Minh đến đây chính là vì muốn mang đi con hồ yêu này. Ngài không phải là đang bảo vệ một tên yêu nghiệt đi?” Vị Minh nhẹ lời nói ra, không có chút tức giận nào vì lời của Diệp Ánh Hàn nói.
“Có gì mà không thể?” Diệp Ánh Hàn chậm rãi cong môi, ánh mắt lạnh như băng nhìn xem Vị Minh, cười nhạo nói, “Đừng chỉ nói đến người khác, người bên cạnh ngươi là cái thứ gì chứ?”
“Ngươi dám vũ nhục bổn tiên tử!” Trên gương mặt tuyệt mỹ của Linh Hàm trong nháy mắt lại âm trầm, khinh thường nhìn xem Diệp Ánh Hàn.
Vị Minh mặt liền biến sắc, thấp giọng quát lớn, “Linh Hàm, không được phép vô lễ!”
“Quốc sư, hắn...” Linh Hàm ủy khuất trợn to hai mắt, hoàn toàn không nghĩ tới Vị Minh lại đối xử với nàng như thế.
Vị Minh ngay cả nhìn cũng chưa từng nhìn nàng một cái, nói lại lần nữa, “Lui ra!”
“Vâng.” Linh Hàm không cam tâm tình nguyện đứng qua một bên.
Diệp Ánh Hàn trêu tức nhìn xem hai người ở trước mặt, một hồi lâu, mới nhàn nhạt lên tiếng, “Vị Minh, ngươi cảm thấy ngươi là đối thủ của bản tôn sao?”
“Tôn thượng có thể thử một lần.” Vị Minh không chút hoang mang trả lời.
“Bản tôn cũng đang muốn xem một chút, sau khi ngươi giết chủ xong, thì có thể phát triển bao nhiêu!” Quanh thân Diệp Ánh Hàn lộ đầy tức giận, trong con mắt đen mực kia cũng nhiễm lên vài phần sát khí, ẩn dưới đáy mắt lại là cừu hận thật sâu.
Diệp Ánh Hàn đưa tay vỗ lên thân Thiên Chi, trong nháy mắt thân thể Thiên Chi lập tức trở thành nhỏ như một bàn tay.
Diệp Ánh Hàn nhẹ nhàng đặt hắn ở trong ống tay.
Sau đó, tay phải không chút lựa chọn ngưng lại pháp lực, nhắm ngay vào mi tâm của Vị Minh, đánh ra một chưởng.
Vị Minh nhanh chóng lách mình tránh né, thân thể mới vừa đứng vững, hai tay liền ngưng ra một quang cầu, trong quang cầu còn lóe lên ánh điện, không lưu tình nửa điểm nào nhắm vào Diệp Ánh Hàn.
Diệp Ánh Hàn cười khẽ, ngay cả trốn cũng không trốn, tay không đón lấy quang cầu!
Thần sắc Vị Minh cứng đờ lại, giống như là đột nhiên ý thức được cái gì, sắc mặt lại vô cùng khó coi.
Hai tay Diệp Ánh Hàn nhẹ nhàng linh hoạt nâng quang cầu lên, dần dần, quang cầu lấy tốc độ mắt thường có thể thấy được từ từ nhỏ lại, rồi rốt cuộc biến mất không còn hình bóng.
Hai người đánh nhau động tĩnh không nhỏ, xung quanh đã có một ít thị vệ tụ tập lại.
Chỉ là, bọn họ chứng kiến tình cảnh như thế, ai cũng không dám bước lên một bước.
Vốn là bầu trời đêm trong vắt, lại bỗng nhiên bị mây đen che lấp đi. Cảm giác lạnh theo gió mạnh đánh tới, trong nháy mắt mọi người dường như đang đứng ở trong trời đông giá rét, lạnh đến run lẩy bẩy.
Diệp Ánh Hàn một đầu tóc đen như mực, bị gió thổi tốc lên, cả người giống như quỷ mị, câu nhiếp hồn người!
Chỉ thấy trong lòng bàn tay của hắn lóe lên điện quang, rồi đột nhiên, điện quang đó xông thẳng lên trời!
Suy nghĩ Vị Minh lập tức rối loạn, một bên vừa lui về phía sau , một bên không ngừng ngẩng đầu nhìn về lên một phía của bầu trời.
Bỗng dưng, một luồng điện lôi, xuyên phá mây đen, bắn thẳng về phía Vị Minh đang đứng.
Vị Minh vội vàng né tránh, ai ngờ vừa đứng xuống đất, còn chưa kịp ổn định thân thể, thì tia chớp lại đuổi theo chặt chẽ!
Luồn điện lôi kia như có sinh mạng, cho dù Vị Minh có tránh né như thế nào, cũng đều tránh không khỏi!
Linh Hàm chưa bao giờ thấy qua tình huống như thế, nàng hoàn toàn đứng ở tại chỗ ngây ngẩn người, mà sắc mặt lại trắng bệch như tờ giấy.
Vị Minh hoàn toàn bị Diệp Ánh Hàn công bức mà nóng nảy, hai mắt đỏ ngầu trừng mắt nhìn dung nhan tuấn tú của Diệp Ánh Hàn đang cười nhẹ.
Giận dữ hét với Linh Hàm ở một bên, “Còn đứng ở đó làm cái gì, mau tới đây giúp ta!”