Ánh mắt Phong Đạc trầm xuống, từ lúc Ánh Hàn lấy ra con hồ ly kia, thì hắn cũng cảm giác được, từ trên người nam nhân kia tản mát ra một cỗ uy áp, thậm chí dường như còn mang theo một chút tức giận.
Hai mắt khác màu của nữ nhân kia nhìn thẳng Diệp Ánh Hàn, bình thản nói, “Giao hắn cho chúng ta.”
“Không được!” Diệp Ánh Hàn còn chưa có phản ứng gì, thì Tô Mặc Nhi đã trực tiếp lên tiếng ngăn cản.
Nữ nhân hai mắt khác màu kia nghe được câu nói của Tô Mặc Nhi, lông mi nhẹ chớp chớp.
Con mắt Diệp Ánh Hàn đảo một vòng, trên mặt là một bộ dáng lười biếng, sau đó ở trong ánh mắt kinh ngạc của Tô Mặc Nhi, giao Thiên Chi cho đôi nam nữ này!
“Diệp Ánh Hàn!” Tô Mặc Nhi tránh mạnh khỏi tay Phong Đạc, muốn từ trong tay nữ nhân kia đoạt lại Thiên Chi.
Không ngờ, nàng mới vừa chạm vào nữ nhân kia, thì nữ nhân đó lại hư không tiêu thất!
Ngay sau đó là nam tử tóc trắng nam tử cũng, biến mất!
Vô tung vô ảnh, ngay cả một chút tung tích cũng không thể tìm được, phảng phất như bọn họ chưa bao giờ xuất hiện ở trong phòng!
Tô Mặc Nhi ngơ ngác nhìn một màn này, cánh tay vươn ra còn chưa kịp thu về.
“Thiên Chi...”
“Ánh Hàn, có chuyện gì xảy ra?” Phong Đạc cũng nghĩ không ra.
Theo tính tình của hắn, tuyệt đối là không thể giao hồ ly kia ra, nhưng hôm nay...
“Yên tâm, con hồ ly kia ở chỗ của bọn họ, tuyệt đối sẽ được đối xử tốt hơn với chỗ này.” Diệp Ánh Hàn giải thích, “Người nam nhân vừa nãy, là sư phụ của hắn.”
“Sư phụ?” Tô Mặc Nhi lại không thể tin được.
Nàng không chỉ một lần nghe Thiên Chi nhắc tới sư phụ của hắn, người nam nhân vừa nãy kia...
Tô Mặc Nhi nhịn không được nhớ tới thanh âm của người nọ, thực giống như giống như, nhưng lý trí lại nói cho nàng biết, tuyệt đối không phải.
Như người nọ thật sự là sư phụ của Thiên Chi, cho nên nàng cũng không cần phải lo lắng nữa.
Tô Mặc Nhi giật giật khóe miệng, vẻ mặt mệt mỏi nói, “Có gian phòng nào không? Ta muốn nghỉ ngơi.”
Một đêm này, quá nhiều chuyện phát sinh nàng cũng vội không kịp chuẩn bị.
Có lẽ sáng mai, cần phải đối mặt với nhiều chuyện.
Hoàng đế phế truất vương phi, trọng lập thánh chỉ cho tân phi, có thể sẽ đến đi...
“Ta sẽ cho người đi an bài. Đừng lo lắng, con hồ ly kia sẽ tốt thôi. Chờ thương thế của hắn tốt lên, thì tự nhiên hắn sẽ trở lại.” Diệp Ánh Hàn khó được lúc an ủi nàng, ánh mắt ánh lên thêm vài phần ấm áp.
Tô Mặc Nhi gật gật đầu, cũng không nói thêm gì nữa.
Ngày hôm sau trời vừa sáng, Phong Đạc liền dẫn theo Tô Mặc Nhi đi ra Thiên hương lâu.
Đêm qua người theo dõi bọn họ, đã rời khỏi.
Chỉ là, vừa nghĩ tới lúc trở về vương phủ, khoé môi của Phong Đạc chưa kịp phát giác thì đã ra thoáng gợi lên độ cong trào phúng.
“Hôm nay vương phủ sợ là sẽ rất náo nhiệt, ngươi theo bản vương hồi phủ, hay là đi đến Minh Tâm tiểu trúc trước?”
Tô Mặc Nhi lắc lắc đầu, nói, “Ta trở về với ngươi.”
“Được. Ngươi cũng chỉ cần xem tuồng diễn thôi, những màn này, ngày thường cũng không thấy được đâu. Lại còn chưa nói đến còn có một tiên tử hiếm thấy nữa đấy!”
Tô Mặc Nhi yên lặng không nói gì, nghe giọng điệu này của hắn, là vốn định xem trò vui rồi?
“Mặc Nhi, đêm qua ngươi muốn nói chuyện gì với bản vương?” Phong Đạc nhớ tới, lúc ở trong cung, Tô Mặc Nhi từng nói qua, sau khi cứu con hồ ly kia ra, thì sẽ nói cho hắn biết một chuyện.
Tô Mặc Nhi sững sờ, lập tức có chút do dự, bàn tay không tự giác mà siết thành quả đấm.
“Mặc Nhi, làm sao vậy?” Phong Đạc thấy khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng đã tái nhợt vài phần, lo lắng hỏi.
Một hồi lâu, Tô Mặc Nhi giống như là đã quyết định xong, hít sâu một hơi, nói, “Nếu như ta nói ta không phải là...”
“Đợi chút!” Phong Đạc đột nhiên cắt đứt lời của nàng, làm với nàng một cái động tác đừng lên tiếng.
Tô Mặc Nhi nhíu nhíu mày, cảm thấy rất là nghi hoặc, không biết đã xảy ra chuyện gì.
Linh Hàm sững sờ, do dự cắn cắn môi, sau đó lập tức biến ra một thanh nhuyễn kiếm, đâm một kiếm tới phía Diệp Ánh Hàn!
Diệp Ánh Hàn giơ lên bàn tay siết mạnh thành quả đấm, trong nháy mắt, một luồng tia chớp khác, cũng nhanh chóng xuyên phá tầng mây, nhắm ngay trên đỉnh đầu của Linh Hàm bổ xuống!
Sắc mặt Linh Hàm xám trắng thành một mảnh, trơ mắt nhìn tia chớp kia lao tới, thân thể lại không khống chế được mà đâm về phía Diệp Ánh Hàn.
Vị Minh bỗng dưng trợn to hai mắt, vào lúc tia chớp sắp đánh trúng Linh Hàm, thì nhanh chóng ra tay, dùng pháp thuật đẩy thân thể Linh Hàm sang phía bên cạnh.
“A... ! !” Linh Hàm bởi vì được Vị Minh giúp đỡ, chật vật lăn về phía góc đất.
Cũng may đã trốn khỏi tia chớp, chỉ là cánh tay bị tổn thương, máu tươi chảy ròng ròng.
Ở đây tình huống của Vị Minh cũng không được tốt cho mấy, vào lúc hắn sử dụng pháp lực đẩy nàng ra, thì sau lưng lại bị tia chớp đánh mạnh vào, khiến cho hắn phun mạnh ra một búng máu!
“Đêm nay đến đây là chấm dứt, bản tôn không có tâm tình giáo huấn các ngươi! Các ngươi tự giải quyết cho tốt, nếu vẫn không biết hối cải, như vậy thì bản tôn liền cho các ngươi ngay cả luân hồi đều không vào được!” Diệp Ánh Hàn lạnh giọng nói, từ từ thu cánh tay về.
Mà hai luồng tia chớp được triệu hoán kia, lại nhu thuận như hài tử, chậm rãi hạ xuống trong lòng bàn tay của hắn, rồi từ từ biến mất không còn hình dạng.
Diệp Ánh Hàn vận khinh công, rất nhanh đã biến mất ở trước mặt mọi người.
“Quốc sư, ngươi thế nào rồi?” Linh Hàm bất chấp cánh tay bị thương, vội vàng chạy đến bên người Vị Minh, run run đưa tay muốn chạm vào miệng vết thương của hắn.
Vị Minh không chú ý tới nàng.
Dưới đáy mắt hắn lóe lên hào quang hủy diệt, lúc này cả người hắn hoàn toàn không có khí chất lạnh nhạt xuất trần như ngày thường, mà quanh thân lại có hắc khí lượn lờ, giống như là Tu La trong địa ngục.
Hắn nhìn về phía thị vệ ở xung quanh, sắc mặt lại âm trầm đến đáng sợ.
Linh Hàm cũng bị bộ dáng này của hắn hù doạ, cánh tay vươn ra, lại cứng đờ ngay giữa không trung.
Vị Minh chậm rãi thở ra một hơi nặng nề, sau đó, liền đặt tay ở trên mặt đất.
Bọn thị vệ cũng không dám tùy tiện đi lên, chỉ có thể ở một bên nhìn xem.
Ai ngờ, bầu trời vốn bởi vì Diệp Ánh Hàn rời đi đã tiêu tán hơn phân nửa mây đen, thì lúc này lại tụ tập lại một chỗ!
Linh Hàm vừa thấy cảnh này, sắc mặt lập tức thay đổi, không thể tin nhìn thần sắc Vị Minh càng ngày càng điên cuồng, bây giờ lời gì nàng cũng không nói nên lời.
Trong chớp mắt, gió nổi mây phun, tiếng kêu thê lương không chịu từ dưới nền đất truyền ra.
Lúc này bọn thị vệ mới hoảng loạn nghĩ muốn rời khỏi, nhưng một luồng khí đen từ dưới nền đất bay ra, quấn chặt lên cổ của bọn họ, hút hết tinh khí!
Cả đường mòn trong hoa viên, đều giống như luyện ngục trần gian!
Trong thời gian ngắn, bọn thị vệ ngay cả cầu cứu cũng không kịp, thì đều bị khí đen hút hết tinh khí mà chết.
Một lần nữa luồng khí đen trở về dưới đất, mà lúc này bầu trời đêm lại tinh khiết như được rửa sạch, trăng lưỡi liềm treo ở giữa bầu trời, khiến cho bầu trời càng thêm vài phần trong trẻo lạnh giá.
Sắc mặt Vị Minh vô cùng lạnh nhạt, hắn lấy từ trong ngực ra một cái bình sứ, di'ễ;nđ[a>n:l'e[q/u'y,.đo đổ ra hai viên đan dược, rồi tự mình nuốt viên đó, còn một viên khác chính là cho Linh Hàm.
“Nhanh khôi phục miệng vết thương đi, chúng ta đi phục mệnh với hoàng đế!”
“Nhưng, chúng ta không có con hồ ly...” Linh Hàm ăn đan dược xong, có chút lo lắng nói.
Vị Minh giật giật khóe miệng, môi mỏng khẽ mở, gằn từng chữ, “Yêu nghiệt quá mức cường hãn, tiên tử dùng hết toàn lực, cho dù bị thương, nhưng cũng không ngăn cản hắn được!”
“Còn đám thị vệ này thì làm sao bây giờ?”
“Chuyện này cũng muốn ta đến hướng dẫn sao?” Vị Minh nhàn nhạt hỏi.
Đáy lòng Linh Hàm run lên, không khỏi gật đầu nói, “Ta biết rõ nên làm như thế nào rồi!”
Một lát sau, bởi vì tác dụng của đan dược, vết thương trên người Vị Minh và Linh Hàm đều khôi phục thất thất bát bát (đồng nghĩa với tất cả các vết thương).
Vị Minh dặn dò, “Bắt đầu từ bây giờ, ngươi phải ngụy trang thành bộ dáng trọng thương! Nhớ kỹ, ngươi vì bảo vệ hoàng cung mới bị thương! Ở trước mặt người ngoài, không được để lộ sơ hở!”
“Vâng, Linh Hàm biết rồi!”