Ánh mắt Phong Đạc trầm xuống, từ lúc Ánh Hàn lấy ra con hồ ly kia, thì hắn cũng cảm giác được, từ trên người nam nhân kia tản mát ra một cỗ uy áp, thậm chí dường như còn mang theo một chút tức giận.
Hai mắt khác màu của nữ nhân kia nhìn thẳng Diệp Ánh Hàn, bình thản nói, “Giao hắn cho chúng ta.”
“Không được!” Diệp Ánh Hàn còn chưa có phản ứng gì, thì Tô Mặc Nhi đã trực tiếp lên tiếng ngăn cản.
Nữ nhân hai mắt khác màu kia nghe được câu nói của Tô Mặc Nhi, lông mi nhẹ chớp chớp.
Con mắt Diệp Ánh Hàn đảo một vòng, trên mặt là một bộ dáng lười biếng, sau đó ở trong ánh mắt kinh ngạc của Tô Mặc Nhi, giao Thiên Chi cho đôi nam nữ này!
“Diệp Ánh Hàn!” Tô Mặc Nhi tránh mạnh khỏi tay Phong Đạc, muốn từ trong tay nữ nhân kia đoạt lại Thiên Chi.
Không ngờ, nàng mới vừa chạm vào nữ nhân kia, thì nữ nhân đó lại hư không tiêu thất!
Ngay sau đó là nam tử tóc trắng nam tử cũng, biến mất!
Vô tung vô ảnh, ngay cả một chút tung tích cũng không thể tìm được, phảng phất như bọn họ chưa bao giờ xuất hiện ở trong phòng!
Tô Mặc Nhi ngơ ngác nhìn một màn này, cánh tay vươn ra còn chưa kịp thu về.
“Thiên Chi...”
“Ánh Hàn, có chuyện gì xảy ra?” Phong Đạc cũng nghĩ không ra.
Theo tính tình của hắn, tuyệt đối là không thể giao hồ ly kia ra, nhưng hôm nay...
“Yên tâm, con hồ ly kia ở chỗ của bọn họ, tuyệt đối sẽ được đối xử tốt hơn với chỗ này.” Diệp Ánh Hàn giải thích, “Người nam nhân vừa nãy, là sư phụ của hắn.”
“Sư phụ?” Tô Mặc Nhi lại không thể tin được.
Nàng không chỉ một lần nghe Thiên Chi nhắc tới sư phụ của hắn, người nam nhân vừa nãy kia...
Tô Mặc Nhi nhịn không được nhớ tới thanh âm của người nọ, thực giống như giống như, nhưng lý trí lại nói cho nàng biết, tuyệt đối không phải.
Như người nọ thật sự là sư phụ của Thiên Chi, cho nên nàng cũng không cần phải lo lắng nữa.
Tô Mặc Nhi giật giật khóe miệng, vẻ mặt mệt mỏi nói, “Có gian phòng nào không? Ta muốn nghỉ ngơi.”
Một đêm này, quá nhiều chuyện phát sinh nàng cũng vội không kịp chuẩn bị.
Có lẽ sáng mai, cần phải đối mặt với nhiều chuyện.
Hoàng đế phế truất vương phi, trọng lập thánh chỉ cho tân phi, có thể sẽ đến đi...
“Ta sẽ cho người đi an bài. Đừng lo lắng, con hồ ly kia sẽ tốt thôi. Chờ thương thế của hắn tốt lên, thì tự nhiên hắn sẽ trở lại.” Diệp Ánh Hàn khó được lúc an ủi nàng, ánh mắt ánh lên thêm vài phần ấm áp.
Tô Mặc Nhi gật gật đầu, cũng không nói thêm gì nữa.
Ngày hôm sau trời vừa sáng, Phong Đạc liền dẫn theo Tô Mặc Nhi đi ra Thiên hương lâu.
Đêm qua người theo dõi bọn họ, đã rời khỏi.
Chỉ là, vừa nghĩ tới lúc trở về vương phủ, khoé môi của Phong Đạc chưa kịp phát giác thì đã ra thoáng gợi lên độ cong trào phúng.
“Hôm nay vương phủ sợ là sẽ rất náo nhiệt, ngươi theo bản vương hồi phủ, hay là đi đến Minh Tâm tiểu trúc trước?”
Tô Mặc Nhi lắc lắc đầu, nói, “Ta trở về với ngươi.”
“Được. Ngươi cũng chỉ cần xem tuồng diễn thôi, những màn này, ngày thường cũng không thấy được đâu. Lại còn chưa nói đến còn có một tiên tử hiếm thấy nữa đấy!”
Tô Mặc Nhi yên lặng không nói gì, nghe giọng điệu này của hắn, là vốn định xem trò vui rồi?
“Mặc Nhi, đêm qua ngươi muốn nói chuyện gì với bản vương?” Phong Đạc nhớ tới, lúc ở trong cung, Tô Mặc Nhi từng nói qua, sau khi cứu con hồ ly kia ra, thì sẽ nói cho hắn biết một chuyện.
Tô Mặc Nhi sững sờ, lập tức có chút do dự, bàn tay không tự giác mà siết thành quả đấm.
“Mặc Nhi, làm sao vậy?” Phong Đạc thấy khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng đã tái nhợt vài phần, lo lắng hỏi.
Một hồi lâu, Tô Mặc Nhi giống như là đã quyết định xong, hít sâu một hơi, nói, “Nếu như ta nói ta không phải là...”
“Đợi chút!” Phong Đạc đột nhiên cắt đứt lời của nàng, làm với nàng một cái động tác đừng lên tiếng.
Tô Mặc Nhi nhíu nhíu mày, cảm thấy rất là nghi hoặc, không biết đã xảy ra chuyện gì.
...
Editor: Tử Sắc Y
Bỗng dưng, Phong Đạc đột nhiên ôm Tô Mặc Nhi, trong nháy mắt chạy ra khỏi xe ngựa.
Trong lúc nguy cấp, vẫn không quên nhắc nhở Niếp Nghị nói, “Niếp Nghị! Mau rời khỏi!”
Ngay lúc bọn họ vừa mới phi thân rời khỏi, thì xe ngựa lập tức “Bùm” lên một tiếng, nổ tung!
Tô Mặc Nhi chưa kịp tỉnh hồn siết chặt ống tay áo của Phong Đạc, một hồi lâu mới kịp phản ứng lại, nghĩ tới vết thương của Phong Đạc!
“Phong Đạc, ngươi thế nào rồi?”
Phong Đạc lắc đầu, nhịn xuống cổ họng ngai ngái, sắc mặt xanh mét nhìn về phía xe ngựa trong nháy mắt đã bị lửa cắn nuốt, một tay nắm mạnh tay nàng, không trả lời.
Dưới tình hình như thế, mà nàng có thể nghĩ đến hắn, hắn đã rất cao hứng.
Nhưng hắn sợ hắn vừa mở miệng, mùi máu tươi sẽ không che dấu được!
“Chủ tử!” Niếp Nghị sau khi thoát khỏi, cũng gấp rút chạy vội tới, sau khi thấy được Phong Đạc và Tô Mặc Nhi không bị thương, thì trong lòng cũng buông lỏng một ít.
Nhưng vẫn cung kính xin tha tội nói, “Là thuộc hạ sơ sẩy, không phát hiện xe ngựa đã bị người động tay động chân, xin chủ tử trách phạt!”
Lúc này trên phố xá đã không còn người nào, chỉ có vài nhà ở gần đó, nghe được tiếng nổ mạnh, từ cửa sổ nhìn chăm chăm ra.
Cổ họng Phong Đạc giật giật, buông Tô Mặc Nhi ra, trầm giọng nói ra, “Đứng lên đi, chờ Nguyệt Bích và Vân Phàm trở lại, ngươi đi quay về diện bích một tháng!”
“Vâng.”
Mới ở trên xe ngựa, hắn đã đánh hơi được một mùi hỏa dược, nếu không phải là hắn kịp thời dẫn Tô Mặc Nhi rời khỏi xe ngựa, thì lúc này, chỉ sợ là mấy người bọn họ đều đi xuống dưới đất trình diện rồi!
Trong mắt phượng của Phong Đạc lóe lên một luồng ánh sáng nguy hiểm, trong lúc đó tâm tư cũng lưu chuyển, đoán chừng là đã hiểu được nguyên nhân.
Lúc đêm qua đi đến hoàng cung, xe ngựa cũng không có chuyện gì, một đường đi lại cũng rất bình thường, như vậy nói cách khác, là xe ngựa bị người động tay động chân ở Thiên hương lâu!
Đây đúng là sự thất trách của Niếp Nghị, hắn không thể không phạt!
Nhưng, không lẽ lúc ấy theo dõi bọn họ, hoàng đế không để lại mấy ám vệ sao?
Hoàng đế cho dù không coi trọng hắn, cũng sẽ không chọn thời điểm mà tiên tử nhìn trúng hắn, tới giết hắn.
Nhưng, cho dù nói thế nào, xáy ra chuyện như vậy, tuyệt đối là có người không muốn cho hắn trở về vương phủ!
Đã có người không muốn cho hắn trở về, vậy há sao hắn có thể cho hắn ta như ý nguyện được chứ?
“Vâng, thuộc hạ đi tìm một chiếc xe ngựa đến.” Niếp Nghị nói, nhanh rời khỏi.
“Không cần, bản vương và vương phi sẽ tự trở về.”
“Nhưng...” Nơi này cách Ly vương phủ một đoạn đường rất dài...
“Yên tâm, đương nhiên là sẽ có người sốt ruột hơn bản vương. Về xe ngựa, không cần ngươi lo lắng, trước ngươi cứ hồi phủ đi, hành sự tùy theo hoàn cảnh.” Phong Đạc dặn dò.
“Vâng, thuộc hạ tuân mệnh!”
“Đi thôi.” Phong Đạc kéo bàn tay nhỏ bé của Tô Mặc Nhi, đi từ từ dọc theo con đường về.
Tô Mặc Nhi khó có thể hưởng thụ được một chút yên tĩnh này, với người bên cạnh, cũng là người trong lòng, không khí mát mẻ, mang theo một ít trong lành, khiến cho người ta không khỏi mê say.
Trong một cái chớp mắt này, nàng có xúc động muốn vĩnh viễn đi cùng với hắn.
Cho dù khó khăn càng lớn, có ở phía trước chờ bọn họ đi nữa!
Khoé môi Tô Mặc Nhi khẽ nhếch lên, tâm tình thoải mái trước nay chưa từng có.
Phong Đạc nghiêng đầu nhìn nàng, trên dung nhan tuấn tú cũng bị lây nhiễm sự vui vẻ, “Đang nghĩ tới chuyện gì đó?”
“Ngươi nói, trong chốc lát trở về vương phủ, sẽ gặp được ai? Vị tiên tử gì đó có thể tự động đi tới cửa, cầu xin bao dưỡng hay không?” Tô Mặc Nhi trêu chọc nói.
Phong Đạc nhàn nhạt nhướn mày, trên đỉnh tai mũi nghe được Tô Mặc Nhi nói hai chữ kia, “Bao dưỡng?”
“Bao dưỡng... Có nghĩa gì?”
Tô Mặc Nhi ngẩn ngơ, lập tức khuôn mặt nhỏ nhắn có chút rối rắm giải thích với hắn, “Chính là... Muốn lo hết tất cả các chuyện về nàng. cho nàng ăn, mặc, ở, đi lại, mà nàng ách... Chịu trách nhiệm làm ấm giường...”
Phong Đạc dẫn theo Tô Mặc Nhi đi sang đường nhỏ đến tẩm cung mà mẫu phi hắn ở khi còn sống.
Chỗ đó lâu ngày sớm đã hoang phế, ngày thường khi hắn tiến cung, sẽ thường xuyên đi đến nhìn một chút, phân phó cho người quét dọn, sẽ không để đến mức phủ kín tro bụi.
Trong tẩm cung của mẫu phi có một mật đạo nối thẳng ra ngoài cung, tối nay vừa vặn cần dùng đến!
Phong Đạc và Tô Mặc Nhi một đường tránh né thị vệ tuần tra, thuận lợi từ trong mật đạo đi ra ngoài cung.
Chờ bọn họ đến Thiên hương lâu, Diệp Ánh Hàn sớm đã chờ lâu ở đó.
Chỉ là, trong phòng, còn có một nam một nữ đang đứng ở một phía!
Ánh mắt Phong Đạc khẽ hiện, không khỏi quan sát hai người này nhiều hơn.
Nam nhân một đầu tóc trắng, khuôn mặt cũng rất trẻ tuổi, mà nữ nhân đứng cạnh hắn, cũng trẻ tuổi rất xinh đẹp, chỉ là hai tròng mắt của nàng lại có hai màu khác nhau một màu lam một màu lục!
Tô Mặc Nhi cũng không chú ý nhiều đến bọn họ, theo bản năng xem hai người kia trở thành thuộc hạ của Diệp Ánh Hàn.
Nàng vừa vào nhà thì đã không thể chờ đợi được mà nhìn xung quanh một vòng, không thấy bóng dáng của Thiên Chi, nàng lập tức hơi lo lắng nhìn về phía Diệp Ánh Hàn, “Thiên Chi ở nơi nào?”
Hai con mắt khác màu của nữ nhân nhìn Tô Mặc Nhi, sắc mặt nàng (TMN) không khỏi cứng đờ, khoé môi giật giật nhưng không nói được một câu, cứ như vậy mà ngơ ngác nhìn nàng.
Đến khi nam nhân đứng bên cạnh đỡ cánh tay của nàng, nàng mới bỗng nhiên hoàn hồn, dời ánh mắt sang chỗ khác.
Phong Đạc trầm mặt, kéo Tô Mặc Nhi ra phía sau lưng, con mắt thâm thuý đen như mực kia đối mặt với hai người, trực tiếp hỏi, “Các ngươi là ai?”
Lúc hắn bước mạnh vào nhà, thì đã cảm nhận được không khí khác thường ở trong phòng.
Lại nhìn nơi bọn họ và Diệp Ánh Hàn đang đứng, rất rõ ràng là trạng thái đối lập!
Diệp Ánh Hàn nhếch nhếch môi cười, lười biếng nói, “Các ngươi tới thật đúng là chậm, nếu như các ngươi không trở lại, thì Thiên hương lâu này của bổn công tử chắc chắn sẽ bị người phá hủy!”
Tô Mặc Nhi nghe hắn nói như vậy, không khỏi nhìn về phía một nam một nữ kia.
Khuôn mặt của nữ nhân kia rất mỹ lệ, ở giữa lông mày lại toát lên vẻ phong tình vạn chủng, như tự có một cỗ sức quyến rũ.
Quỷ dị chính là, cho dù nàng có nhìn thế nào, cũng nhìn không rõ dung mạo của nam nhân kia!
Tựa như trước mắt có một lớp sương mù mênh mông!
Tô Mặc Nhi nhìn nhìn Phong Đạc và Diệp Ánh Hàn, lại không nhìn thấy thần sắc khác thường của bọn họ, không lẽ chỉ có mình nàng không nhìn thấy thôi sao?
Một hồi lâu, nam nhân kia mở miệng nói, “Giao hắn cho ta!”
Diệp Ánh Hàn nhíu mày, không có phản ứng.
Vẻ mặt Phong Đạc cũng là nhàn nhạt, mặc dù hắn cảm thấy nghi hoặc, nam nhân kia nói 'Hắn' là ai.
Nhưng Tô Mặc Nhi lại cảm thấy thân thể mình run rẩy mạnh, không d/đ;le''q]đo;n dám tin nhìn xem người nam nhân kia, trong nháy mắt khuôn mặt nhỏ nhắn trở nên tái nhợt.
Thanh âm vừa mới kia là...
Tô Mặc Nhi lắc đầu, thất thần lẩm bẩm nói, “Làm sao sẽ... Không thể nào... Tuyệt đối không thể...”
Phong Đạc quay đầu thấy dáng vẻ như thế của Tô Mặc Nhi, có chút đau lòng đỡ bả vai của nàng, “Mặc Nhi, ngươi làm sao vậy?”
“Phong Đạc...” Hai tròng mắt Tô Mặc Nhi dần dần rõ ràng hơn, chỉ là trong hốc mắt lại tràn đầy nước mắt, “Ta không sao.”
Phong Đạc mấp máy môi, nắm thật chặt bàn tay nhỏ bé của nàng.
Đáy lòng Tô Mặc Nhi cảm thấy ấm áp, khẽ nở một nụ cười với hắn.
Phong Đạc cho rằng là do nàng lo lắng cho Thiên Chi, liền thay nàng hỏi, “Ánh Hàn, con hồ ly kia đâu?”
Diệp Ánh Hàn hơi u oán liếc hắn một cái, không tình nguyện đưa tay sờ sờ ở trong tay áo, đảo mắt một con hồ ly đang ngủ say được hắn ôm đi ra.
Tiểu hồ ly đáng thương khụt khịt mũi, cái đuôi phe phẩy một cái, lúc này đôi mắt sương mù cũng mở ra, cúi đầu kêu rên lên một tiếng.
Tô Mặc Nhi, “...”
Phong Đạc, “...”
Hai người bên cạnh, “...”
Diệp Ánh Hàn nhìn thấy sắc mặt của mấy người khác cứng ngắc, thì đặt con hồ ly nhỏ vào trong lòng bàn tay, cười cười, nói, “Hai vị tiền bối, các ngươi nói chính là hắn sao?”
Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter
Ánh mắt Phong Đạc trầm xuống, từ lúc Ánh Hàn lấy ra con hồ ly kia, thì hắn cũng cảm giác được, từ trên người nam nhân kia tản mát ra một cỗ uy áp, thậm chí dường như còn mang theo một chút tức giận.
Hai mắt khác màu của nữ nhân kia nhìn thẳng Diệp Ánh Hàn, bình thản nói, “Giao hắn cho chúng ta.”
“Không được!” Diệp Ánh Hàn còn chưa có phản ứng gì, thì Tô Mặc Nhi đã trực tiếp lên tiếng ngăn cản.
Nữ nhân hai mắt khác màu kia nghe được câu nói của Tô Mặc Nhi, lông mi nhẹ chớp chớp.
Con mắt Diệp Ánh Hàn đảo một vòng, trên mặt là một bộ dáng lười biếng, sau đó ở trong ánh mắt kinh ngạc của Tô Mặc Nhi, giao Thiên Chi cho đôi nam nữ này!
“Diệp Ánh Hàn!” Tô Mặc Nhi tránh mạnh khỏi tay Phong Đạc, muốn từ trong tay nữ nhân kia đoạt lại Thiên Chi.
Không ngờ, nàng mới vừa chạm vào nữ nhân kia, thì nữ nhân đó lại hư không tiêu thất!
Ngay sau đó là nam tử tóc trắng nam tử cũng, biến mất!
Vô tung vô ảnh, ngay cả một chút tung tích cũng không thể tìm được, phảng phất như bọn họ chưa bao giờ xuất hiện ở trong phòng!
Tô Mặc Nhi ngơ ngác nhìn một màn này, cánh tay vươn ra còn chưa kịp thu về.
“Thiên Chi...”
“Ánh Hàn, có chuyện gì xảy ra?” Phong Đạc cũng nghĩ không ra.
Theo tính tình của hắn, tuyệt đối là không thể giao hồ ly kia ra, nhưng hôm nay...
“Yên tâm, con hồ ly kia ở chỗ của bọn họ, tuyệt đối sẽ được đối xử tốt hơn với chỗ này.” Diệp Ánh Hàn giải thích, “Người nam nhân vừa nãy, là sư phụ của hắn.”
“Sư phụ?” Tô Mặc Nhi lại không thể tin được.
Nàng không chỉ một lần nghe Thiên Chi nhắc tới sư phụ của hắn, người nam nhân vừa nãy kia...
Tô Mặc Nhi nhịn không được nhớ tới thanh âm của người nọ, thực giống như giống như, nhưng lý trí lại nói cho nàng biết, tuyệt đối không phải.
Như người nọ thật sự là sư phụ của Thiên Chi, cho nên nàng cũng không cần phải lo lắng nữa.
Tô Mặc Nhi giật giật khóe miệng, vẻ mặt mệt mỏi nói, “Có gian phòng nào không? Ta muốn nghỉ ngơi.”
Một đêm này, quá nhiều chuyện phát sinh nàng cũng vội không kịp chuẩn bị.
Có lẽ sáng mai, cần phải đối mặt với nhiều chuyện.
Hoàng đế phế truất vương phi, trọng lập thánh chỉ cho tân phi, có thể sẽ đến đi...
“Ta sẽ cho người đi an bài. Đừng lo lắng, con hồ ly kia sẽ tốt thôi. Chờ thương thế của hắn tốt lên, thì tự nhiên hắn sẽ trở lại.” Diệp Ánh Hàn khó được lúc an ủi nàng, ánh mắt ánh lên thêm vài phần ấm áp.
Tô Mặc Nhi gật gật đầu, cũng không nói thêm gì nữa.
Ngày hôm sau trời vừa sáng, Phong Đạc liền dẫn theo Tô Mặc Nhi đi ra Thiên hương lâu.
Đêm qua người theo dõi bọn họ, đã rời khỏi.
Chỉ là, vừa nghĩ tới lúc trở về vương phủ, khoé môi của Phong Đạc chưa kịp phát giác thì đã ra thoáng gợi lên độ cong trào phúng.
“Hôm nay vương phủ sợ là sẽ rất náo nhiệt, ngươi theo bản vương hồi phủ, hay là đi đến Minh Tâm tiểu trúc trước?”
Tô Mặc Nhi lắc lắc đầu, nói, “Ta trở về với ngươi.”
“Được. Ngươi cũng chỉ cần xem tuồng diễn thôi, những màn này, ngày thường cũng không thấy được đâu. Lại còn chưa nói đến còn có một tiên tử hiếm thấy nữa đấy!”
Tô Mặc Nhi yên lặng không nói gì, nghe giọng điệu này của hắn, là vốn định xem trò vui rồi?
“Mặc Nhi, đêm qua ngươi muốn nói chuyện gì với bản vương?” Phong Đạc nhớ tới, lúc ở trong cung, Tô Mặc Nhi từng nói qua, sau khi cứu con hồ ly kia ra, thì sẽ nói cho hắn biết một chuyện.
Tô Mặc Nhi sững sờ, lập tức có chút do dự, bàn tay không tự giác mà siết thành quả đấm.
“Mặc Nhi, làm sao vậy?” Phong Đạc thấy khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng đã tái nhợt vài phần, lo lắng hỏi.
Một hồi lâu, Tô Mặc Nhi giống như là đã quyết định xong, hít sâu một hơi, nói, “Nếu như ta nói ta không phải là...”
“Đợi chút!” Phong Đạc đột nhiên cắt đứt lời của nàng, làm với nàng một cái động tác đừng lên tiếng.
Tô Mặc Nhi nhíu nhíu mày, cảm thấy rất là nghi hoặc, không biết đã xảy ra chuyện gì.
...
Editor: Tử Sắc Y
Bỗng dưng, Phong Đạc đột nhiên ôm Tô Mặc Nhi, trong nháy mắt chạy ra khỏi xe ngựa.
Trong lúc nguy cấp, vẫn không quên nhắc nhở Niếp Nghị nói, “Niếp Nghị! Mau rời khỏi!”
Ngay lúc bọn họ vừa mới phi thân rời khỏi, thì xe ngựa lập tức “Bùm” lên một tiếng, nổ tung!
Tô Mặc Nhi chưa kịp tỉnh hồn siết chặt ống tay áo của Phong Đạc, một hồi lâu mới kịp phản ứng lại, nghĩ tới vết thương của Phong Đạc!
“Phong Đạc, ngươi thế nào rồi?”
Phong Đạc lắc đầu, nhịn xuống cổ họng ngai ngái, sắc mặt xanh mét nhìn về phía xe ngựa trong nháy mắt đã bị lửa cắn nuốt, một tay nắm mạnh tay nàng, không trả lời.
Dưới tình hình như thế, mà nàng có thể nghĩ đến hắn, hắn đã rất cao hứng.
Nhưng hắn sợ hắn vừa mở miệng, mùi máu tươi sẽ không che dấu được!
“Chủ tử!” Niếp Nghị sau khi thoát khỏi, cũng gấp rút chạy vội tới, sau khi thấy được Phong Đạc và Tô Mặc Nhi không bị thương, thì trong lòng cũng buông lỏng một ít.
Nhưng vẫn cung kính xin tha tội nói, “Là thuộc hạ sơ sẩy, không phát hiện xe ngựa đã bị người động tay động chân, xin chủ tử trách phạt!”
Lúc này trên phố xá đã không còn người nào, chỉ có vài nhà ở gần đó, nghe được tiếng nổ mạnh, từ cửa sổ nhìn chăm chăm ra.
Cổ họng Phong Đạc giật giật, buông Tô Mặc Nhi ra, trầm giọng nói ra, “Đứng lên đi, chờ Nguyệt Bích và Vân Phàm trở lại, ngươi đi quay về diện bích một tháng!”
“Vâng.”
Mới ở trên xe ngựa, hắn đã đánh hơi được một mùi hỏa dược, nếu không phải là hắn kịp thời dẫn Tô Mặc Nhi rời khỏi xe ngựa, thì lúc này, chỉ sợ là mấy người bọn họ đều đi xuống dưới đất trình diện rồi!
Trong mắt phượng của Phong Đạc lóe lên một luồng ánh sáng nguy hiểm, trong lúc đó tâm tư cũng lưu chuyển, đoán chừng là đã hiểu được nguyên nhân.
Lúc đêm qua đi đến hoàng cung, xe ngựa cũng không có chuyện gì, một đường đi lại cũng rất bình thường, như vậy nói cách khác, là xe ngựa bị người động tay động chân ở Thiên hương lâu!
Đây đúng là sự thất trách của Niếp Nghị, hắn không thể không phạt!
Nhưng, không lẽ lúc ấy theo dõi bọn họ, hoàng đế không để lại mấy ám vệ sao?
Hoàng đế cho dù không coi trọng hắn, cũng sẽ không chọn thời điểm mà tiên tử nhìn trúng hắn, tới giết hắn.
Nhưng, cho dù nói thế nào, xáy ra chuyện như vậy, tuyệt đối là có người không muốn cho hắn trở về vương phủ!
Đã có người không muốn cho hắn trở về, vậy há sao hắn có thể cho hắn ta như ý nguyện được chứ?
“Vâng, thuộc hạ đi tìm một chiếc xe ngựa đến.” Niếp Nghị nói, nhanh rời khỏi.
“Không cần, bản vương và vương phi sẽ tự trở về.”
“Nhưng...” Nơi này cách Ly vương phủ một đoạn đường rất dài...
“Yên tâm, đương nhiên là sẽ có người sốt ruột hơn bản vương. Về xe ngựa, không cần ngươi lo lắng, trước ngươi cứ hồi phủ đi, hành sự tùy theo hoàn cảnh.” Phong Đạc dặn dò.
“Vâng, thuộc hạ tuân mệnh!”
“Đi thôi.” Phong Đạc kéo bàn tay nhỏ bé của Tô Mặc Nhi, đi từ từ dọc theo con đường về.
Tô Mặc Nhi khó có thể hưởng thụ được một chút yên tĩnh này, với người bên cạnh, cũng là người trong lòng, không khí mát mẻ, mang theo một ít trong lành, khiến cho người ta không khỏi mê say.
Trong một cái chớp mắt này, nàng có xúc động muốn vĩnh viễn đi cùng với hắn.
Cho dù khó khăn càng lớn, có ở phía trước chờ bọn họ đi nữa!
Khoé môi Tô Mặc Nhi khẽ nhếch lên, tâm tình thoải mái trước nay chưa từng có.
Phong Đạc nghiêng đầu nhìn nàng, trên dung nhan tuấn tú cũng bị lây nhiễm sự vui vẻ, “Đang nghĩ tới chuyện gì đó?”
“Ngươi nói, trong chốc lát trở về vương phủ, sẽ gặp được ai? Vị tiên tử gì đó có thể tự động đi tới cửa, cầu xin bao dưỡng hay không?” Tô Mặc Nhi trêu chọc nói.
Phong Đạc nhàn nhạt nhướn mày, trên đỉnh tai mũi nghe được Tô Mặc Nhi nói hai chữ kia, “Bao dưỡng?”
“Bao dưỡng... Có nghĩa gì?”
Tô Mặc Nhi ngẩn ngơ, lập tức khuôn mặt nhỏ nhắn có chút rối rắm giải thích với hắn, “Chính là... Muốn lo hết tất cả các chuyện về nàng. cho nàng ăn, mặc, ở, đi lại, mà nàng ách... Chịu trách nhiệm làm ấm giường...”