“Phụ hoàng đã nhìn rõ ràng rồi?” Phong Đạc thấy hoàng đế đã nhìn thấy được vật trong lòng bàn tay hắn, thì lập tức thu ngọc bội kia về.
Lại không phát hiện, Tô Mặc Nhi đứng ở bên cạnh hắn, lúc nhìn đến ngọc bội, trong nháy mắt khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch như tờ giấy.
Hoàng đế nhìn chằm chằm, thần sắc từ âm trầm dần dần trở nên kinh hoàng.
Hắn hơi đứng không vững phải lui về phía sau mấy bước, toàn thân vô lực ngồi trở lại trên ghế.
Phong Đạc chậm rãi cong khóe môi, nói, “Phụ hoàng phải bảo trọng thân thể, Phong Lan Quốc hưng thịnh, còn phải dựa vào phụ hoàng.”
“Ngươi...” Đôi môi hoàng đế run rẩy, một hồi lâu mới nói, “Trẫm chỉ hy vọng ngươi có thể vì Phong Lan quốc mà suy nghĩ, đón dâu tiên tử Linh Hàm, bảo vệ Phong Lan ta trọn đời thái bình.”
“Bản vương tự đánh giá mình không có bổn sự lớn như vậy. Huống chi, khi nào phụ hoàng thay bản vương suy nghĩ vậy?” Phong Đạc nói thẳng.
Hiện tại buộc hắn(PĐ) vì lòng riêng của hắn, mà hy sinh hạnh phúc của mình, có buồn cười hay không?
Sắc mặt hoàng thượng ảm đạm nói, “Trước kia là lỗi của trẫm, trẫm... Trẫm sẽ đền bù cho ngươi. Phong Đạc... Chỉ mong ngươi xem dân chúng đông đảo ở Phong Lan quốc, đồng ý...”
“Phụ hoàng!” Phong Đạc đột nhiên ngắt lời hắn, lạnh lùng nhìn Linh Hàm một cái, “Lúc trước phụ hoàng chỉ nghe tin từ một phía quốc sư nói, là phía tây nam của Phong Lan có yêu nghiệt xuất thế, lúc này mới mời tiên tử. Nhưng sự thật như thế nào, ai cũng không rõ ràng. Làm sao mà có thể nào quyết định, thật sự sẽ có yêu nghiệt xuất thế hay không? Hay là tiên tử này là do người khác có dụng ý an bài?”
Linh Hàm biến sắc, lập tức liền khôi phục lại bình thường, cười nhạt nói, “Tam vương gia đây là không tín nhiệm bổn tiên tử rồi?”
“Phong Đạc, quốc sư một lòng vì Phong Lan quốc, ngươi làm sao lại hoài nghi hắn? Huống chi, đêm qua hoàng cung bị yêu nghiệt quấy rối, tiên tử Linh Hàm vì bảo vệ hoàng cung, mà bị thương không nhẹ. Nếu không phải quốc sư có linh đan dược tốt, thì lúc này chỉ sợ là tiên tử phải nằm ở trên giường.” Hoàng đế ẩn nhẫn tức giận, từng chữ từng câu cứng nhắc nói.
“Xem như bản vương đã xen vào việc của người khác rồi.” Phong Đạc cười phốc ra tiếng, mắt phượng trầm xuống, nói, “Đã như vậy, mời phụ hoàng về. Chuyện đón dâu tiên tử, bản vương chưa bao giờ đồng ý, phụ hoàng vẫn nên không cần lại làm khó bản vương, cũng không cần, lại vọng tưởng gây tổn thương đến người bên cạnh ta!”
“Đêm qua trên đại điện, tất cả mọi người nghe được ngươi đồng ý đón dâu tiên tử, bây giờ ngươi lại thật sự muốn nuốt lời sao?” Sắc mặt hoàng đế xanh mét nhìn Phong Đạc, mặc dù có chút kiêng kỵ hắn, nhưng tư thái bề trên, vẫn khiến hắn ở trước mặt Phong Đạc không bỏ được.
Phong Đạc lạnh lùng nói, “Bản vương mới nói, chưa bao giờ đồng ý! Phụ hoàng có từng nghe chính miệng ta nói mấy chữ muốn đón dâu tiên tử sao?”
“Ngươi từng nói qua, cẩn tuân ý chỉ của trẫm! Chẳng lẽ những lời này không cần tính sao?”
“Ngày đó phụ hoàng nói với bản vương rất nhiều, bản vương cẩn tuân những lời phụ hoàng nói, là bảo bản vương không nên làm càn quá mức.”
Hắn đã sớm ngờ tới sẽ có cục diện này, lúc ấy bị Mặc Nhi làm tức giận đến váng đầu, cũng may là không trực tiếp mở miệng đồng ý đón dâu cái vị tiên tử kia, nếu không, hôm nay thật sự rất khó tìm được lý do để cự tuyệt!
Phong Đạc theo bản năng nhìn Tô Mặc Nhi một cái, chỉ thấy ánh mắt nàng dại ra, hoàn toàn không chú ý đến bọn họ bên này đang giương cung bạt kiếm.
Hắn có chút đau lòng cau lại mi, sắc mặt nhìn nhóm người hoàng đế, chỉ cảm thấy phiền chán đến cực điểm.
Hoàng đế bị Phong Đạc làm tức ngực không ngừng phập phồng, bàn tay nắm chặt lại thành quả đấm, nhưng lại không nổi giận về phía Phong Đạc.
Thấy Phong Đạc vẫn không có dấu hiệu muốn nhượng bộ, hắn vung tay áo lên, mang theo tức giận rời khỏi.
Linh Hàm nhìn Phong Đạc một cái, rồi lại nhìn về phía Tô Mặc Nhi bên cạnh hắn, truyền âm nói, “Bổn tiên tử trước cho ngươi tiêu dao vài ngày, nam nhân này, sớm muộn gì cũng là vật trong bàn tay của ta!”
Đuôi lông mày Tô Mặc Nhi khẽ nhúc nhích, nhàn nhạt nhìn Linh Hàm một cái, rồi dời ánh mắt đi.
…
Ngay cả lông tai của Tô Mặc Nhi cũng đã nóng lên rồi, đôi mắt linh động không ngừng đảo tới đảo lui, không dám nhìn mặt Phong Đạc.
Phong Đạc buồn cười, nói thẳng, “Nói như vậy, là ngươi cũng xem như được bản vương 'Bao dưỡng' rồi?”
Khuôn mặt Tô Mặc Nhi đỏ lên, lập tức phản bác, “Ta mới không phải! Ta cũng không có...”
Ngẩng đầu, vẻ mặt Phong Đạc trêu tức nhìn xem nàng.
Khoé môi Tô Mặc Nhi khẽ kéo ra, nàng âm thầm ảo não, hai từ kia thiếu chút nữa nàng thốt ra rồi!
“Nếu Mặc Nhi muốn, vậy bản vương nguyện ý bao dưỡng ngươi cả đời.”
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Tô Mặc Nhi càng thêm đỏ, nàng cảm thấy tràn đầy cảm động, trong lòng rung động không thôi.
Nếu như cuộc đời này, có thể tìm được một người chung sống suốt quãng đời còn lại, nàng thật sự không còn tiếc nuối nữa.
Một lát, chỉ nghe phía trước truyền đến một tràng tiếng vó ngựa “Lộc cộc”, thanh âm càng ngày càng gần, nổi bật ở trên khoảng không đường phố, càng khiến cho sự yên tĩnh được cảm nhận rõ hơn.
Tô Mặc Nhi nghi hoặc ngước mắt nhìn lại, một chiếc xe ngựa trang trí cực kỳ xa hoa, từ cuối ngã tư đường chậm rãi chạy tới phía bọn họ.
Khoé môi Phong Đạc thoáng cong lên nụ cười trào phúng, “Người đón chúng ta đã đến đây rồi.”
Quả nhiên, xe ngựa đi đến trước mặt bọn họ, lập tức ngừng lại.
Người lái xe, Tô Mặc Nhi chưa bao giờ thấy qua, nhưng hiển nhiên Phong Đạc lại rất quen thuộc.
Người nọ nhảy xuống xe ngựa, cung kính thi lễ một cái với Phong Đạc, nói, “Thuộc hạ tham kiến Tam vương gia!”
“Có chuyện gì?” Phong Đạc biết mà còn hỏi.
“Thuộc hạ tới đón vương gia hồi phủ .” Người nọ không nghe thấy Phong Đạc kêu hắn đứng dậy, liền cúi thấp đầu đáp.
“Ngự tiền thị vệ của phụ hoàng, đến lái xe cho bản vương, chẳng phải là nhân tài không được trọng dụng rồi?” Phong Đạc nhàn nhạt nói ra.
Thân thể người nọ cứng đờ, lập tức mồ hôi lạnh giàn giụa, cuống quít nói, “Vương gia nâng cao nô tài rồi! Kính xin vương gia mau lên xe ngựa, bệ hạ đang ở trong phủ chờ vương gia.”
“A? Phụ hoàng cũng tới?” Lão đầu tử kia vậy mà lại tự thân đến?
“Vâng.”
Phong Đạc lạnh lùng cười một tiếng, ngoại trừ chuyện lần trước của Phong Mục, đây là lần thứ hai phụ hoàng đến vương phủ của hắn!
Lần này, đoán chừng là vì cái vị kia tiên tử gì đi?
Phong Đạc nói ra, “Xe ngựa của phụ hoàng, bản vương sao có thể tự tiện ngồi? Chỉ là, nơi này cách Ly vương phủ quá xa, bản vương và vương phi trở về nhanh nhất cũng hơn nửa canh giờ, chỉ sợ là phải khiến cho phụ hoàng chờ thêm một lát rồi.”
“Vương gia không cần phải lo lắng, Hoàng thượng đã thưởng xe ngựa cho vương gia rồi. Lại nói, sau này lúc vương gia và tiên tử Linh Hàm tiên tử vào triều, cũng có thể dùng xe ngựa này.”
Nghe hắn nhắc tới Linh Hàm, sắc mặt Phong Đạc bỗng nhiên trầm xuống, con mắt đen như mực lại thâm trầm như đầm nước sâu.
“Mặc Nhi, theo bản vương lên xe ngựa.”
“Vương gia!” Thị vệ kia đột nhiên nhắc nhở, “Hoàng thượng phân phó, xe ngựa này chỉ cho vương gia và tiên tử Linh Hàm ngồi, người ngoài...”
“Không phải nói xe ngựa đã thưởng cho bản vương sao?” Phong Đạc hừ lạnh một tiếng, kéo Tô Mặc Nhi rời khỏi, “Đã như vậy, thì bản vương vẫn nên theo vương phi từ từ đi trở về cho thỏa đáng.”
Trên trán thị vệ đầy mồ hôi lạnh, hiện giờ hắn không biết nên phải xử lý tình huống này như thế nào.
Nếu cho Tô Mặc Nhi lên xe ngựa, thì sẽ trái với hoàng mệnh; nếu không cho nàng lên xe ngựa, sẽ đắc tội với Tam vương gia, hơn nữa còn làm bệ hạ phải chờ thật lâu.
Thị vệ đứng tại chỗ, do dự một hồi lâu, rốt cục mới quyết định, phải nhanh một chút chở Tam vương gia về vương phủ, không thể để Hoàng thượng phải chờ lâu!
“Tam vương gia, thuộc hạ biết sai! Xin vương gia vương phi lên xe ngựa!”
“Nếu như phụ hoàng hỏi tới?”
Thị vệ tự nhiên là hiểu được ý tứ của hắn, nhắm mắt nói, “Thuộc hạ tự mình gánh chịu!”
“Được.”
Tô Mặc Nhi cũng chỉ cúi đầu, không nói một lời.
Nàng biết rõ Phong Đạc không muốn để nàng bị ủy khuất, nếu vạn nhất hoàng đế có thật sự hỏi tới, chỉ bằng vào một tên thị vệ nho nhỏ này, sao lại có thể đảm đương trách nhiệm này được đây?