Chỉ là, vừa ra đại điện, thì thấy Linh Hàm đi lên từ phía đối diện đón chào.
Sắc mặt Linh Hàm vô cùng khó coi ngăn cản lại trước mắt Phong Đạc.
Phong Đạc nhàn nhạt ngước mắt nhìn nàng một cái, trực tiếp lướt qua nàng, đi về phía cửa cung.
Linh Hàm tức giận đến cực điểm, tức giận nói với bóng lưng của hắn, “Phong Đạc! Đứng lại!”
Phong Đạc mắt điếc tai ngơ, hoàn toàn không thấy nàng.
Linh Hàm lại đột nhiên lách mình, xuất hiện mạnh ở trước người Phong Đạc.
Bước chân Phong Đạc ngừng lại, thiếu chút nữa đã đụng vào nàng.
Hắn nhíu lại mi, lui về phía sau mấy bước, lạnh lùng hỏi, “Chuyện gì?”
“Ngươi không có một chút tôn kính nào với bổn tiên tử sao?” Linh Hàm mở to đôi mắt hạnh trong veo như nước, nhìn thẳng về phía dung nhan tuấn tú của Phong Đạc.
Đáy mắt Phong Đạc chợt hiện lên vài phần chán ghét, nhưng lại được hắn che giấu rất tốt, “Ngươi làm chuyện gì đáng giá để bản vương có thể tôn kính ngươi?”
“Ngươi...” Sắc mặt Linh Hàm lúc trắng lúc xanh, hiển nhiên là bị tức không nhẹ.
“Nếu như ngươi thực là thanh nhàn không có việc gì, thì cứ đi cầu phúc cho các dân chúng, như vậy phụ hoàng còn có thể tin phục ngươi hơn. Chứ không cần phải lãng phí thời gian với bản vương!” Phong Đạc lạnh lùng cười một tiếng, lập tức rời khỏi.
“Ngươi mới lên triều đình, đến cùng là có dụng ý gì?” Linh Hàm vội vàng ngăn cản hắn, thốt lên, ”Ngươi không biết hoàng đế dự định sau bảy ngày sẽ cho chúng ta...”
Lời còn chưa dứt, nàng liền hậu tri hậu giác mà dừng lại, vẻ mặt hơi ngượng ngạo.
“A? Chuyện khi nào vậy?” Phong Đạc nguy hiểm nheo lại đôi mắt, quanh thân, khí thế vương giả hiển lên rõ.
Hắn có thể đoán được, chuyện nàng nói là chuyện gì!
Linh Hàm cảm thấy chấn động, không tự giác lui hai bước, ánh mắt lóe lên nói, “Ngay tại ngày hôm qua... Từ tam vương phủ, sau khi trở về...”
“A, rất tốt!”
Mà lúc này, bước chân Tiết Bình tập tễnh chạy về phía bọn họ
Linh Hàm cho là hoàng đế tìm mình có chuyện, mới vừa muốn đi lên hỏi thăm.
Tiết Bình lại trực tiếp né qua nàng, đi tới trước mặt Phong Đạc, thở hồng hộc nói, “May mắn là lão nô đến kịp lúc, Tam vương gia còn chưa có xuất cung. Tam vương gia, hoàng thượng có chỉ, tuyên ngài đi Đức chính điện bàn bạc.”
Ánh mắt Phong Đạc trầm xuống, chưa phát giác thì khóe môi thoáng cong lên nụ cười trào phúng, “Dẫn đường đi.”
“Muốn nói chuyện gì?” Linh Hàm đột nhiên đặt câu hỏi.
Tiết Bình đang chạy thì ngừng lại, nghe thấy câu hỏi, mới quay đầu nhìn về phía Linh Hàm, thi lễ một cái, “Nô tài tham kiến tiên tử. Hoàng thượng chỉ sai lão nô đến thỉnh Tam vương gia, cũng không nói rõ chuyện gì.”
“Đã như vậy, vậy thì bổn tiên tử sẽ đi theo xem một chút là được rồi.” Linh Hàm nói, rồi đi theo sát cạnh Phong Đạc.
“Này...” Tiết Bình rất do dự, cảm thấy kêu khổ thấu trời.
Làm sao mà mỗi lần làm chuyện phí sức không được cám ơn như vậy, đều muốn hắn tự đi?
“Yên tâm, bổn tiên tử sẽ tự mình nói với Hoàng thượng, ngươi không cần khó xử.”
Đuôi mắt Phong Đạc khẽ nhếch lên ý cười khinh miệt, dùng thanh âm chỉ vẻn vẹn hai người bọn họ có thể nghe được, nói với Linh Hàm, “Chẳng lẽ, các vị tiên tử trong thiên cung, đều như ngươi... Không hiểu thận trọng là gì sao?”
“Phong Đạc!” Linh Hàm lúc này liền thay đổi sắc mặt, ngực phập phòng kịch liệt, lại không có chỗ để phát tiết tức giận.
Phong Đạc nhìn cũng không thèm liếc nhìn nàng một cái, đi về phía Đức chính điện mà đi.
Tiết Bình đi nhanh vài bước, theo phía sau hắn.
Linh Hàm không cam lòng trừng Phong Đạc một cái, bực mình theo Phong Đạc đi Đức chính điện.
Trong Đức chính điện, ngoại trừ người trên địa vị cao thượng là hoàng đế kia, thì không có một bóng người.
Hoàng đế nhìn thấy Linh Hàm đi chung với Phong Đạc, sắc mặt càng thay đổi.
Lập tức, ôn hòa cười nói, “Có thể nhìn thấy hai người hòa thuận như thế, lòng trẫm rất an ủi.”
“Chớ không phải là phụ hoàng nhìn lầm rồi, thứ bên cạnh bản vương, cũng không phải là người!” Phong Đạc mở miệng chế giễu.
Phong Đạc hô hấp ngừng lại, nói ẩn ý, “Ngươi phải rời khỏi bản vương sao?”
“Ta...” Tô Mặc Nhi rũ mày, trong lòng như có một tầng sương mù, mà nàng lại hãm sâu trong đó, hoàn toàn tìm không ra phương hướng để đi.
“Là Ngưng Bích Lưu Quang mang ngươi tới đây sao?” Bỗng dưng, Phong Đạc đột nhiên hỏi.
Tô Mặc Nhi cảm thấy cả kinh, không dám tin nhìn hắn, “Làm sao ngươi biết...”
Khoé môi Phong Đạc giương lên vẻ khổ sở, trong con mắt lại mang theo chút đau xót, “Năm đó bản vương lấy được này nửa khối Ngưng Bích Lưu Quang này, từng đã nhìn thấy một người, bởi vì nó mà biến mất. Hiện giờ, ngươi có phải cũng muốn dựa vào nó để rời đi hay không?”
Kỳ thật không đơn thuần là bởi vì, người nọ vì Ngưng Bích Lưu Quang mà biến mất, cho nên hắn mới sẽ nhớ dài như thế. Nhưng, hôm nay lúc nàng nhìn thấy Ngưng Bích Lưu Quang, phản ứng quá mức dị thường.
Trong lòng Tô Mặc Nhi mâu thuẫn đến cực điểm, hàng đêm đi tới nơi này, không có một ngày nào nàng không khát vọng có thể trở về lại hiện đại.
Nàng từng nghe hắn nói qua, nàng là sự ngoài ý muốn lớn nhất trong kế hoạch của hắn; mà hắn, không phải là nàng thì không được?
Chính vì trong lòng nàng có chân tình với hắn, hôm nay mới có thể rối rắm như vậy. Nàng thật sự không muốn rời xa hắn...
Phong Đạc từ trong ống tay lấy Ngưng Bích Lưu Quang đưa ra trước mặt Tô Mặc Nhi, mắt phượng thâm thúy như uyên, buồn bã nói, “Bản vương đang suy nghĩ, nếu bản vương phá hủy nó, có phải là ngươi sẽ ở lại bên cạnh bản vương hay không?”
Trong nháy mắt Tô Mặc Nhi kinh ngạc giương mắt, ngẩn ra nhìn hắn, khóe môi giật giật, như muốn khẩn cầu nói ra hai chữ, “Không cần...”
Phong Đạc nhìn thấy bộ dạng của nàng, lập tức trong lòng lại đau xót, có chút bất đắc dĩ thở dài, “Kiếp này, bản vương thật sự bại bởi ngươi rồi!”
“Ân?” Tô Mặc Nhi khóc thút thít hỏi ngược lại một tiếng.
Phong Đạc đưa tay lau đi giọt nước mắt trên mặt nàng, cười nhạt nói, “Nếu như ngươi thật sự muốn rời đi, như vậy, thì cùng dẫn bản vương theo.”
Cái miệng nhỏ nhắn của Tô Mặc Nhi khẽ nhếch, bình tĩnh ngưng mắt nhìn hắn, giọt nước mắt vẫn còn đọng ở trên khóe mắt.
Một hồi lâu, mới run rẩy cánh môi nói, “Ngươi... Ngươi vừa mới nói cái gì...”
“Làm sao? Ngươi ghét bỏ bản vương sao?” Phong Đạc nhàn nhạt nhướn mày.
Tô Mặc Nhi ngây người ra lắc đầu, rốt cuộc khống chế không được mà nhào vào trong lòng Phong Đạc, khóc rống lên.
Đáy mắt Phong Đạc ẩn chứa sự thỏa mãn vui vẻ, cánh tay ôm Tô Mặc Nhi thật chặt.
Đối với hắn mà nói, hạnh phúc lớn nhất, không gì bằng được ôm nàng vào lòng.
Mặc kệ nàng ở chỗ nào, đời này kiếp này, hắn đều quyết ý đi theo!
Phong Đạc an ủi nàng hồi lâu, Tô Mặc Nhi mới dần ngừng lại nước mắt, khóc thút thít nói, “Nhưng nếu ngươi như rời khỏi Phong Lan, thì sẽ không chiếm được vật mà ngươi cần tìm, ngươi có hối hận sao? Đó là tâm huyết trong nhiều năm của ngươi mà...”
“Những chuyện kia đều không quan trọng bằng ngươi.”
Từ khi hắn biết Tô Mặc Nhi không thích cuộc sống này, trong lòng cũng luôn luôn mơ hồ kích động, nghĩ muốn buông tay cuộc sống xa hoa này, mà cùng nàng đi tìm một chỗ non xanh nước biếc, sống cuộc sống thật thà mà ấm áp.
“Phong Đạc, cám ơn ngươi.” Tô Mặc Nhi dựa vào ngực hắn, nhẹ nói.
Khoé môi Phong Đạc khẽ cong, cúi đầu hôn một cái trên mi tâm nàng.
Hai người ôn chuyện xong, Phong Đạc lập tức cầm Ngưng Bích Lưu Quang lên nghiên cứu một hồi.
“Mặc Nhi, làm sao nó lại ngươi đưa đến đây được?”
Tô Mặc Nhi nhớ lại dị tượng lúc nàng xuyên không, lúc ấy hình như Ngưng Bích Lưu Quang được ánh mặt trời chiếu sáng, hoa văn quanh thân nó lưu chuyển, mới mang nàng tới nơi này.
Nhưng vừa vặn, Phong Đạc cũng cầm, trên mặt hoa văn nó cũng lưu chuyển, nhưng cũng không phát sinh ra dị tượng gì!
Tô Mặc Nhi có chút không xác định nói, “Cầm nó để dưới ánh mặt trời, đoán chừng là có thể...”
Mi tâm Phong Đạc nhăn lại, nhưng vẫn theo lời nàng để Ngưng Bích Lưu Quang dưới ánh mặt trời...