1Sắc mặt hoàng đế lập tức xanh mét đến cực điểm, nhìn xem Phong Đạc, cảnh cáo, “Phong Đạc, không thể nói bậy! Linh Hàm là tiên tử tôn quý nhất, đương nhiên ngươi phải tôn kính nàng là thần thánh!”
“Chỉ cần chân thành, kiên định. Linh Hàm tin tưởng là chỉ cần Linh Hàm thành tâm đối đãi với Tam vương gia, có ngày Tam vương gia sẽ bị Linh Hàm làm cảm động.” Linh Hàm bộ dáng dịu dàng hiền thục, ôn nhu nói.
Hoàng đế tán dương gật đầu nhẹ.
Phong Đạc mắt lạnh nhìn bọn họ, một hồi lâu, mới hỏi, “Phụ hoàng gọi bản vương đến, rốt cuộc là có chuyện gì? Nếu như không có chuyện, thì bản vương trước hồi phủ!”
“Chậm đã!” Hoàng đế uy nghiêm lên tiếng, ngăn cản hắn nói, “Trẫm tìm ngươi đến tự nhiên là có chuyện khẩn cấp.”
Sau đó, lông mày hắn cau lại, vẻ mặt áy náy nói với Linh Hàm, “Linh Hàm tiên tử, trẫm và Phong Đạc có một chút việc nhà cần phải nói, kính xin tiên tử trước đi tới Thiên điện chờ một lát, mong tiên tử lượng thứ.”
“Bệ hạ không cần phải khách khí, Linh Hàm liền cáo lui.” Linh Hàm tri lễ trả lời.
Nói xong, liền rời khỏi Đức chính điện.
Trong cung điện yên tĩnh, chỉ còn lại hai người Phong Đạc và hoàng đế.
Tiết Bình sớm đã nhận được mệnh lệnh, vừa mới dẫn Phong Đạc và Linh Hàm đi vào Đức chính điện xong, thì tự giác canh giữ ở ngoài điện.
Phong Đạc giật giật khóe miệng, “Ngươi muốn nói chuyện gì với bản vương?”
Hoàng đế thở dài, bất đắc dĩ nói, “Phong Đạc, trẫm biết rõ, hai mươi năm này, đã khiến ngươi phải chịu thua thiệt rất nhiều. Cho nên, hiện tại chuyện ngươi hận trẫm cũng là chuyện đương nhiên.”
“Cho nên?”
“Trẫm... Trẫm bây giờ muốn đền bù cho ngươi, có còn kịp không?” Giọng hoàng đế run rẩy, giống như một lão phụ đáng thương muốn cầu xin con trai tha thứ.
Phong Đạc chợt cảm thấy buồn cười, thanh âm lại bỗng nhiên lạnh xuống, “Đền bù? Ngươi muốn dùng cái gì để đền bù? Mẫu phi ta, ngươi có thể làm sao để đền bù!”
“Trẫm...”
Trong lòng Phong Đạc phiền loạn một hồi, nhìn thấy sắc mặt dối trá của người ngổi trên địa vị cao thượng kia, trực tiếp hỏi, “Rốt cuộc là ngươi muốn có được thứ gì từ nơi bản vương?”
Đáy mắt hoàng đế lóe lên vài phần âm ngoan, dứt khoát thu hồi lại bộ dáng đáng thương kia, không thể nghi ngờ bại lộ ra bản tính, “Trẫm mệnh ngươi lấy Ngưng Bích Lưu Quang giao cho trẫm!”
“Ngươi, dựa vào cái gì mà muốn ra lệnh cho bản vương?” Phong Đạc nhàn nhạt hỏi, không chút nào để hắn vào trong mắt.
Sắc mặt hoàng đế âm trầm, tay phải vỗ mạnh lên bàn, cả giận nói, “Chỉ bằng ngươi là con trai của trẫm! Chỉ bằng cái mạng của ngươi là do trẫm cho!”
“Nếu như bản vương có thể nắm giữ vận mệnh của mình, thì bản vương, tuyệt đối sẽ không lựa chọn được sinh ở trong hoàng thất! Tuyệt đối sẽ không lựa chọn ngươi làm phụ thân của bản vương!” Ánh mắt Phong Đạc khẽ hiện lên lệ ngoan, không chút sợ hãi đối mặt với hoàng đế.
“Ngươi... Ngươi... Nghiệt tử! Nghiệt tử! !” Hoàng đế tức giận đến toàn thân phát run, hai mắt đỏ ngầu, cả người như rơi vào trạng thái điên cuồng.
“Ngươi chưa từng làm trọn trách nhiệm của phụ thân một ngày nào, thì sao lại có tư cách gì mà nói bản vương là nghiệt tử!” Đáy lòng Phong Đạc khoái ý một hồi, trong mắt phượng dần dần lây nhiễm trạng thái điên cuồng trả thù.
“Người đến! Có ai không! Bắt nghịch tử này lại cho ta! Lập tức nhốt vào thiên lao!!”
Ngoài điện, thị vệ đang canh nghe được lệnh của hoàng đế, không dám trễ nãi một chút nào mà chạy vào trong điện.
“Bắt hắn cho ta nhốt vào thiên lao, mau mang xuống!” Hoàng đế tức giận tiện tay cầm lấy một cái chung, ném về phía Phong Đạc.
Phong Đạc mỉa mai cười cười, một bên né tránh thoát khỏi cái chung kia.
Tay, thuận tiện rút ra nhuyễn kiếm giấu ở trong ống tay áo.
Trong tay bọn thị vệ đều cầm một thanh bảo kiếm, triển khai tư thế tiến công.
Chỉ chờ hoàng đế lên mệnh lệnh cuối cùng!
Phong Đạc cười nhạo nói, “Xem ra, hôm nay phụ hoàng sớm đã có chuẩn bị! Ngươi cho rằng chỉ bằng mấy người này thì có thể ngăn được bản vương sao?”
Nhưng vốn là một Ngưng Bích Lưu Quang chỉnh thể, dưới ánh mặt trời, lại trực tiếp nứt thành hai nửa!
Môi mỏng Phong Đạc nhấp nhẹ, không chút ngoài ý muốn cầm Ngưng Bích Lưu Quang trở về.
Ngay sau đó, ở dưới ánh mắt kinh ngạc của Tô Mặc Nhi, hắn không chút lựa chọn mà cắn ngón tay của mình.
“Đừng... !” Tô Mặc Nhi mới vừa muốn ngăn cản, thì đầu ngón tay của Phong Đạc cũng đã nhỏ ra một giọt huyết châu.
Phong Đạc để giọt máu lên trên mặt hai khối Ngưng Bích Lưu Quang, trong nháy mắt quỷ dị kia, máu vừa tiếp xúc với mặt ngoài của ngọc bội, lập tức bị ngọc bội hút vào!
Hai khối ngọc bội bỗng dưng phát ra hồng quang! Chờ hồng quang tản đi, hai khối ngọc bội kia lại lần nữa hợp lại thành một chỉnh thể Ngưng Bích Lưu Quang!
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Tô Mặc Nhi khẽ biến, “Nó... Làm sao sẽ...”
“Bản vương cũng nghĩ không ra, chỉ biết là nó ở dưới ánh sáng mặt trời trong một thời gian dài, thì sẽ vỡ thành hai khối.”
Lúc trước hắn cũng đã thử qua, mỗi lần kết quả đều như nhau. Cho nên ở trước mặt hoàng đế, hắn cũng chỉ lấy ra cho hắn nhìn mấy lần, rồi thu vào rất nhanh.
Mà mới vừa rồi, nó chỉ bị ánh sáng mặt trời trực tiếp chiếu xuống mấy phút, liền...
“Ngưng Bích Lưu Quang này đối với các ngươi mà nói, là có ý nghĩa đặc thù gì sao?” Tô Mặc Nhi đột nhiên nhớ tới vẻ mặt của hoàng đế khi nhìn thấy Ngưng Bích Lưu Quang, đó là một loại vẻ mặt kính sợ!
Giống như, lần trước Phong Mục và Tô Diễn trói nàng đi, cũng là vì cái này.
Ngưng Bích Lưu Quang đến cùng là có bí mật gì, mà đáng giá để bọn họ tranh đoạt như vậy?
Phong Đạc nghe được câu nàng hỏi, trong chớp mắt ngẩn ra, lập tức giải thích, “Theo tục truyền, Ngưng Bích Lưu Quang chính là một vị tôn thần tinh hồn biến thành, trăm ngàn năm qua, liên tục truyền lưu ở trần gian. Mà theo sử sách ghi lại, phàm là ai có được Ngưng Bích Lưu Quang, đều đứng đầu thiên hạ.”
“Vậy ngươi...” Tô Mặc Nhi trợn to hai mắt nhìn xem hắn.
Nếu thật sự như lời hắn nói, người có được Ngưng Bích Lưu Quang liền đứng đầu thiên hạ, vậy hắn cũng là...
“Nhưng chỉ là truyền thuyết mà thôi. Ngươi cũng thấy đấy, bản vương chỉ có thể khiến nó tạm thời duy trì hình thái hoàn chỉnh, cũng không thể khiến nó dung hợp được. Có lẽ, bản vương chỉ có duyên phận với nó, chứ không phải chủ nhân của nó, “ Phong Đạc trấn an nói.
Hắn không muốn tạo cho nàng gánh nặng, tất cả hắn làm vì nàng, đều là cam tâm tình nguyện.
Tô Mặc Nhi rủ mắt, tâm cũng đã nhũn thành một vũng nước, Phong Đạc vì nàng, mà buông tha nhiều thứ...
“Phong Đạc, nếu như ngươi thật sự có khát vọng của mình, thì không cần bận tâm đến ta.” Tô Mặc Nhi đột nhiên nói ra, trong đôi mắt đẹp tràn đầy ý kiên định và quyết tâm.
Vẻ mặt Phong Đạc biến sắc, đang lúc muốn mở miệng.
Tô Mặc Nhi lại tiếp tục nói, “Ta sẽ cùng ngươi. Mặc kệ bao lâu.”
Ánh mắt Phong Đạc chợt ngừng lại, sửng sốt một hồi lâu, mới phản ứng lại lời nàng nói.
Đáy lòng như gió xuân lướt qua, một luồng khí ấm áp lan rộng, Phong Đạc giương cao khóe môi, kéo Tô Mặc Nhi qua, nhắm ngay môi của nàng mà hôn xuống.
Lấy được thê như thế, còn cầu gì hơn?
“Mặc Nhi, ngươi có thể vì bản vương suy nghĩ, bản vương thật cao hứng.” Một lát, Phong Đạc buông nàng ra, đến gần bên cạnh tai nàng, nhẹ nói.
Trên khuôn mặt nhỏ nhắn của Tô Mặc Nhi đã bị nhuộm đỏ không bình thường, mà tâm tình lại tốt trước nay chưa từng có.
Có lẽ, không cần phải đi đến chỗ không có người ẩn cư.
Chỉ cần, năm tháng tĩnh lặng, ngươi ở trong lòng.
...
Sáng sớm hôm sau, Phong Đạc sớm đã đi thượng lâm triều.
Không chút ngoài ý muốn , Linh Hàm đã ở đây.
Chỉ là, toàn bộ lâm triều, hoàng đế ngậm miệng không nói đến chuyện Linh Hàm gả cho Phong Đạc.
Xuống lâm triều, Phong Đạc cũng không trì hoãn lập tức đi về phủ.
Hiện tại hắn chỉ tâm tâm niệm niệm một người ở trong phủ.
Huống chi, ngày giờ bọn họ gặp nhau, cũng không nhiều lắm.