“Ngươi phải rời khỏi sao?” Tô Mặc Nhi hỏi dò.
Phong Đạc hôn lên mi tâm nàng một cái, “Biên quan báo nguy, bản vương thân nắm giữ trách nhiệm biên quan, cho nên phải đi ra biên quan chủ trì đại cục. Nếu như có một ngày bản vương rời đi với người, thì những huynh đệ ở lại đế đô kia, đương nhiên là bản vương cũng phải vì bọn họ mà tìm ra một nơi an thân.”
“Ngươi lo lắng hoàng đế sẽ xuống tay với bọn họ sao?” Tô Mặc Nhi nhíu nhíu mày.
“Ân. Cho nên lần này bản vương sẽ dẫn theo bọn họ cùng đi biên quan, ở nơi đó, ít nhất cũng thích hợp hơn với bọn họ so với đế đô. Bọn họ đều đã từng là chiến sĩ đi theo bản vương rong ruổi nơi chiến trường, đương nhiên là sẽ không cam lòng ở dưới tay người khác.”
“Vậy ngươi... Dự định khi nào thì rời khỏi?” Tô Mặc Nhi nhỏ giọng hỏi.
“Bảy ngày sau.” Phong Đạc tay ôm nàng thật chặt, kề sát bên tai nàng ôn nhu nói, “Mặc Nhi, chờ ta trở lại.”
Tô Mặc Nhi cố nén sự rung động trong lòng không thôi, nàng khẽ gật đầu một cái, “Được.”
“Bản vương sẽ gọi Vân Phàm và Nguyệt Bích về với ngươi, lần này Phong Kỳ cũng sẽ cùng đi với bản vương, nếu như có chuyện gì, không giải quyết được, thì phải đi đến Tứ vương phủ tìm Phong Dương...” Phong Đạc nói tỉ mỉ chi tiết một hồi, chỉ hận không thể dẫn nàng theo bên người, một khắc không rời.
“Lúc bản vương không có ở đây, ngươi nhất định phải tự chăm sóc mình cho tốt. Nhiều nhất là một tháng, bản vương sẽ trở lại!”
“Uh, ta biết rõ, ta sẽ ở chỗ này chờ ngươi trở lại.”
...
Bảy ngày thoáng một cái đã qua.
Vào ngày thứ tư, hoàng đế đột nhiên hạ xuống một đạo thánh chỉ, mệnh cho Phong Đạc đón dâu Linh Hàm vào ngày thứ bảy, hơn nữa chỉ cho ba ngày để chuẩn bị.
Phong Đạc ngay cả con mắt cũng không thèm nhìn chữ trên giấy Tuyên Thành mà Tiết công công cầm đến, chỉ nghe thấy có người ở trong cung đến, liền trực tiếp phân phó Niếp Nghị tiễn người ra ngoài.
Ngày thứ sáu Vân Phàm và Nguyệt Bích mới trở lại vương phủ, nghĩ đến chuyện hôm Tô Mặc Nhi bị bắt cóc đó, bọn họ không tự giác sợ hãi, cũng bảo đảm với Phong Đạc, sẽ không để xuất hiện chuyện như vậy nữa!
Ngày thứ bảy, sáng sớm bên ngoài bắn pháo liên hồi, trong khoảng mười dặm, đều được trải thảm đỏ.
Tô Mặc Nhi bị tiếng ồn không ngủ được, vươn tay lên, lại cảm thấy vị trí bên cạnh sớm đã lạnh như băng.
Nàng vội vã đứng dậy, mặc quần áo tử tế rồi chạy ra khỏi gian phòng.
Bên ngoài, từng rương lớn vàng bạc châu báu được xếp đặt đầy viện.
Phong Đạc âm trầm đứng ở trước mặt hoàng đế, khí tức quanh thân hai người đều tức giận, cũng sinh ra một bộ dáng chớ đụng vào.
Tiết công công vội vã chạy từ bên ngoài vào sân nhỏ, đi đến trước mặt hoàng đế và Phong Đạc cung kính nói, “Hoàng thượng, kiệu hoa của tiên tử Linh Hàm đã đến tam vương phủ rồi, hiện tại chỉ đợi vương gia đi ra nghênh đón thôi.”
Khuôn mặt Tô Mặc Nhi khẽ trắng bệch, những vật này... Đều là của hồi môn của Linh Hàm?
Vậy hôm nay...
Phong Đạc vận một thân nhung trang (y phục bằng lụa), nghe vậy lạnh lùng cười một tiếng, giễu cợt nói, “Phụ hoàng, không bằng ngươi đi ra đón dâu Linh Hàm đi?”
“Vô liêm sỉ! Ngươi còn dám nói cái lời này nữa!” Hoàng đế xanh mặt, tức giận nhìn xem Phong Đạc.
“Bản vương đã sớm nói rồi, sẽ không cưới nàng. Mà các ngươi cứ mãi khư khư cố chấp, vậy thì tình huống này, ngươi liền tự mình giải quyết đi!” Phong Đạc nói xong, xoay người trở về phòng.
Lại ngẩng đầu lên, thấy được bóng dáng nhỏ nhắn xinh xắn kia, đang kinh ngạc đứng ở trước cửa phòng.
Trong lòng Phong Đạc chợt đau, ba chân bốn cẳng nhanh đi đến trước mặt nàng, ôm nàng vào trong lòng, hoảng hốt giải thích, “Mặc Nhi, mặc kệ ngươi có nghe được cái gì, thấy được cái gì, ngươi nhất định phải tin tưởng vào bản vương, đời này kiếp này, trong lòng bản vương chỉ một mình ngươi, và bản vương cũng sẽ không đi đón bất kỳ người nào khác làm dâu!”
Tô Mặc Nhi dán mặt vào áo giáp lạnh như băng của hắn, nàng đưa tay ra ôm lấy hắn, khóe môi cũng cong lên ý cười, kiên định gật đầu, “Ta tin.”
Editor: Tử Sắc Y
“Đến bây giờ ngươi còn muốn cậy mạnh?” Hoàng đế khinh miệt nói, trong giọng còn mang theo một chút khinh thường, “Trẫm thật muốn nhìn một chút, một thân thương thế của ngươi, còn có thể chống được đến khi nào!”
Ánh mắt tà mị của Phong Đạc lạnh như băng nói, “Vậy thì thử xem!”
Nói xong, lập tức đánh nhau với thị vệ.
Bất cứ như thế nào, thân phận của Phong Đạc vẫn là Tam vương gia như cũ, tuy hôm nay hoàng thượng hạ chỉ lệnh cho bọn họ bắt Phong Đạc lại, nhưng bọn họ vẫn còn có chút bó tay bó chân.
Phong Đạc hoàn toàn không hề băn khoăn, chỉ là ngực bởi vì khí huyết đảo loạn, mà hơi đau đớn.
Hoàng đế thấy tình cảnh này, sốt ruột khó nén lên tiếng hung ác nham hiểm nói, “Ám vệ ở đâu? Đều đi ra cho trẫm!”
Dư quang khoé mắt Phong Đạc thấy được vẻ mặt người trên địa vị cao thượng kia, bộ dáng đó, quả thực là giống y đúc như Phong Mục!
Chiêu số của Phong Đạc rất là quái dị, khiến cho bọn thị vệ không thể nắm bắt.
Chỉ trong nháy mắt, mấy người thị vệ, đều bị thương không nhẹ, nằm ngã trên mặt đất.
Bọn họ bị thương, dường như đều vì bị Phong Đạc xuất ra chiêu số bất ngờ khiến cho chân bị thương.
Mà lúc này, hoàng đế đã triệu tập ám vệ ra, hơn nữa còn hạ lệnh, phải đuổi bắt Phong Đạc cho được, nếu không thì cứ đưa đầu tới gặp!
Phong Đạc mới vừa đối phó hết mấy thị vệ, chưa kịp ngừng nghỉ lại phải đối mặt với ám vệ của hoàng đế.
Những ám vệ này bình thường đều chịu trách nhiệm an nguy của hoàng đế, võ công đương nhiên là cao hơn một tầng so với những thị vệ kia.
Dần dần, thể lực của Phong Đạc có chút không chống đỡ nổi, chiêu số quỷ dị kia dường như cũng từ công trở thành thủ!
Trong điện bàn ghế vật trang trí, đều bị phá hủy hơn phân nửa, mà hoàng đế cũng không thèm để ý đến những vật kia, một lòng chỉ nghĩ tới muốn bắt Phong Đạc lại, đoạt lấy Ngưng Bích Lưu Quang!
Bước chân Phong Đạc mất trật tự, từ từ dẫn ám vệ đi vào ván cờ mà chính hắn đã bố trí thật lâu.
Chờ cuối cùng ám vệ phục hồi tinh thần lại, muốn thối lui, cũng đã không còn kịp nữa rồi.
Tay phải của Phong Đạc ngưng tụ lại nội lực, từ đầu ngón tay chảy ra vài giọt máu.
Huyết mực bay múa, quanh thân hơi thở lạnh đến cực điểm, những giọt huyết châu kia, vừa mới xuất hiện, đã liền kết thành nguyên một hàng băng châm rất nhỏ!
Phong Đạc thấy đúng thời cơ, lập tức phát mạnh công kích về phía bọn họ, những băng châm màu huyết nhỏ kia, lại xuyên thẳng qua trái tim của những ám vệ kia, rồi hòa tan ở trong không khí!
Ám vệ ngay cả rên đau cũng không có, chỉ trừng to mắt, rồi ngã sóng xoài trên mặt đất, hoàn toàn tắt thở!
Sắc mặt hoàng đế, hoàn toàn ngưng trọng.
Phong Đạc lạnh lẽo nhìn về phía hắn, lạnh như băng nói, “Bản vương có thể rời khỏi sao?”
Hắn đương nhiên là cũng đã bị thương không nhẹ, chỉ là, trên mặt không có chút biểu lộ nào.
“Ngươi đến cùng là muốn như thế nào, mới bằng lòng đưa Ngưng Bích Lưu Quang cho trẫm?” Hoàng đế nghiêm nghị hỏi.
Phong Đạc miễn cưỡng nâng nâng mí mắt, nhàn nhạt nói ra, “Ngươi còn muốn noi theo Thái Tổ gia gia sao?”
Hắn từng nghe nói, rất nhiều năm trước, hoàng đế khai Phong Lan quốc, đều dựa vào Ngưng Bích Lưu Quang để thống nhất thiên hạ.
Nhưng, giữ vững sự nghiệp còn khó hơn so với gây dựng sự nghiệp.
Vốn là một giang sơn, lại bị những con cháu đời tranh giành, chia năm xẻ bảy!
Hiện tại hắn ta muốn thống nhất thiên hạ sao? Chỉ bằng cái tên nhị hoàng tử không làm nên được chuyện lớn sao?
“Nếu như trẫm không ép buộc ngươi đón tiên tử Linh Hàm làm dâu, hơn nữa còn khôi phục lại phi vị cho Mặc Nhi, ngươi đưa Ngưng Bích Lưu Quang cho trẫm như thế nào?” Hoàng đế không còn cách nào, đành phải lui một bước, nói điều kiện với Phong Đạc.
Phong Đạc nghe vậy, đuôi lông mày nhướng lên, giễu cợt nói, “Ngươi đây muốn nói điều kiện với bản vương sao?”
“Ngươi cảm thấy như thế nào?”
“Thứ nhất, ngươi cần phải biết rõ ràng, là bản vương chưa bao giờ đã đáp ứng sẽ đón dâu tiên tử kia! Thứ hai, mặc kệ ngươi có thừa nhận hay không, Mặc Nhi, luôn luôn là vương phi duy nhất của bản vương!” Phong Đạt nói xong, phất tay áo rời khỏi đại điện.
Trước khi đi, hắn nghiêng đầu nhìn hoàng đế, lạnh lùng nói, “Bảy ngày sau, bản vương sẽ dẫn binh sĩ của bản vương đi biên quan. Về phần hôn lễ, nếu như phụ hoàng thích Linh Hàm kia, vậy thì bản vương không ngại phụ hoàng tự mình đến làm chú rể đâu!”