“Đi với bản vương.” Phong Đạc trực tiếp cúi người ôm lấy Tô Mặc Nhi.
Tô Mặc Nhi khẽ hô lên một tiếng, lại vô tình thấy được ôn nhu tràn đầy trong mắt hắn, trong nháy mắt lòng nàng an định lại, ngoan ngoãn dựa vào trong lòng hắn.
“Phong Đạc! Ngươi dám chống lại ý chỉ của trẫm sao!” Hoàng đế giận không kiềm được, mà đưa ngón tay chỉ vào Phong Đạc, tức đến nỗi toàn thân phát run.
Phong Đạc đang bước chân đến cửa sân thì dừng lại, lạnh nhạt nói, “Bản vương chỉ hy vọng phụ hoàng hiểu rõ là, rốt cuộc chiến sự nơi biên quan quan trọng hơn, hay là chuyện bản vương đón tiên tử làm dâu quan trọng hơn!”
“Ngươi...”
“Sắp xuất chinh rồi, phụ hoàng vẫn nên không ngăn trở bản vương mới thỏa đáng!” Phong Đạc nói xong, đầu cũng chưa quay lại rời khỏi sân nhỏ.
Ngoài cửa phủ, mọi người vây quanh tấp nập xung quanh.
Thây đội ngũ khua chiêng gõ trống, rất là náo nhiệt, chỉ là đợi một hồi lâu cũng không thấy Tam vương gia bước ra nghênh đón tiên tử nhập phủ.
Đám người dần dần xôn xao lên, thậm chí còn có một ít người không chịu nổi mà nói lời mỉa mai truyền vào trong kiệu.
Linh Hàm đang ngồi ở trong kiệu, trong lòng bực bội không thôi, nhưng lại không tiện phát tác, cho nên nàng chỉ có thể nắm chặt khăn tay đến sít sao.
Qua hồi rất lâu, mới nghe được từng hồi tiếng động ồn ào lớn, giống như là có người từ trong vương phủ đi ra.
Đoàn người ồn ào này không chỉ không an tĩnh lại, trái lại còn nhốn nháo xô đẩy tạo nên một hồi tiếng động lớn, thỉnh thoảng còn xen lẫn vài tiếng quát lớn của thị vệ.
Phong Đạc đương nhiên biết rõ lý do mà đám người này hỗn loạn, đều là bởi vì hắn và Tô Mặc Nhi cùng xuất hiện, nhưng lại mắt điếc tai ngơ như cũ.
Ôm Tô Mặc Nhi phóng khoáng bước ra cửa phủ.
“Vương gia! Vương gia! Ngài không thể đi mà! Nếu ngài đi rồi, vậy bệ hạ để tiên tử ở chỗ nào chứ?” Tiết công công thở hổn hển chạy đến sau lưng Phong Đạc, vẻ mặt vô cùng đau đớn nói.
Phong Đạc mắt lạnh nhìn hắn, “Chuyện này có liên quan gì đến bản vương?”
Sớm ngày hôm đó sau khi hắn rời khỏi hoàng cung, thì đã biết được hoàng đế sẽ không dễ dàng từ bỏ ý đồ như thế, không nghĩ tới ba ngày trước hắn lại còn xuống đạo thánh chỉ tứ hôn kia.
Vốn hắn cho là sau khi hắn sai người đuổi Tiết công công ra ngoài, thì hoàng đế sẽ biết thu liễm một chút, nhưng hôm nay, lại thật sự huyên náo to lớn như thế.
Nhưng mà, chuyện này cũng chỉ có thể nói là bọn họ tự rước lấy nhục!
“Chủ tử, ngựa đã chuẩn bị xong.” Niếp Nghị một thân hắc y, đứng bên cạnh nói bẩm báo với Phong Đạc.
Phong Đạc vừa định gật đầu, lại nghe thấy Tiết công công cả kinh kêu lên, ”Niếp thị vệ, này này này... Hôm nay là ngày đại hỉ, ngươi, ngươi làm sao có thể vận một thân hắc y xuất hiện ở nơi này được?”
Niếp Nghị mặt không chút thay đổi liếc hắn một cái, Tiết công công bị doạ lui về phía sau hai bước, thân thể run rẩy không dám nói nhiều lời nữa.
Phong Đạc hừ lạnh một tiếng, “Đi.”
“Vâng.”
Phong Đạc đặt Tô Mặc Nhi lên lưng ngựa, rồi nhẹ nhàng linh hoạt nhảy lên.
Nhưng vào lúc này, trước cửa kiệu hoa, màn kiệu bị người kéo mạnh xuống.
Gương mặt được trang điểm đậm của Linh Hàm, trong nháy mắt hiện ra trước mặt mọi người.
Đám người lại lập tức ồn ào một hồi.
Linh Hàm tức giận cầm khăn ở trong tay ném xuống đất, ánh mắt oán hận nhìn chằm chằm một đôi nam nữ trên lưng ngựa, uy hiếp nói, “Phong Đạc! Ngươi dám đi!”
Phong Đạc vốn không hề để ý đến nàng, kéo cương ngựa, rời khỏi.
Linh Hàm ngoan độc, chắp tay trước ngực, im lặng niệm vài câu thần chú.
Mà lúc này dưới thân Phong Đạc con ngựa lại gào lên một tiếng thê lương, liền ầm ầm ngã xuống đất!
Sắc mặt Phong Đạc thay đổi, kéo eo thon của Tô Mặc Nhi sang rồi liền bay lên trời, vững vàng rơi xuống trên đất.
Linh Hàm thấy vậy, hai tay như múa trong không trung, như đang kết thành một cái ấn khế.
Bỗng nhiên, thiên địa biến sắc, cuồng phong nổi lên, cát bay đá lăn. Mọi người đang xem náo nhiệt bị gió thổi mà đứng không vững, rối rít nằm sấp trên mặt đất, lòng người bàng hoàng!
Tô Mặc Nhi chỉ cảm thấy có một luồng lực lượng khổng lồ, mà nàng không thể kháng cự muốn tách nàng ra khỏi Phong Đạc...
Editor: Tử Sắc Y
Phong Đạc xuất cung, Niếp Nghị sớm đã đợi ở đó rất lâu.
Thấy Phong Đạc đến, hắn lập tức vén màn xe lên, để Phong Đạc ngồi vào, rồi vội vàng lái xe rời khỏi hoàng cung.
Sắc mặt Phong Đạc tái nhợt đến cực điểm, khoé môi mơ hồ còn hiện lên màu tím đen.
Niếp Nghị biết rõ hắn đây lại vận nội lực, cho nên khẳng định là tổn thương không nhẹ, vì vậy không dám trễ nãi mà lái xe ngựa đi về phía vương phủ.
Xe ngựa chạy nhanh cách hoàng cung không xa, Phong Đạc không duy trì được mà phun ra một búng máu!
Người cũng vô lực tựa vào trên thành xe.
Niếp Nghị nhạy cảm ngửi thấy được một luồng mùi máu tươi, cảm thấy lo lắng, mà lúc này tốc độ xe ngựa đã nhanh hơn một chút.
Một hồi lâu, trong xe mới truyền ra thanh âm suy yếu của Phong Đạc, “Niếp Nghị, trước đi Thiên hương lâu tìm Ánh Hàn.”
“Vâng!” Niếp Nghị vội vàng quay đầu, chuyển hướng sang con đường khác, vội vã đi.
Tô Mặc Nhi ở trong vương phủ nóng lòng chờ, từ khi sáng rời giường không thấy Phong Đạc, cũng đã hơn hai canh giờ rồi, nhưng vẫn không thấy hắn hồi phủ.
Nàng đã hỏi qua các nha hoàn trong phủ, các nàng đều nói, vào ngày thường Phong Đạc lầm triều, chưa tới một canh giờ thì đã trở lại rồi.
Tô Mặc Nhi cảm thấy có chút bất an, nàng lo lắng bởi vì chuyện ngày hôm qua, hoàng đế sẽ trách tội Phong Đạc...
Huống chi, trong tay Phong Đạc còn có Ngưng Bích Lưu Quang, vật này, có ai mà không muốn?
Nhất là hoàng đế ngồi ở vị trí trên cao, hắn làm sao mà chịu cam tâm bị con trai của mình uy hiếp được?
Lại đợi một hồi lâu, Tô Mặc Nhi không kìm được mà chạy ra trước cửa phủ chờ.
Rốt cục, sau nửa canh giờ, cuối ngã tư đường, có một chiếc xe ngựa đang đi chầm chậm tới đây, mà người lái xe đúng là Niếp Nghị!
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Tô Mặc Nhi vui mừng, tâm tình thấp thỏm, cuối cùng cũng đã bình phục lại.
Phong Đạc vừa xuống xe ngựa, thấy Tô Mặc Nhi đang đứng ở trước cửa, khóe môi không tự chủ được mà gợi lên một nụ cười ôn nhu.
Niếp Nghị cung kính nói một tiếng vương phi, rồi kéo xe ngựa đi vào hậu viện.
Tô Mặc Nhi đi nhanh vài bước đến trước mặt Phong Đạc, Phong Đạc đưa tay vuốt lên khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng, lại cảm thấy trên tay là một mảnh lạnh buốt.
Sắc mặt lập tức trầm xuống vài phần, trách cứ, “Có biết là bên ngoài lạnh hay không?”
Lời trách tuy có chút nghiêm khắc, nhưng hắn lại đưa tay cởi xuống áo khoác trên người, choàng lên trên người nàng.
Trời vào mùa thu vốn lạnh, trước đó Tô Mặc Nhi lại còn hấp thu băng tằm phách, cho nên nhiệt độ cơ thể thấp hơn so với người bình thường rất nhiều, hơn nữa đứng chờ ở trước cửa này hơn nửa canh giờ, đương nhiên là trên người vô cùng lạnh như băng.
Trong nháy mắt uỷ khuất nho nhỏ trong lòng Tô Mặc Nhi tan thành mây khói, trong lòng ấm áp, nhịn không được mà nắm lấy bàn tay to của hắn.
Chỉ là, vừa mới chạm vào tay của hắn, Tô Mặc Nhi liền rút tay về.
Ánh mắt khẽ chột dạ nhìn về phía nơi khác.
Phong Đạc thừa dịp, cầm bàn tay nhỏ bé của nàng nắm ở lòng bàn tay mình, “Bản vương không có ở đây, ngươi sao không tự chăm sóc mình cho tốt sao! Về trước phủ rồi nói sau!”
Tô Mặc Nhi bị hắn kéo đi, vào vương phủ, trở về phòng của hắn.
Phong Đạc sai người mang lò sưởi đến, một lát sau trong phòng liền trở nên ấm áp.
Tô Mặc Nhi nhìn hắn nửa ngày cũng không để ý nàng, chỉ có thể nhỏ giọng nhận sai nói, “Sau này ta sẽ không như vậy nữa, ta chỉ hơi lo lắng cho ngươi thôi, đừng nóng giận...”
Phong Đạc bất đắc dĩ nhìn xem nàng, cảm giác trên người nàng vẫn còn có chút lạnh, im lặng đưa tay cởi áo ngoài của nàng, rồi nhét cả người nàng vào trong mền.
Trong lúc đó trong lòng Tô Mặc Nhi run sợ nhìn xem động tác của hắn, mà tim lại cứ nhảy thình thịch thình thịch không ngừng, trên khuôn mặt nhỏ nhắn cũng đã nhiễm chút đỏ ửng bất bình thường.
Mà sau đó, Phong Đạc cởi giày, vén chăn lên, cũng nằm xuống theo.
Bàn tay hắn vươn tới, liền ôm Tô Mặc Nhi vào trong lòng.
Tô Mặc Nhi nháy mắt mấy cái, trong lòng cũng buông lỏng cảm xúc khẩn trương.
Nàng tuyệt đối, tuyệt đối, sẽ không thừa nhận là nàng vừa mới nghĩ sai...
“Sau này không được phép như vậy nữa! Cho dù bản vương không ở bên cạnh ngươi, ngươi cũng phải tự chăm sóc cho mình thật tốt!” Giọng nói Phong Đạc mang theo từ tính sâu kín vang lên ở bên tai nàng.
Hô hấp của Tô Mặc Nhi kích động một hồi, không hiểu sao lại cảm giác được lời của hắn dường như... Có chút vấn đề!