Khoé môi Tô Mặc Nhi giật giật, một giọt nước mắt, từ khóe mắt trợt xuống, nhưng vẻ mặt nàng lại bình tĩnh rất khác thường, nhàn nhạt hỏi, "Hắn, hiện tại ở đâu?"
Niếp Nghị không đành lòng nhìn nàng, trong chớp mắt do dự, mới ấp a ấp úng nói, "Chủ tử trúng tên độc, rơi xuống vách núi... Thuộc hạ đã xuống dưới vách tìm ba ngày ba đêm cũng không trông thấy tung tích của chủ tử..."
Tô Mặc Nhi lặng im không nói, nước mắt không nhịn được mà chảy xuống.
Một hồi lâu, ánh mắt nàng trống rỗng đứng dậy, lảo đảo một bước, chậm rãi đi về phía gian phòng.
Trong mắt Vân Phàm Nguyệt Bích cũng mơ hồ lóe lên nước, thấy vậy, sợ Tô Mặc Nhi nghĩ luẩn quẩn trong lòng, vội vàng đi theo phía sau nàng.
Phong Dương ngồi yên dưới tàng cây hợp hoan, ngẩn người ra một hồi lâu mới phục hồi tinh thần lại.
Lên tiếng hỏi, "Tam ca... Làm sao có thể... Đến cùng đã xảy ra, chuyện gì?"
"Lúc đánh trận cuối cùng, chủ tử thiết kế dẫn quân địch tới trên vách đá vây lại, nhưng không nghĩ rằng... Phong Mục theo chân bọn họ sớm đã có cấu kết riêng, khi đó bọn chúng đã tương kế tựu kế chủ tử." Lúc Niếp Nghị nói đến Phong Mục, dưới đáy mắt xẹt qua một tia hận ý thật sâu. Ngay cả thân phận vương gia của hắn cũng không để ý, nói thẳng ra tên của hắn.
"Phong Mục thừa dịp chủ tử không có chú ý, mà ở sau lưng chủ tử bắn lén một mũi tên. Ta... Ta không tới cứu chủ tử kịp, mà trơ mắt nhìn xem chủ tử rơi xuống về phía vách núi..."
"Tại sao Phong Mục lại ở đó?" Phong Dương kinh hãi, rõ ràng là Phong Mục bị Hoàng thượng cấm túc rồi mà, làm sao lại chạy đến chiến trường chứ...
"Lần xuất chinh này, bởi vì chủ tử còn bị thương không thể lên chiến trường, mà Hoàng thượng lại sợ lòng quân tan rã, cho nên mới đặc biệt mệnh cho Phong Mục đến làm giám quân." Niếp Nghị giải thích nói ra.
Đáy lòng Phong Dương đột nhiên sinh ra chút nghi hoặc, hỏi ngược lại, "Lúc ấy ngươi không có ở bên cạnh Tam ca?"
"Trước lần nghênh chiến đó, thuộc hạ bị Phong Mục phái đi làm những chuyện khác, sau khi nghĩ tỉ mỉ lại, ta mới hiểu được, trước lần xuất phát đó, Phong Mục đã tính kế với chủ tử rồi." Niếp Nghị rất ảo não.
Hắn vội vã đi đến chiến trường, không ngờ lại chứng kiến một màn chủ tử rơi xuống vách núi, hắn âm thầm tránh thoát khỏi người của Phong Mục, lặng lẽ đi xuống dưới vách núi tìm kiếm, nhưng cuối cùng lại không có kết quả gì...
"Phụ hoàng biết rõ chuyện này sao?"
"Nếu như đã bẩm báo, có thể là được báo sau khi đánh xong trận chiến cuối cùng, bẩm báo cùng lúc lên hoàng thượng." Niếp Nghị suy đoán nói.
Theo tính cách của Phong Mục, đoán chừng trước tiên là sẽ tấu lên chuyện này, khiến cho lòng quân hoảng loạn, thì hắn sẽ có cơ hội chấp chưởng tam quân rồi!
Phong Dương tự nhiên cũng biết, nhưng hắn nghĩ không ra chính là, từ biên quan đến đế đô, chậm nhất cũng đã năm ngày, nếu thật sự như suy đoán của Niếp Nghị, thì như vậy, phụ hoàng chắc cũng đã sớm biết chuyện này!
"Niếp Nghị, chuẩn bị xe."
Hai người đang lúc nói chuyện, thì Tô Mặc Nhi đã từ gian phòng đi ra.
Nàng đứng ở trước cửa phòng, phân phó với Niếp Nghị.
Vẻ mặt Nguyệt Bích, Vân Phàm khó xử đứng ở sau lưng nàng không biết phải làm thế nào cho phải.
"Tam tẩu, ngươi..."
"Chuẩn bị xe, ta muốn ra ngoài phủ." Tô Mặc Nhi nói rất nhẹ, nhưng chỉ nàng mới biết trong tim như bị cái gì đó hung hăng nghiền ép, đau đến co rút.
Không tìm thấy thi thể của Phong Đạc, nàng tuyệt đối sẽ không tin là Phong Đạc đã rời khỏi nàng!
Cho dù biết rõ, hắn trúng tên độc, lại từ vách núi rơi xuống, tỷ lệ còn sống cực kỳ nhỏ, nhưng nàng vẫn muốn đi tìm hắn.
"Tam tẩu muốn đi tìm Tam ca sao?" Phong Dương hỏi.
Thần sắc Niếp Nghị chấn động, thấy Tô Mặc Nhi khẽ gật đầu.
Đang lúc hắn muốn khuyên, đột nhiên thị vệ từ bên ngoài chạy vào Thủy Vân Các, vẻ mặt thương cảm nói, "Vương phi, không xong rồi! Hoàng thượng phái người đến truyền chỉ, nói, vương gia... Vương gia đã tử!"
Phong Đạc lảo đảo từ trên giường đi xuống, còn chưa đi đến của phòng, ngực lại bỗng dưng đau xót, lúc này một búng máu phun ra ngoài.
Cả người, chán nản ngửa ra sau, tầng tầng trượt xuống đất.
Nước mắt, tràn ra khóe mắt, lặng lẽ chảy xuống.
Lúc này cửa phòng vào đột nhiên bị người dùng sức đẩy ra, Diệp Ánh Hàn nhìn thấy bộ dáng này của Phong Đạc, liền vội vàng đi lên, muốn đỡ hắn dậy.
Ánh mắt Phong Đạc trống rỗng nhìn xem hắn, thanh âm khàn khàn nói, "Mặc Nhi đâu?"
"Ngươi trước cứ đứng lên đi." Diệp Ánh Hàn mấp máy môi, đưa tay kéo hắn lên.
Phong Đạc cố chấp vươn tay, vẻ mặt bi thương nhắm mắt lại, "Nói cho ta biết, nàng ở đâu?"
"Nàng rất tốt, ngươi đi đến phòng bên liền có thể nhìn thấy nàng." Diệp Ánh Hàn nói ra.
Nhiều năm như vậy, hắn (DAH) chưa bao giờ thấy đến bộ dáng tuyệt vọng như thế của hắn (PĐ).
Phong Đạc mở mắt ra, mắt phượng khẽ động, trực tiếp nhìn chằm chằm vào Diệp Ánh Hàn, "Ngươi nói là sự thật?"
"Khi nào ta đã lừa gạt ngươi chứ?" Ảm đạm dưới đáy mắt của Diệp Ánh Hàn đã biến mất, cười cười với hắn.
Phong Đạc gật gật đầu, chậm rãi đứng lên.
Mới vừa ngẩng đầu, đã đối mặt với một đôi mắt linh động.
Đôi mắt đó, như cây anh đào tháng ba, như phong cảnh đẹp nhất thế gian, đột nhiên tiến đi vào đáy lòng của hắn.
Tô Mặc Nhi bưng một chén thuốc, kinh ngạc đứng ở cửa, thấy tình cảnh ở trong phòng, mới phản ứng lại, vui vẻ nói, "Phong Đạc, ngươi đã tỉnh!"
Phong Đạc ngây ra gật đầu, ánh mắt không hề chớp mắt nhìn xem nàng.
Tô Mặc Nhi bị hắn nhìn có chút không giải thích được, bỏ chén thuốc lên trên bàn, nghi hoặc sờ sờ mặt của mình, khó hiểu hỏi, "Làm sao vậy? Trên mặt ta có cái..."
Lời còn chưa nói hết, Phong Đạc liền trực tiếp ôm nàn vào trong lòng, sít sao, lực đạo lớn như phảng phất muốn ôm nàng nhập vào xương cốt mình.
Diệp Ánh Hàn lặng lẽ đi ra ngoài, thuận tiện đóng cửa lại cho bọn họ.
Khuôn mặt Tô Mặc Nhi ửng đỏ, ngoan ngoãn mặc hắn ôm .
Phong Đạc nói thật thấp ở bên tai nàng, nói, "Mặc Nhi, về sau dù có chuyện gì phát sinh, đều không cho đẩy bản vương ra. Trên đời này, nếu không có ngươi, bản vương sống sót còn có ý nghĩa gì nữa?"
"Phong Đạc..." Trong lòng Tô Mặc Nhi giật mình, lập tức, trong lòng tràn đầy cảm động.
Khoé mắt Phong Đạc thoáng lướt qua nước mắt, chỉ có thật sự cảm nhận được nhiệt độ của cơ thể nàng rõ ràng, hắn mới có thể an tâm.
"Mặc Nhi, ngươi có biết hay không, bản vương sợ không bảo vệ được ngươi."
Chóp mũi Tô Mặc Nhi đau xót.
Tình cảnh lúc ấy, nàng đã nhìn ra hắn quyết tâm đi theo nàng, nhưng nàng không bỏ được chuyện thấy hắn gặp chuyện không may.
Mặc dù hắn có nói thế, nhưng nàng lại không bỏ được, nàng vẫn hy vọng hắn sống tốt.
"Mặc Nhi, đáp ứng với bản vương. Bất cứ ngươi đi đâu, đều phải mang theo bản vương. Bản vương đã nói qua, sẽ cùng ngươi một đời một thế. Nếu như ngươi chết, bản vương cũng sẽ không sống một mình nơi hậu thế này nữa!"
"Có thể tìm một vương phi cùng nhau sống mà?" Tô Mặc Nhi buồn bã nói.
Phong Đạc sững sờ, lập tức khóe môi giương lên, cong ngón tay lại dùng sức gõ lên đầu của nàng, cắn răng nói, "Ngươi cảm thấy bản vương là người như vậy sao?"
Tô Mặc Nhi "Phốc xuy" một tiếng bật cười, giảo hoạt thoát khỏi ngực của hắn, bưng lên chén thuốc đến cạnh môi hắn, "Uống nó."
Phong Đạc nhăn mi, ghét bỏ nhìn xem một chén thuốc đen thùi lùi này, nhưng vẫn cầm lấy, uống một ngụm.
Trong con mắt Tô Mặc Nhi mang theo vui vẻ, lặng lẽ đưa tay lau đi nước nơi khóe mắt.
Phong Đạc là lễ vật tốt nhất trời ban cho sinh mệnh nàng.
Kiếp này lấy được phu quân như thế, nàng cũng không tiếc nuối gì.
...
Phong Đạc hôm nay muốn xuất chinh, kết quả bởi vì chuyện này mà bị gác lại.
Tam quân xuất chinh là đại sự, hắn báo cho Phong Kỳ sớm dẫn bọn họ xuất phát.
Mà sau khi hắn tu dưỡng vài ngày, cũng rời khỏi đế đô, đi về phía biên quan.