"Chủ tử!" Niếp Nghị thấy bọn họ đi ra, sắc mặt vẫn như thường, không hề có nửa phần kinh dị, hiển nhiên là đã sớm biết sự hiện hữu của bọn Phong Đạc.
"Không trách được..."
"Cái gì?" Phong Đạc nhìn về phía người bên cạnh.
Người nọ sững sờ, lập tức cười nói, "Cái vương phi ngươi cùng trước kia xác thực là không hề giống nhau rồi. Bất quá, như vậy cũng tốt."
"Ngươi không biết là nàng càng như vậy càng khó nắm trong tay sao?" Trong mắt Phong Đạc hiện lên vài phần mê mang, giọng nói nhàn nhạt.
Tô Mặc Nhi, nàng đến cùng còn có thể mang đến cho hắn bao nhiêu "ngạc nhiên mừng rỡ" đây?
"Ha ha." Người bên cạnh chỉ cười không nói, bộ dáng bí hiểm.
Phong Đạc không ưa nhất là bộ dáng này của hắn, nhịn không được khinh bỉ nói, "Ngươi vô sỉ thực giống như quốc sư, hai người các ngươi, tuyệt đối rất hợp duyên!"
Nam tử không chút nào ngại ngùng cười, "Ta đang có ý đó."
Dừng một chút, thần sắc hắn có chút cổ quái hỏi một câu, "Bất quá, ngươi không cảm thấy kỳ quái sao?"
"Ân?" Phong Đạc nhướn mày, ý bảo hắn nói tiếp.
Chỉ nghe người nọ có chút thần thần bí bí nói, "Theo vừa nãy chúng ta nhìn thấy nàng, thời gian dài như vậy rồi, thế nhưng nàng còn ở lại bên trong chỗ hậu viên này đi loạn, ngươi thật không phát hiện là nàng đang bị lạc đường sao?"
"..." Phong Đạc khóe môi vừa kéo, một hồi lâu cũng không nói gì.
Niếp Nghị cũng có chút xấu hổ. Vị công tử này vẫn trước sau như một
...
"Kiên Quyết, đi tìm Nguyệt Bích, cho nàng mang vương phi về."
"Là." Niếp Nghị cảm thấy có chút kinh ngạc, nhưng vẫn làm theo.
Theo thời điểm Lâm Sơ Tuyết vừa mới khiêu khích Tô Mặc Nhi, chủ tử liền truyền âm cho hắn bảo hắn nói ra những lời kia, mà bây giờ lại xuống một mệnh lệnh như vậy.
Chủ tử khi nào thì để ý như vậy đối với vương phi?
...
Tô Mặc Nhi một người xoay quanh ở trong hậu viện vương phủ to như vậy, đã hoàn toàn buông tha cho ý định tìm phương hướng rồi.
Dù sao thời điểm có người muốn tìm nàng, tự nhiên sẽ tìm thấy nàng.
Mặc dù nàng xác thực nàng chưa cùng Phong Mục hợp mưu làm mấy chuyện này, nhưng nàng ở trong lòng Phong Đạc một chút độ tin cậy cũng không có, Phong Đạc không thể nào cho phép nàng rời khỏi tầm mắt hắn lâu đến như vậy.
Mà đột nhiên, một thanh âm truyền tới từ phía sau nàng, "Vương phi, ngài lạc đường sao?"
Tô Mặc Nhi cảm thấy cả kinh, lập tức xoay người.
Một nữ tử dung mạo thập phần xinh đẹp đáng yêu, đang đứng ở trước mặt nàng nhìn xem nàng, vẻ mặt có chút nghi hoặc.
Tô Mặc Nhi gió nhẹ thổi qua, bình phục lại tâm tình bị kinh động, hỏi, "Là Phong Đạc cho ngươi tìm ta?"
Nguyệt Bích ngẩn ra, theo bản năng trả lời, "Vương phi anh minh."
"Kia dẫn đường đi."
Nguyệt Bích kinh ngạc trước sự bình tĩnh của Tô Mặc Nhi, nhưng vẫn chủ động đi đến phía trước, vì Tô Mặc Nhi mà dẫn đường.
Nữ tử đặc biệt như vậy, nàng chưa từng thấy qua.
Hai ngày sau, Tô Mặc Nhi liên tục đợi trong Thủy Vân Các, Phong Đạc lại giống như là quên mất có một người như vậy, không có lại xuất hiện ở trước mặt nàng.
Ngày thứ ba, Tô Mặc Nhi không nén được tức giận.
Theo lẽ thường mà nói, khối ngọc bội kia hắn so với tính mạng hắn đều trọng yếu như nhau, không phải là cần phải trước tiên đi đem nó chuộc về sao?
Như thế nào hắn lại khác thường như vậy?
Tô Mặc Nhi trực tiếp gọi Nguyệt Bích tới, phân phó nói, "Nguyệt Bích, giúp ta đi gọi vương gia đến."
"Vương phi, vương gia mấy ngày hôm trước đã ra ngoài phủ rồi, hiện tại vẫn chưa về." Nguyệt Bích nói ra.
Kể từ sau ngày đó, nàng được vương gia sai khiến đến bên người vương phi, đi theo bên cạnh người.
Tô Mặc Nhi lặng im một hồi lâu, đột nhiên hỏi, "Niếp Nghị có trong phủ phải không?"
"Đúng." Nguyệt Bích có chút không rõ ý tứ của nàng.
Tô Mặc Nhi khóe môi nhất câu, trong nội tâm đã có chủ ý, "Vậy thì giúp ta gọi Niếp Nghị tới, thuận tiện... Lại tìm vài người đến."
Nguyệt Bích nghĩ đến lời nàng vừa mới nói, trực tiếp sững sờ ngay tại chỗ.
Vương phi nàng, sẽ không thật sứ muốn đem gì đó trong phòng đều bán đi?
"Chủ tử!" Niếp Nghị thấy bọn họ đi ra, sắc mặt vẫn như thường, không hề có nửa phần kinh dị, hiển nhiên là đã sớm biết sự hiện hữu của bọn Phong Đạc.
"Không trách được..."
"Cái gì?" Phong Đạc nhìn về phía người bên cạnh.
Người nọ sững sờ, lập tức cười nói, "Cái vương phi ngươi cùng trước kia xác thực là không hề giống nhau rồi. Bất quá, như vậy cũng tốt."
"Ngươi không biết là nàng càng như vậy càng khó nắm trong tay sao?" Trong mắt Phong Đạc hiện lên vài phần mê mang, giọng nói nhàn nhạt.
Tô Mặc Nhi, nàng đến cùng còn có thể mang đến cho hắn bao nhiêu "ngạc nhiên mừng rỡ" đây?
"Ha ha." Người bên cạnh chỉ cười không nói, bộ dáng bí hiểm.
Phong Đạc không ưa nhất là bộ dáng này của hắn, nhịn không được khinh bỉ nói, "Ngươi vô sỉ thực giống như quốc sư, hai người các ngươi, tuyệt đối rất hợp duyên!"
Nam tử không chút nào ngại ngùng cười, "Ta đang có ý đó."
Dừng một chút, thần sắc hắn có chút cổ quái hỏi một câu, "Bất quá, ngươi không cảm thấy kỳ quái sao?"
"Ân?" Phong Đạc nhướn mày, ý bảo hắn nói tiếp.
Chỉ nghe người nọ có chút thần thần bí bí nói, "Theo vừa nãy chúng ta nhìn thấy nàng, thời gian dài như vậy rồi, thế nhưng nàng còn ở lại bên trong chỗ hậu viên này đi loạn, ngươi thật không phát hiện là nàng đang bị lạc đường sao?"
"..." Phong Đạc khóe môi vừa kéo, một hồi lâu cũng không nói gì.
Niếp Nghị cũng có chút xấu hổ. Vị công tử này vẫn trước sau như một
...
"Kiên Quyết, đi tìm Nguyệt Bích, cho nàng mang vương phi về."
"Là." Niếp Nghị cảm thấy có chút kinh ngạc, nhưng vẫn làm theo.
Theo thời điểm Lâm Sơ Tuyết vừa mới khiêu khích Tô Mặc Nhi, chủ tử liền truyền âm cho hắn bảo hắn nói ra những lời kia, mà bây giờ lại xuống một mệnh lệnh như vậy.
Chủ tử khi nào thì để ý như vậy đối với vương phi?
...
Tô Mặc Nhi một người xoay quanh ở trong hậu viện vương phủ to như vậy, đã hoàn toàn buông tha cho ý định tìm phương hướng rồi.
Dù sao thời điểm có người muốn tìm nàng, tự nhiên sẽ tìm thấy nàng.
Mặc dù nàng xác thực nàng chưa cùng Phong Mục hợp mưu làm mấy chuyện này, nhưng nàng ở trong lòng Phong Đạc một chút độ tin cậy cũng không có, Phong Đạc không thể nào cho phép nàng rời khỏi tầm mắt hắn lâu đến như vậy.
Mà đột nhiên, một thanh âm truyền tới từ phía sau nàng, "Vương phi, ngài lạc đường sao?"
Tô Mặc Nhi cảm thấy cả kinh, lập tức xoay người.
Một nữ tử dung mạo thập phần xinh đẹp đáng yêu, đang đứng ở trước mặt nàng nhìn xem nàng, vẻ mặt có chút nghi hoặc.
Tô Mặc Nhi gió nhẹ thổi qua, bình phục lại tâm tình bị kinh động, hỏi, "Là Phong Đạc cho ngươi tìm ta?"
Nguyệt Bích ngẩn ra, theo bản năng trả lời, "Vương phi anh minh."
"Kia dẫn đường đi."
Nguyệt Bích kinh ngạc trước sự bình tĩnh của Tô Mặc Nhi, nhưng vẫn chủ động đi đến phía trước, vì Tô Mặc Nhi mà dẫn đường.
Nữ tử đặc biệt như vậy, nàng chưa từng thấy qua.
Hai ngày sau, Tô Mặc Nhi liên tục đợi trong Thủy Vân Các, Phong Đạc lại giống như là quên mất có một người như vậy, không có lại xuất hiện ở trước mặt nàng.
Ngày thứ ba, Tô Mặc Nhi không nén được tức giận.
Theo lẽ thường mà nói, khối ngọc bội kia hắn so với tính mạng hắn đều trọng yếu như nhau, không phải là cần phải trước tiên đi đem nó chuộc về sao?
Như thế nào hắn lại khác thường như vậy?
Tô Mặc Nhi trực tiếp gọi Nguyệt Bích tới, phân phó nói, "Nguyệt Bích, giúp ta đi gọi vương gia đến."
"Vương phi, vương gia mấy ngày hôm trước đã ra ngoài phủ rồi, hiện tại vẫn chưa về." Nguyệt Bích nói ra.
Kể từ sau ngày đó, nàng được vương gia sai khiến đến bên người vương phi, đi theo bên cạnh người.
Tô Mặc Nhi lặng im một hồi lâu, đột nhiên hỏi, "Niếp Nghị có trong phủ phải không?"
"Đúng." Nguyệt Bích có chút không rõ ý tứ của nàng.
Tô Mặc Nhi khóe môi nhất câu, trong nội tâm đã có chủ ý, "Vậy thì giúp ta gọi Niếp Nghị tới, thuận tiện... Lại tìm vài người đến."
Nguyệt Bích nghĩ đến lời nàng vừa mới nói, trực tiếp sững sờ ngay tại chỗ.
Vương phi nàng, sẽ không thật sứ muốn đem gì đó trong phòng đều bán đi?