Chỉ là, Vân Phàm lái xe đi một hồi lâu, cũng không thể tìm được một quán trọ mở cửa.
Không chỉ như vậy, tất cả các cửa hàng lớn nhỏ ở trên đường, đều là đóng cửa thậm chí cả cửa sổ cũng đã đóng chặt!
Một toà thành to như vậy, tại lúc hoàng hôn, lại hiện lên có chút lạnh lẽo.
Vân Phàm và Nguyệt Bích đã từng đi theo Phong Đạc tới nơi này, vốn theo ngày thường, thì lúc này chỉ mới bắt đầu giờ mở chợ đêm, phồn thịnh đến cực điểm!
Mấy người đi thêm mấy con phố nữa, thấy cảnh tượng đại khái đều giống nhau.
Luồng không khí quỷ dị này, khiến cho các nàng không nhịn được mà thêm khẩn trương, trong lòng lại càng đề phòng hơn.
Bỗng nhiên, Vân Phàm phi thân xuống xe ngựa, kiếm trong tay lướt ngang một cái, trực tiếp chặn ngang trước cửa một quán tró.
Nguyệt Bích kéo dây cương, xe ngựa chậm rãi ngừng lại.
Trong tay lão bản kia đang cầm cái chốt cửa, nhìn bộ dáng là đã biết muốn đóng cửa, nhưng lại chưa kịp đóng.
Hắn nơm nớp lo sợ nhìn xem Vân Phàm đang chắn trước cửa, trên mặt là một vẻ sợ hãi, run rẩy nói, "Nữ nữ nữ... Nữ hiệp tha mạng! Nữ hiệp tha mạng!"
Vân Phàm hừ lạnh một tiếng, trường kiếm ra khỏi vỏ, gác lên trên cổ hắn, "Chỉ cần ngươi nói thật, ta liền không giết ngươi!"
"Thật tốt số, nữ hiệp muốn biết cái gì, tiểu nhân nhất định biết thì sẽ nói hết...biết thì sẽ nói hết."
"Ta hỏi ngươi, trong thành này đã xảy ra chuyện gì? Vì sao sớm như vậy mà các ngươi lại đóng cửa?" Vân Phàm hỏi.
Trong chớp mắt lão bản kia bối rối một cái, rồi lập tức nhìn Vân Phàm soi mói, trực tiếp quỳ xuống.
Tô Mặc Nhi ở trong xe ngựa vén rèm lên nhìn sang, tự nhiên là nghe được lời Vân Phàm nói, chỉ là, phản ứng của lão bản này, có phải là có chút kỳ quái hay không?
Vân Phàm mặt không chút thay đổi dán chặt thanh kiếm ở trên cổ họng hắn, nhẹ nhàng phun ra một chữ, "Nói!"
"Dạ, dạ. Tiểu nhân nói... Gần đây, mỗi đêm ở trong thành đều có thiếu nữ trẻ tuổi vô duyên vô cớ mà biến mất, cũng không ai biết các nàng đi đến nơi nào, hiện tại người đang ở chỗ nào..." Lão bản kia chậm rãi nói.
Lông mày Vân Phàm nhíu sâu, "Quan phủ đâu? Xảy ra chuyện lớn như vậy, quan phủ không sai người đi tra hay tìm người sao?"
Lão bản kia thở dài một hơi, tiếc hận nói, "Huyện lệnh đại nhân trái lại cũng là một thanh quan. Điều đáng thương chính là, vào nửa tháng trước nữ nhi của hắn cũng đã bị người ta bắt đi rồi!"
"Theo nha hoàn bên người Tứ Hậu tiểu thư nói, đêm đó nàng chỉ đi ra ngoài bưng chậu nước rửa chân đến cho tiểu thư thôi, kết quả là vừa mới đi vào tiểu thư nãy còn ở trong phòng, đột nhiên đã biến mất không thấy tăm hơi! Trước đó Huyện lệnh đại nhân cũng đã phái rất nhiều người đi tìm, nhưng lại không tìm một chút tin tức nào."
"Ai ngờ, sau ba ngày tiểu thư mất tích, thì lại đột nhiên xuất hiện ở trong phòng ngủ của nàng. Chỉ là, lúc đó, quần áo của tiểu thư không được chỉnh tề lại còn bị treo lơ lửng ở trên xà nhà, mà trên người từng vết tím xanh ứ đọng thành một mảng lớn, hai chân mở rộng, giữa hai chân mơ hồ còn có máu tươi chảy xuống. Điều đáng sợ nhất là, ánh mắt của nàng mở to, chết không nhắm mắt! Sau khi có nha hoàn phát hiện ra cảnh tượng này, thì đã bị doạ sợ tại chỗ mất tiếng luôn."
Lời nói êm tai của chưởng quỹ nói tới, trong giọng nói không thiếu sự tiếc hận, "Thiên kim của Huyện lệnh đại nhân mới lên tuổi mười sáu, còn hôn phối liền... Từ đó về sau, toàn bộ mọi người ở trong thành đều bàng hoàng, mặt trời vừa xuống núi thì liền đi về nhà của mình."
Sau đó, hắn thử thăm dò hỏi, "Nữ hiệp còn có cái gì phân phó sao? Nếu như không có, vậy tiểu nhân liền..."
"Chuẩn bị cho chúng ta một gian phòng khách lớn!" Chuyện đã hỏi rõ, nàng cũng phải vì chỗ đặt chân của bọn họ mà đưa ra quyết định.
Lão bản rất khó xử, "... Nhưng trong quán trọ của tiểu nhân, đã đầy khách rồi, nữ hiệp vẫn nên đổi sang chỗ khác mới tốt hơn."
"Ân?" Vân Phàm nhàn nhạt quét mắt nhìn hắn một cái, dưới đáy lòng lão bản kia đang âm thầm nhỏ máu.
"Vâng vâng, mời mấy vị vào bên trong, tiểu nhân sẽ đi an bài gian phòng cho các ngươi ngay."
Vân Phàm ném cho hắn một túi bạc, "Đây là chi phí ăn ở, sáng sớm ngày mai, nhớ chuẩn bị điểm tâm cho tốt."
"... Vâng."
Sau khi Tô Mặc Nhi rời khỏi vương phủ nàng mới hiểu được, Phong Dương vì chuyện gì mà bảo nàng không được trở về nữa.
Trong vương phủ, bóng dáng Phong Dương hư ảo đứng ở giữa không trung, bạch y tóc đen như mực, phong thái như một tiên nhân.
Lúc này Tô Mặc Nhi đã hoàn toàn không còn tâm tư lại đi thưởng thức một màn này.
Nàng nhìn thấy hai mắt Phong Dương nhắm nghiền lại, cánh tay như tung bay, kết thành một ấn kế phiền phức, tóc đen như vẩy mực kia, ở trong thời gian trôi qua đó, lại từ từ trở nên trắng như tuyết!
Tim Tô Mặc Nhi lập tức như bị kim châm, ẩn ẩn đau.
Phong Dương nhất định đã sớm biết như thế, cho nên mới dặn dò nàng như vậy.
Nguyệt Bích và Vân Phàm cũng bị rung động, lại sợ xảy ra biến cố gì, cho nên mới nói với Tô Mặc Nhi, "Vương phi, chúng ta rời khỏi đây trước đi."
"... Tốt."
...
Sau khi Phong Dương bố trí xong kết giới, liền bắt đầu vào tay xử lý những người kia trong vương phủ.
Những nha hoàn gã sai vặt đều bị hắn an trí tại tứ vương phủ.
Mà một vài vị thiếp của Phong Đạc, mặc dù Phong Đạc chưa bao giờ chạm qua các nàng, nhưng dù gì các nàng cũng đã có danh phận .
Những người này vào thời gian như vậy, lại trở thành phiền toái.
Phong Dương và Niếp Nghị ăn ý không nói đến chuyện của Phong Đạc, Niếp Nghị giả truyền khẩu lệnh của Phong Đạc, phát cho các nàng một khoản phí, thay các nàng gả cho người ta.
Không muốn gả, thì ở lại vương phủ làm nha hoàn!
Ân uy (Những cách mềm mỏng, mạnh bạo) đều được thực thi, nhưng cũng vẫn phải giằng co vài canh giờ.
Đợi Phong Dương và Niếp Nghị đi tới quán trà, đã đến giờ Tuất.
Chủ nhân của quán trà này là Phong Dương, chưởng quỹ vừa thấy Phong Dương đi đến, thì ngẩn người, rồi lập tức đi lên nghênh đón, "Công tử, ngài đã tới."
"Ân." Phong Dương biết một đầu tóc trắng của mình gây chú ý đến nhường nào, nhưng lúc trước mắt này có rất nhiều thứ phải chăm nom.
Lúc này, trong quán trà đã ngồi đầy người, chưởng quỹ đề nghị, "Công tử, mời lên lầu nhã gian."
Nói xong liền muốn dẫn bọn họ lên lầu.
Phong Dương ngăn cản động tác của hắn, nói, "Ta chỉ tới nơi này tìm người, hôm nay ngươi có thấy ba nữ tử trẻ tuổi tới nơi này hay không?"
"Nữ tử trẻ tuổi?" Chưởng quỹ suy nghĩ tỉm mỉ lại một chút, nhớ lại nói, "Thuộc hạ chưa thấy qua ba nữ tử trẻ tuổi, nhưng trái lại lại có một nữ tử một mình tới để lại một phong thơ, muốn thuộc hạ đưa cho công tử."
"Phong thơ ở đâu?" Trong lòng Phong Dương có chút dự cảm xấu.
Chưởng quỹ từ trong tay áo lấy ra phong thơ đưa cho Phong Dương.
Quả nhiên, Phong Dương mở ra thư, lập tức thấy được chỗ ghi tên là Tô Mặc Nhi!
Tô Mặc Nhi nói, các nàng đã đi đến biên quan. Nàng thiếu hắn quá nhiều, ngày sau nàng sẽ báo ân tình với hắn.
Trong thư nàng cũng đã nói rõ, hắn không cần phải đi tìm nàng, chờ một ngày nàng tìm thấy Phong Đạc, thì sẽ trở về gặp hắn.
Niếp Nghị đến gần xem nội dung trên bức thư, lúc này hắn đã ra quyết định, "Tứ vương gia, bây giờ thuộc hạ sẽ xuất phát đi đến biên quan, bất cứ như thế nào, vương phi cũng sẽ đi đến chỗ đó."
"Tiểu Thất ở biên quan sao?" Phong Dương hỏi ngược lại.
"Vâng. Thất vương gia đang ở chỗ đó tìm kiếm chủ tử." Niếp Nghị không hiểu nhưng vẫn trả lời.
Phong Dương nói ra âm thanh chỉ vẻn vẹn hai người bọn họ nghe được, nói, "Dùng bồ câu đưa tin cho Tiểu Thất, nói cho hắn biết Tam tẩu đã đi biên quan, kêu hắn phái người chú ý, không để cho Phong Mục thấy Tam tẩu trước một bước."
"Thuộc hạ tuân mệnh!" Niếp Nghị đáp.
Phong Dương bố trí kết giới to bảo vệ toàn vương phủ lớn như vậy, đã hao tổn quá nhiều thể lực, lúc này, sắc mặt hắn đã tái nhợt đến cực điểm.
"Tứ vương gia ở chỗ này nghỉ ngơi một đêm đi, thuộc hạ thay mặt vương gia vương phi tạ ơn Tứ vương gia!" Ở đây nhiều người phức tạp, Niếp Nghị chỉ ôm quyền với Phong Dương, thân thể hơi cúi xuống biểu đạt ý cám ơn, nhưng cũng không hành đại lễ.
Phong Dương biết rõ trong lòng Niếp Nghị vội vàng, liền vỗ vào vai hắn, nói, "Trên đường chú ý an toàn, nếu như gặp phải phiền toái gì, liền thông báo cho bản vương."
"Đa tạ Tứ vương gia!"
Chờ hết thảy đều được an trí thỏa đáng, Niếp Nghị mới tạm biệt Phong Dương, dùng tốc độ nhanh nhất đi đến biên quan.