Tô Mặc Nhi lập tức cả kinh, nàng đang nghĩ không ra chuyện tối ngày hôm qua, thì cửa phòng lại bị người từ bên ngoài gõ vang lên.
Thanh âm lão bản quán trọ truyền vào, Tô Mặc Nhi mới ổn định lại cảm xúc.
Nàng xuống giường mặc quần áo tử tế vào, rồi mới nói, "Vào đi."
Cửa bị đẩy ra, vẻ mặt lão bảo nịnh nọt nở nụ cười, bưng lên một bát cháo và vài đồ ăn đi đến.
Tô Mặc Nhi đề phòng nhìn xem hắn, tay ẩn dưới ống tay áo nắm chặt một thanh trâm bạc.
Chỉ là, hắn không có điều gì bất thường, để xuống thức ăn rồi nhanh rời khỏi.
Lúc Tô Mặc Nhi thấy hắn xoay người, nàng đột nhiên lên tiếng hỏi, "Tối hôm qua ngươi đưa tới điểm tâm rất ngon, không biết là tự quán ngươi làm, hay là mua ở bên ngoài?"
"Điểm tâm?"Lão bản quán trọ kia ngẩn người, "Nữ hiệp không phải là nhớ lộn chứ? Tiểu nhân chưa bao giờ đưa đến điểm tâm gì đâu..."
Tô Mặc Nhi tỉ mỉ quan sát nét mặt của hắn, thuận miệng đáp, "A, vậy có thể là ta nhớ lộn rồi. Chỉ là, tối hôm qua ngươi đi nơi nào vậy?"
Thân thể của lão bản quán trọ cứng đờ lại rõ ràng, chỉ là trong nháy mắt liền khôi phục thái độ như bình thường, nghi hoặc hỏi, "Nữ hiệp, làm sao mà ngươi lại hỏi như vậy? Tối hôm qua tiểu nhân nằm ngủ ở trong quán trọ mà."
"Thật sự?" Đôi mi thanh tú của Tô Mặc Nhi nhẹ chau lại, thanh âm bỗng nhiên lạnh xuống, lạnh lùng nói, "Ngươi vốn không phải hắn, nói! Ngươi đến cùng là ai?"
"Ta... Nữ hiệp nói đùa, tiểu nhân không phải là ta, thì còn có thể là người phương nào?"
"Phải không? Nếu ngươi muốn ngụy trang hắn, thì ngay cả xưng hô đều cần phải nói giống với hắn, lão bản quán trọ chân chính kia, cho tới bây giờ chỉ gọi ta là tiểu thư!"
"Rõ ràng là hắn xưng hô như vậy..." Lời còn chưa dứt, sắc mặt của hắn bỗng dưng biến đổi, vẻ mặt vô cùng hoảng loạn.
Tô Mặc Nhi nghiêm túc lại, quả nhiên... Đã đoán đúng!
Lão bản quán trọ luôn xưng hô ba người các nàng là nữ hiệp, nơi đâu mà xưng hô tiểu thư gì chứ? Nàng chỉ là muốn thử dò xét một chút...
Xem ra, chuyện xảy ra vào tối hôm qua, thật sự không phải là mộng!
"Ngươi đến cùng là ai? Có mục đích gì?"
"Ta..."
"Được rồi, ngươi lui xuống trước đi." Một luồng thanh âm mát lạnh như nước suối đột nhiên truyền vào.
Tô Mặc Nhi nhớ rõ thanh âm này, trước khi nàng bị yêu sói kia làm hôn mê, nàng đã nghe qua giọng nói này!
Chỉ nghe, người giả dạng lão bản quán trọ, vẻ mặt cung kính đáp, "Dạ, tôn chủ."
Lập tức, hắn liền lui ra ngoài.
Mà tiếp theo, còn chưa chờ Tô Mặc Nhi kịp phản ứng, thì một nam tử thân hình thon dài thong dong bước vào gian phòng.
Dung mạo của hắn cũng không quá xem là tuyệt diễm xuất sắc, nhưng thoạt nhìn lại khiến cho người ta cảm giác thật thoải mái. Một bộ cẩm y đen như mực bao lấy dáng người thon dài kia, trên cổ áo và ống tay áo được thêu hoa văn kim tuyến, cả người hắn đều toát ra nét tôn quý vô cùng.
Tô Mặc Nhi sinh lòng phòng bị, cảnh giác hỏi, "Ngươi là người nào?"
"Ngươi sẽ biết ." Khuôn mặt người nọ vô cùng bình tĩnh, tiếp tục nói, "Ngươi là người thứ nhất có thể nhìn thấu mưu kế của bản tôn."
Tô Mặc Nhi giễu cợt, "Chỉ có thể nói là thủ hạ của ngươi không phối hợp với ngươi."
"Không, bản tôn không phải nói đến chuyện này." Lông mày người nọ thoáng cau lại, "Bản tôn tự nhận là đã sắp xếp hết thảy xong xuôi, khiến cho ngươi tưởng rằng đó chỉ là một giấc mộng, nhưng ngươi có thể phát hiện..."
Tô Mặc Nhi giơ giơ bàn tay dính bùn đất lên với hắn, hắn có chút khó hiểu.
Tô Mặc Nhi nói, "Trong phòng này sạch sẽ như vậy, ngươi sẽ không hiếu kỳ vì sao mà trên tay của ta dính bùn đất sao?"
Ánh mắt người nọ chợt lóe, mím môi nói, "Là bản tôn sơ sót. Vốn tưởng rằng đưa ngươi trở về nơi này, đổi y phục lại..."
"Đổi... Đổi y phục?" Tô Mặc Nhi run giọng ngắt lời hắn.
Người nọ gật gật đầu, khoé môi Tô Mặc Nhi vừa kéo, nhất thời tức giận!