Sắc mặt Nguyệt Bích có chút không tốt lắm, do dự một lát mới nói, “Vương phi, bên ngoài có rất quan binh dán bố cáo, nói là muốn bắt gian tế của địch quốc, thuộc hạ nhìn thấy bố cáo này……”
Tô Mặc Nhi trong lòng giật mình, có loại dự cảm không tốt, “Mặt trên viết cái gì?”
“Mặt trên nói……Tam vương gia bởi vì tư thông với địch, sau khi báo cáo thắng lợi thì không thấy tung tích. Nói hiện tại có thuộc hạ của Tam vườn gia ở trong thành, muốn bách tính trong thành tìm kiếm, tìm được có ngàn lượng tiền thưởng.”
“Phong Mục đúng thật là không chừa thủ đoạn nào!” Mặt Tô Mặc Nhi phát lạnh, đáy lòng càng thêm hận Phong Mục mấy phần.
Một ngày nào đó, những khoản nợ này của hắn, nàng sẽ bắt hắn trả lại gấp trăm lần!
Tô Mặc Nhi đi tới bên cửa sổ, nhìn xuống dưới, quả nhiên nhìn thấy phía dưới rất nhiều quan binh tra tìm, ngay đến cả nữ hài tử cũng không tha.
Chỉ có điều, bọn họ chỉ tra nữ nhân, còn nam nhân nhìn cũng không thèm nhìn.
Xem ra, Phong Mục đã ra cho bọn họ một mệnh lệnh bắt buộc, loại sưu tra này, không có mấy người có thể thoát được.
Bỗng dưng, một đạo bóng dáng rơi vào trong tầm mắt của Tô Mặc Nhi.
Tô Mặc Nhi hoàn toàn biến sắc, không nghĩ ngợi gì lập tức xông ra ngoài phố.
Chỉ là, bóng dáng vừa thấy kia, không bao giờ tìm được nữa rồi.
Mũi Tô Mặc Nhi đau xót, suýt chút nữa rơi lệ.
Bóng người kia……Rất giống Phong Đạc.
Vân Phàm cùng Nguyệt Bích cũng vội vàng theo ra ngoài, lo lắng hỏi, “Vương phi, làm sao vậy?”
Tô Mặc Nhi lắc đầu một cái, “Không có gì, chúng ta đi thôi.”
Đêm đó, trăng sáng không sao, côn trùng kêu vang từng trận.
Ba người Tô Mặc Nhi tránh thoát thủ vệ Phong Mục lưu lại, từ một đường nhỏ đi tới địa phương Phong Đạc rơi xuống.
Dưới ánh trăng, trên vách núi cheo leo một mảnh hoang vu, đều là cỏ dại ngang eo, có vẻ hơi khủng bố.
Tô Mặc nhi nhìn xuống vách núi thăm dò, phía dưới là một mảnh đen kịt, không nhìn thấy đến cùng là sâu bao nhiêu.
Lòng nàng đau xót, nhẹ giọng hỏi, “Nơi này có đường đi đến đáy vực sao?”
“Ngươi muốn xuống, sao không hỏi bản vương đây, bản vương đã chờ ở đây thật lâu!” Một âm thanh nham hiểm bỗng vang lên từ phía sau.
Ba người các nàng cả kinh, vội quay người kiểm tra. Phong Mục dẫn theo một đội quan binh, đang chắn ở trước mặt các nàng.
“Phong Mục, ngươi sớm biết chúng ta sẽ tới đây?” Trong mắt Tô Mặc Nhi xẹt qua vài tia thù hận.
Phong Mục không chút nào để ý, cười cười, “Không sai, từ lúc các ngươi ra khỏi Đế Đô thì ta đã thu được tin tức. Nếu không phải bản vương cố ý nói cho bọn họ, ngươi cho rằng ngươi có thể thuận lợi đến được đây sao?”
“Phong Đạc đã bị ngươi bức tử, ngươi còn muốn cái gì nữa?”
“Ngưng Bích Lưu Quang.” Con mắt Phong Mục chăm chú nhìn trên người Tô Mặc Nhi nói, “Bản vương biết, trước khi Phong Đạc xuất chinh, đã đem nửa kia của Ngưng Bích Lưu Quang đưa cho ngươi. Ngươi chỉ cần đem nó giao ra đây, bản vương sẽ để cho ngươi một con đường sống, thế nào?”
Tô Mặc Nhi hơi suy nghĩ một chút, đã nghĩ ra sự tình, chất vấn, “Phong Đac từ trong tay ngươi lấy được Ngưng Bích Lưu Quang?”
Nếu là Phong Mục không lấy được nửa kia, sẽ không sát hại Phong Đạc, càng sẽ không ở đây mai phục nàng.
Phong Mục nhíu mày lại, tỏ ra mấy phần cao ngạo đáp, “Ngươi vẫn thông minh như vậy, người thông minh bình thương sẽ không làm chuyện hồ đồ, bản vương tin tưởng ngươi sẽ đưa ra lựa chọn chính xác!”
“Được, ta đáp ứng ngươi, nhưng trước tiên ngươi phải thả Vân Phàm cùng Nguyệt Bích ra.” Tô Mặc Nhi nói.
“Vương phi.”
“Vương phi. Không cần phải để ý đến chúng ta! Chúng ta che chở ngài mở một đường máu ra ngoài!”
Vân Phàm cùng Nguyệt Bích thấy vậy, không khuất phục nói.
Tô Mặc Nhi đưa tay ngăn các nàng, “Ta tự có suy nghĩ.”
Hắn có chút bối rối xé rách một tấm vải, đè chặt lên miệng vết thương của Tô Mặc Nhi. Lại từ trong ngực lấy ra một viên thuốc, sau đó đút cho nàng.
Lúc này mới run rẩy đưa tay thăm dò hơi thở của nàng, lúc cảm giác được hơi thở yếu ớt kia, rốt cục yên lòng.
May mắn là nàng chỉ hơi đâm lệch một chút, nếu không hiện tại hắn hối hận cũng không kịp.
Hắn nhìn thấy miệng vết thương của Tô Mặc Nhi lấy tốc độ mắt thường có thể thấy dần dần khép lại, chán nản ngồi ở một bên.
"Ngươi thật sự muốn kháng cự bản tôn sao? Ngàn năm trước là như thế này, hiện tại cũng là... Ngươi có biết hay không, bản tôn đợi ngươi bao lâu..."
Hắn vươn tay nắm cổ tay của Tô Mặc Nhi, muốn kéo nàng vào trong lòng.
Lúc chạm vào mạch đập của nàng, đột nhiên hắn lại đứng phắt lên!
"Ngươi... Ngươi vậy mà đã giao thân thể mình cho người khác? !"
"Tôn chủ, bên ngoài có rất nhiều quan binh, bảo là muốn kiểm soát gian tế." Ngoài cửa, thủ hạ của hắn truyền âm đến nói.
"Biết rồi, tất cả cứ theo như bình thường, nhớ xem xét hai người thủ hạ kia của nàng nữa."
Mày hắn nhíu lại, nhìn về phía Tô Mặc Nhi ở trên giường sắc mặt tái nhợt, tiện tay làm pháp thuật, đột nhiên thân thể của Tô Mặc Nhi đã biến mất.
"Dạ, tôn chủ!"
Rất nhanh, liền có quan binh đi vào quán trọ, lục soát hết một gian phòng rồi lại một gian phòng, kể cả gian phòng của Tô Mặc Nhi, nhưng cuối cùng bọn họ lại không thu hoạch được gì, chỉ có thể rời đi.
Trước khi đi, người dẫn đầu quan binh có để lại ba bức tranh vẽ chân dung, người được vẽ trong tranh đúng là Tô Mặc Nhi, Vân Phàm và Nguyệt Bích!
"Chủ tử, kế tiếp nên làm sao bây giờ? Nên dẫn nàng trở về lang giới (thế giới của sói) sao?" Đợi quan binh đi xa, thủ hạ của hắn đi đến dò hỏi hắn.
Hắn thu hồi pháp thuật, ánh mắt phức tạp nhìn Tô Mặc Nhi một hồi lâu, mới nói, "Mang nàng trở về cũng vô dụng, ngươi không cảm giác được trên người nàng không có một chút linh lực không ổn định sao?"
"Nhưng lão tôn chủ phân phó..."
"Ân?" Ánh mắt hắn chứa uy áp, quét mắt nhìn tên thủ hạ kia một cái.
"Thuộc hạ đáng chết, vậy tôn chủ, bây giờ chúng ta liền trở về sao?"
"Uh, nhớ nói rõ cho bọn họ biết, có ai còn dám ngấp nghé nàng, tất cả đều giết không tha!"
"Dạ!"
...
Một lúc lâu sau, Tô Mặc Nhi từ trong hôn mê tỉnh lại, nàng có chút mờ mịt nhìn xem màn trướng trên đỉnh đầu, sau một hồi lâu mới phục hồi tinh thần lại.
Nàng... Không chết?
Chậm rãi đưa thay sờ sờ cổ, cũng không thấy máu tươi chảy giàn giụa như trong tưởng tượng.
"Ngươi đã tỉnh." Thanh âm mát lạnh quen thuộc vang lên, vẫn dễ nghe như xưa.
Tô Mặc Nhi theo thanh âm nhìn lại, người nọ đang ngồi ở trước bàn, không hề chớp mắt nhìn xem nàng.
Mặt nàng liền biến sắc, trong nháy mắt thần kinh lại khẩn trương.
"A, đừng lo lắng, bản tôn cũng không có chạm vào ngươi." Giống như là đang giải thích, hắn có chút tự giễu mở miệng nói.
Dù sao hắn cũng không phải là người bình thường, đôi khi bị chọc giận, lang tính trong thân thể sẽ ức chế không được mà bộc phát.
Cho nên ngày hôm nay, có lẽ nếu chậm hơn một bước, hắn cũng chỉ có thể đợi nàng luân hồi một lần nữa.
"Cho dù coi như ngươi đã cứu ta, ta cũng sẽ không cảm kích ngươi ." Vẻ mặt Tô Mặc Nhi trầm xuống.
Nếu không phải hắn, nàng cũng sẽ không nghĩ đến chuyện muốn tìm cái chết.
"Bản tôn không cần ngươi cảm kích, ngươi chỉ cần nhớ rõ, cuộc đời này của ngươi chỉ có thể là người của bản tôn, về phần người nam nhân kia, chờ bản tôn điều tra rõ, thì sẽ khiến cho hắn biến mất!" Trong giọng nói của hắn mang theo chút lệ khí.
Trong lòng Tô Mặc Nhi run lên, mở miệng hỏi, "Nam nhân gì?"
"Người kia, nam nhân của ngươi đã chiếm hữu ngươi trước bản tôn!" Hắn đe dọa nhìn Tô Mặc Nhi, giống như muốn từ trên mặt của nàng nhìn ra những chuyện gì.
"Ngươi..."
"Bản tôn muốn đi, chờ lần sau rồi hẵng tạm biệt, đó cũng chính là ngày bản tôn tới đón ngươi trở về lang giới."
Nói hết lời, thân hình của hắn liền biến mất ở trong phòng.
Mà thanh âm xa xôi kia lại bay vào trong đầu Tô Mặc Nhi, "Nữ nhân, nhớ kỹ tên bản tôn, Úc Huyền."