“Không phải vậy đâu?” Thiên Chi không biết làm sao hỏi một câu.
Tô Mặc Nhi lý sự, “Nam nữ thụ thụ bất thân, ngươi không biết sao!”
Thiên Chi hồ đồ gật đầu, qua một hồi lâu mới hiểu được ý tứ của Tô Mặc Nhi.
Ở Hồ Tộc bọn hắn chưa bao giờ nói chuyện thụ thụ bất thân, chỉ cần là người có tình thì sẽ dùng thực lực đến cướp.
Chỉ có điều, ở dưới ánh mắt nguy hiểm của Tô Mặc Nhi, hắn vẫn là ngoan ngoãn biến thân thành hồ ly.
Như vậy, đại khái sẽ không xảy ra vấn đề gì……chứ!
Tô Mặc Nhi, “……”
Thái dương Tô Mặc Nhi mơ hồ có vẻ kích động, nhưng nhìn đến đôi mắt mở to vô tội long lanh nước nhìn nàng của hắn, tâm nàng lại mềm xuống.
Hàng này có bộ dáng như vậy, thật sự khiến người ta không chống đỡ được, chẳng trách nói hồ ky mê người, huống hồ, con hồ ly này lại là công!
Tô Mặc Nhi nhấc chân đi vào lều, thổi tắt nến, nằm xuống.
Thiên Chi theo sát phía sau nàng cùng tiến vào lều, thấy nàng nằm xuống, cũng tìm một địa phương cuộn mình lại, ngủ thiếp đi.
Một đêm vô sự, chí ít đối với Tô Mặc Nhi là như vậy, nàng an ổn ngủ thẳng tới ngày hôm sau.
Mở to đôi mắt mông lung tìm kiếm tiểu hồ ly, lại phát hiện nó đã không còn ở trong lều nữa rồi.
Tô Mặc Nhi chậm rãi xoay người bước ra khỏi lề, hình ảnh trước mắt khiến nàng ngẩn người.
Quanh lều, nằm vài con lang đã chết.
Thiên Chi đang cách lều không xa, đang thổi lửa nhìn có chút ngốc.
Nhìn tư thế, dự định là nướng vài con dã vật đến ăn.
Ánh mắt Tô Mặc Nhi nhịn không được rơi vào trên thi thể của mấy con lang, đột nhiên có chút rùng mình.
Thiên Chi con hồ ly đáng chết này, không phải là muốn đem những con lang này đến ăn chứ?
Nghĩ đến chỗ này, sắc mặt nàng nhất thời xanh trắng một mảnh, cố nén cảm giác muốn nôn, đi tới bên cạnh Thiên Chi ngồi xuống.
Ngữ khí quỷ dị nói, “Ngươi đang ở đây làm gì?”
Thiên Chi đưa tay lau mồ hôi một cái, đôi mắt óng ánh, tranh công nói, “Chủ nhân, ngươi xem ta đem đồ ăn về này!”
Tô Mặc Nhi yên lặng nhìn hướng mấy xác chết, cả người đều cảm thấy không tốt.
Thiên Chi đang muốn tiếp tục khoe khoang, lại phát hiện Tô Mặc Nhi…….Ạch, không bình thường……
Hắn theo ánh mắt Tô Mặc Nhi nhìn tới, đột nhiên nuốt một ngụm nước bọt, lại nghĩ tới những lời hắn vừa nói, một giọt mồ hôi nhỏ lăn trên trán, giải thích, “Chủ nhân, không phải như ngươi nghĩ……”
“……” Tô Mặc Nhi không nhìn được nữa chạy đến một bên nôn thốc nôn tháo.
Thiên Chi hoàn toàn không ngờ tới Tô Mặc Nhi sẽ phản ứng lớn như vậy, trong nháy mắt hoảng hồn, “Chủ nhân, ngươi thế nào rồi?”
“A……Nôn……” Tô Mặc Nhi vô lực khoát tay áo, nôn hết những đồ trong bụng xong mới cảm thấy thoải mái hơn một chút.
“Chủ nhân.” Thiên Chi lo lắng đưa nước tới.
Tô Mặc Nhi súc miệng, mặc cho Thiên Chi dìu về lều trại.
Nàng mấy ngày nay dạ dày vẫn không thoải mái, bây giờ lại chịu kích thích như vậy, cuối cùng đem đồ ăn trong dạ dày mấy ngày nay đều nôn hết ra.
“Chủ nhân, những con lang kia là tối hôm qua muốn đánh lén chúng ta, bị ta giết chết.” Thiên Chi cẩn thận giải thích.
Tô Mặc Nhi gật gù, chốc lát mới phản ứng được với chuyện Thiên Chi kể, cả kinh hỏi, “Đánh lén? Chẳng lẽ lại là người kia?”
“Chủ nhân nói là người kia ở khách điếm?” Thiên Chi không xác định hỏi.
Tô Mặc Nhi gật đầu.
Thiên Chi lại trực tiếp phủ nhận nói, “Không phải hắn làm, tuy rằng bên ngoài kia cũng có vài con lang tộc, nhưng công lực còn thấp, hẳn là vừa mới tu thành hình người không lâu. Người kia chắc sẽ không phái thủ hạ kém như vậy đến đối phó ngươi.”
Tô Mặc Nhi suy nghĩ một chút, cũng cảm thấy Thiên Chi nói có đạo lý.
Sau đó, ánh mắt lại rơi trên người hắn, “Vậy ngươi nói đồ ăn là có chuyện gì xảy ra?”
“……Ta ở phụ cận hái chút rau dại, dự định luộc lên ăn.”
Tô Mặc Nhi, “……”
"Phong Mục, ngươi muốn như thế nào?" Nàng chuyển mắt, lạnh lùng nhìn về phía Phong Mục.
Khoé môi Phong Mục cong lên tỏ ra chút khinh miệt, giễu cợt nói, "Tô Mặc Nhi, tình huống hiện tại này, ngươi có tư cách gì mà nói điều kiện với ta?"
"Đúng, ta không có tư cách, nhưng trong tay ta có vật ngươi cần tìm. Ngươi không sợ ta quyết định ngọc đá cùng vỡ với Ngưng Bích Lưu Quang sao?" Tô Mặc Nhi không sợ hãi chút nào nghênh tiếp lời của hắn.
Sắc mặt Phong Mục tái xanh, hung ác nham hiểm nói, "Ngươi dám uy hiếp ta?"
"Dám!" Tô Mặc Nhi đáp gọn gàng nhanh nhẹn.
Phong Mục nghẹn một hồi khó chịu ở ngực, tức giận nói, "... Tốt, rất tốt!"
Vẻ mặt hắn tràn đầy sương mù nhìn về phía Vân Phàm và Nguyệt Bích."Bản vương tha cho các ngươi một con đường sống thì như thế nào? Chỉ bằng các ngươi thì còn có thể tạo nên sóng gió gì? Có nghe không? Hai người các ngươi, cút nhanh lên!"
"Vương phi!"
"Vương phi!"
"Đi đi, các ngươi chỉ cần nhớ kỹ, bất cứ như thế nào, ta cũng sẽ không phản bội Phong Đạc."
Tô Mặc Nhi đi đến trước mặt các nàng cầm lấy tay các nàng, lợi dụng góc kín mà Phong Mục không nhìn thấy, dùng âm ngữ nói hai chữ, "Phong Dương."
Thần sắc của Vân Phàm và Nguyệt Bích vẫn bình tĩnh như thường, cung kính quỳ xuống với Tô Mặc Nhi, dập đầu một cái với nàng, "Vương phi, chúng ta nhất định sẽ ghi nhớ! Xin vương phi bảo trọng thật tốt!"
"Một đường cẩn thận."
Phong Mục vung tay lên, những quan binh kia tránh ra chừa một lối đi nhỏ.
Vân Phàm và Nguyệt Bích không ngừng nhìn Tô Mặc Nhi, rồi quay lưng liền cả đầu cũng không quay lại mà bước khỏi.
Sau khi các nàng rời đi, Phong Mục âm thầm làm một động tác với thủ hạ, người nọ ngầm hiểu, lập tức đuổi theo kịp hai người Nguyệt Bích Vân Phàm.
"Như thế nào? Bản vương đã thả các nàng rời đi rồi, hiện tại ngươi phải giao Ngưng Bích Lưu Quang ra đây!" Phong Mục giận dữ nói.
Lại nghe Tô Mặc Nhi cười khẽ một tiếng, ánh sáng trăng chiếu lên khuôn mặt nhỏ nhắn tuyệt mỹ của nàng, không khỏi làm cho Phong Mục nhìn đến ngây dại.
"Phong Mục, ngươi vẫn không nên động chủ ý gì với các nàng mới thỏa đáng, Ngưng Bích Lưu Quang đã sớm không còn ở chỗ của ta rồi."
Trong nháy mắt Phong Mục phục hồi lại tinh thần, dáng vẻ như hận không thể bầm thây nàng thành vạn khúc, hung ác nói, "Ngươi nói cái gì!"
"Trước khi ta tới đây thì đã giao nó cho Phong Dương, hơn nữa, chỉ có Vân Phàm và Nguyệt Bích mới có thể từ trong tay Phong Dương lấy được, cho nên ngươi tốt nhất là bảo đảm an toàn của các nàng đi, nếu không, cuối cùng cái gì ngươi cũng đều không chiếm được!" Vẻ mặt Tô Mặc Nhi trầm xuống, cảnh cáo hắn.
"Tô Mặc Nhi, bản vương thật sự là đánh giá thấp ngươi! Ngươi hiện tại thật đáng giận!"
Phong Mục quay đầu ra lệnh với thủ hạ ở bên cạnh, "Đi nói cho Thập Tam, cả kế hoạch tạm dừng lại! Cũng nhanh đi theo hai nữ nhân kia, xem các nàng muốn đi đâu. Nếu như không phải đi đến chỗ Phong Dương, thì trực tiếp giết chết các nàng!"
"Thuộc hạ tuân mệnh!"
Khẩu khí của Phong Mục đắc ý nói, "Tô Mặc Nhi, hiện tại ta muốn xem ngươi làm sao! Yên tâm, bản vương sẽ không để cho ngươi chết nhanh như vậy đâu! Bản vương sẽ từ từ hành hạ ngươi, khiến cho ngươi sống không bằng chết! Ha ha ha ha..."
"Người đến, bắt nàng lại cho bản vương! Mang về trong thành!"
"Phong Mục, ngươi cảm thấy ta sẽ theo như ý của ngươi sao?" Tô Mặc Nhi liếc mắt nhìn hắn một cái, chán ghét nói, "Ta chưa có nói với ngươi sao, ngươi thật sự khiến cho người ta phải vô cùng chán ghét!"
Gân xanh trên thái dương của Phong Mục nổi lên, hắn hoàn toàn bị nàng chọc giận, nổi điên hét lên, "Mau! Mau bắt nàng cho bản vương! Bản vương muốn ăn tươi nuốt sống nàng ta!"
Tô Mặc Nhi nhìn thấy những quan binh kia từ từ vây quanh lại, mà bước chân nàng lại từng bước từng bước lui về phía sau .
Cho đến khi lui đến vách đá, cảm nhận được hàn khí từ dưới đáy vực dâng lên khiến cho toàn thân nàng lạnh buốt.
Trong ánh mắt nghi ngờ của Phong Mục, nàng chậm rãi giơ tay lên, vô cùng thiếu lễ độ nhưng lại sử dụng động tác thật hả giận, giơ ngón giữa với hắn!
Sau đó, cả người rơi về phía sau, thân thể bay trong không trung, rồi sau đó liền bay xuống...