Tô Mặc Nhi nghỉ ngơi ở trong lều đợi Thiên Chi nấu xong cháo, nàng chỉ ăn qua loa vài miếng, cũng không có khẩu vị.
Hai người ở dưới vách núi khổ sở tìm kiếm một ngày, nhưng cũng không tìm thấy nửa điểm dấu vết Phong Đạc rơi xuống.
Tâm Tô Mặc Nhi có chút lạnh xuống.
Qua nhiều ngày như vậy, Phong Đạc vẫn còn tại sao lại tìm đến nàng, hoặc là báo chút tin cho nàng?
Thiên Chi vận dụng năng lực của hắn, thậm chí còn gọi ra vài con tiểu hồ ly giúp đỡ, đều không có kết quả.
‘Chủ nhân, hay là lúc trước hắn được người cứu đi, cho nên mới……” Thiên Chi trấn an nói, “Hay là chúng ta về cốc tìm ông lão kia, hắn có năng lực hơn ta, chắc chắn có thể tìm ra tung tích của Phong Đạc.”
Tô Mặc Nhi ngẩng đầu nhìn vách núi cao trăm trượng, trong đầu bỗng lóe lên bóng dáng ngày ấy ở Mộ Lạc thành.
“Chúng ta về Mộ Lạc thành.”
“Chủ nhân?” Thiên Chi không rõ.
“Đi thôi, ngươi còn muốn ở nơi này ngủ một đêm sao?”
Vừa vặn về Mộ Lạc thành, có thể hỏi thăm chút tin tức của Vân Phàm và Nguyệt Bích..
Cũng không biết Phong Mục có tin tưởng lời của nàng hay không.
Người kia, phỏng chừng thời điểm các nàng rời khỏi Đế Đô cũng đã phái người ở trong bóng tối đi theo các nàng rồi?
Trong vương phủ, tuyệt đối có gian tế, chỉ là các nàng còn chưa biết đó là ai?
Tô Mặc Nhi đột nhiên nói, “Thiên Chi, ngươi biết dịch dung sao?”
“Dịch dung? Chủ nhân muốn dịch dung?” Thiên Chi hỏi.
“Ân.”Nàng nên đề phòng Phong Mục một chút, gần đến biên cảnh Mộ Lạc thành, khó bảo đảm sẽ không có người của Phong Mục.
Nếu lại bị hắn phát hiện, vậy thì hỏng bét.
Thiên Chi tiện tay ra một cái quyết, khuôn mặt nhỏ nhắn tuyệt mỹ của Tô Mặc Nhi dần mơ hồ, bắt đầu hóa thành một khuôn mặt khác.
Hắn đưa cho Tô Mặc Nhi một chiếc gương, nhìn dáng dấp trong gương, Tô Mặc Nhi hài lòng nhấc khóe môi.
Đó là một dung nhan rất bình thường, lẫn trong đám người cũng sẽ không có người nhận ra.
Không tới nửa canh giờ, Tô Mặc Nhi cùng Thiên Chi đã đi tới Mộ Lạc thành.
Gần tới hoàng hôn, người trong thành cũng như trước vậy, vooj vã đi về nhà, bên đường những gánh hàng rong nhỏ cũng nhanh chống dọn dẹp, chỉ lo tai bay vạ gió rơi xuống đầu mình.
Thiên Chi lần đầu tiên nhìn thấy cảnh tượng này, nhìn những đám người kia bận rộn, vẻ mặt khó hiểu.
Một lát sau, vẫn là không nhịn được nữa hỏi, “Chủ nhân, bọn họ đây là thế nào?”
Tô Mặc Nhi nhíu mày, nhìn tình huống này, chẳng lẽ đám người Lang Tộc còn ở trong thành?
Nghe được nghi hoặc của Thiên Chi, nhỏ giọng trả lời, “Đại khái là người Lang Tộc ở trong thành làm loạn!”
Nghe vậy, vẻ mặt Thiên Chi có chút không dễ nhìn.
“Yêu Tộc cùng Nhân Tộc ngàn năm trước đã có ước định, chung sống hòa bình, không liên quan đến nhau. Lang tộc làm như thế không sợ thiên hạ đại loạn sao?”
Chỉ sợ thời điểm làm lớn chuyện, mỗi lãnh địa ở Yêu tộc đều không tránh khỏi bị liên lụy.
Tô Mặc Nhi không suy nghĩ nhiều như Thiên Chi, chẳng qua ngày đó bị ép buộc, đã thấy những bạch cốt kia, chỉ cảm thấy so với những Yêu tộc kia, sinh mệnh nhân loại thật quá mức yếu đuối.
Nàng mang theo Thiên Chi đi tìm địa phương nghỉ chân, một lát mới tìm thấy một khách điếm chưa kịp đóng cửa.
Có giáo huấn của lần trước, Tô Mặc Nhi trở nên cảnh giác hơn.
Nàng để Thiên Chi nhỏ lại giấu ở trong tay áo, một mình tiến vào khách điếm.
Ông chủ khách điếm nhìn thấy nàng sắc mặt hiện lên mấy phần sợ hãi, chờ thấy rõ là một vị cô nương trẻ tuổi mới bước nhanh đến chào đón.
“Chủ quán, vẫn còn phòng trống sao?” Tô Mặc Nhi lên tiếng hỏi.
Chủ quán vội vàng gật đầu, “Có. Không biết cô nương muốn loại gian phòng nào?”
“Một gian phòng bình thường cũng được.” Tô Mặc Nhi đáp.
Ông chủ khách điếm nói có, liền để tiểu nhị dẫn Tô Mặc Nhi lên lầu.
Gió lạnh gào thét ở bên tai.
Tô Mặc Nhi trợn tròn mắt, mặc cho thân thể rơi xuống không trọng lượng, nước mắt bất tri bất giác lại từ trên khóe mắt chảy xuống.
Hôm đó, Phong Đạc đã trải qua cảm giác tuyệt vọng như thế sao?
Cuối cùng hắn, đã nghĩ cái gì?
Có phải cũng như nàng lúc này hay không, trong lòng đều tràn đầy bóng dáng của hắn?
Dần dần, Tô Mặc Nhi càng ngày càng rơi xuống gần đáy vực, mà tốc độ nàng rơi xuống lại đột nhiên chậm dần.
Đến lúc rơi xuống đất, Thiên Chi từ trong tay áo nàng chui ra, che chở cho nàng, để cho nàng nhẹ nhàng đã rơi trên mặt đất.
Thân hình của Tô Mặc Nhi lắc lư, Thiên Chi phải giúp đỡ nàng một hồi, nàng mới đứng vững được.
"Chủ nhân, dưới đây là đáy vực rồi." Thiên Chi nói ra.
Tô Mặc Nhi ngẩng đầu nhìn lại, giống như từ trên núi nhìn xuống ở xung quanh đáy vực, đen như mực, làm cho người ta cảm giác như thần bí mà quỷ quyệt.
"Chủ nhân, một chiêu này ngươi thật sự quá hiểm." Thiên Chi có chút sợ hãi.
Tô Mặc Nhi cũng không từng nói qua chuyện này với hắn, mà hắn lại ẩn núp ở trong tay áo nàng, sau khi thấy được Vân Phàm và Nguyệt Bích rời đi, đang chuẩn bị hiện thân trực tiếp mang nàng đi, không nghĩ tới nàng lại dùng binh hành hiểm chiêu (vừa đỡ vừa đánh) này.
Nếu không phải là hắn phản ứng nhanh, thì lúc này, đoán chừng là nàng thật sự đã đi xuống đất trình diện với diêm vương rồi!
Tô Mặc Nhi không thèm để ý chút nào, nhếch môi cười, "Tìm đường sống trong cõi chết, như thế, ít nhất có thể tạm thời tránh được tầm mắt của Phong Mục."
Thiên Chi hừ một tiếng, mở miệng hỏi, "Chủ nhân, hiện tại rơi xuống đây, không lẽ là ngươi dự định tối nay sẽ ở dưới đáy vực này sao?"
"Cũng tốt, ta muốn ở chỗ này tìm xem..." Ánh mắt Tô Mặc Nhi có chút ảm đạm.
Thiên Chi hắng giọng một cái, nói sang chuyện khác, "Chủ nhân, buổi tối nơi này có rất nhiều dã thú đó."
Khoé môi Tô Mặc Nhi vừa kéo, liếc mắt nhìn hắn một cái, "Ngươi muốn yêu cầu chuyện gì?"
"Ách, hắc hắc, chủ nhân, ta sớm có chuẩn bị." Thiên Chi nịnh nọt cười nói, đưa tay từ tay áo lấy ra một đầu lều.
Chỉ thấy lều nhỏ ở trong lòng bàn tay của hắn, bị hắn nhẹ thổi một hơi, lấy tốc độ mắt thường có thể thấy được lều nhỏ đang nhanh chóng biến thành lều lớn.
Hắn tự tay vung lên, lều liền rơi xuống đất.
Tô Mặc Nhi ngẩn ngơ, có pháp thuật thật sự rất vĩ đại!
Thiên Chi đắc ý nhướng nhướng mày, "Chủ nhân, có thể. Ngươi thấy thế nào?"
"Xem ra ngươi vẫn có chút tác dụng." Tô Mặc Nhi trực tiếp đi lên vén lên lều trại, không gian bên trong rất lớn, giường tầng chăn lông mềm mại, thậm chí một ít thức ăn đồ uống đều đầy đủ.
"Tiểu gia ta rất hữu dụng đó!" Thiên Chi bi phẫn nói.
"Tốt lắm, tốt lắm, ta biết rồi." Tô Mặc Nhi nói qua loa rõ ràng.
Vì vậy trong lòng Thiên Chi hoàn toàn cảm thấy không công bằng, hắn nhẹ nhàng hừ một tiếng, rồi tung người nhảy lên một tảng đá lớn ở bên cạnh.
Tô Mặc Nhi thấy động tác của hắn thì im lặng một hồi mới nói, "Này! Hồ ly! Ngươi ngồi ở chỗ kia làm gì? Còn không xuống đây nghỉ ngơi?"
"Hừ. Tiểu gia ta có đồ tốt thì lập tức tới tìm ngươi, nhưng ngươi lại còn ghét bỏ tiểu gia." Vẻ mặt Thiên Chi kiêu ngạo.
"... Ta nào có ghét bỏ ngươi?"
"Vừa mới rồi ngươi đã ghét bỏ ta! Tiểu gia giúp ngươi để lều trại xuống thật tốt, vậy mà ngươi lại còn không cảm ơn."
Tô Mặc Nhi nói, "Được rồi, là lỗi của ta, ngoan ngoãn xuống nghỉ ngơi đi."
"Còn không sai biệt lắm!" Thiên Chi hài lòng, dáng người bay lên bồng bềnh như tiên, từ trên tảng đá lớn rơi xuống bên cạnh Tô Mặc Nhi.
Khoé mắt Tô Mặc Nhi giật giật, không thể không xem kỹ lại cái tên ở trước mắt nàng một lần nữa...!
Hắn đến cùng đã mấy tuổi rồi, chỉ số thông minh bao nhiêu?
Sư phụ hắn có thật sự cho hắn đi ra như thế hay không?
"Ngủ đi." Tô Mặc Nhi nói, lập tức đi đến phía lều.
Thiên Chi cũng theo nàng cùng nhau đi vào bên trong.
Tô Mặc Nhi nhìn sang hắn, từ từ dừng bước lại.
Hỏi, "... Tối nay ngươi dự định ngủ cùng ta sao?"