Tần lão bản do dự, một hồi lâu mới nói, "Bởi vì, hắn còn muốn ta... A... ! !"
Lời còn chưa dứt, chỉ thấy bầu trời bỗng dưng lóe qua một đạo sấm sét.
Thiên Chi sắc mặt đại biến, "Nguyền rủa?!"
Hắn vừa định làm phép, thay Tần lão bản đỡ một kiếp này, nhưng hết thảy phát sinh quá nhanh.
Tần lão bản trong nháy mắt bị sét đánh trúng, thân thể hóa thành bột mịn, nháy mắt cách biệt thế gian.
Thiên Chi nhanh chóng đuổi theo ra khỏi quán rượu.
Tần lão bản trên người nguyền rủa xem như cấp thấp, loại cấp thấp nguyền rủa này nhất định phải thực hiện nguyền rủa người ở xung quanh trong phạm vi đặc biệt, mới có thể thực hiện được.
Khi hắn vội vàng đuổi theo, nhưng cũng không thấy người nào khả nghi, cũng không có cảm nhận thấy được hơi thở khác thường nào!
"Đáng chết!" Thiên Chi cúi đầu mắng một tiếng.
Đến cùng là ai muốn chống đối bọn họ?
Trước đó lúc hắn thấy Tần lão bản ở quán rượu đã cảm thấy có chút kỳ quái, cho đến khi đến gần hắn, mới cảm giác được người đêm đó lẻn vào gian phòng Tô Mặc Nhi, chính là hắn!
Thiên Chi trở về quán rượu, bắt một tên tiểu nhị, trực tiếp hỏi, "Lão bản của các ngươi gần đây cùng người nào tiếp xúc qua?"
Tên tiểu nhị kia nơm nớp lo sợ nói, "Tiểu, tiểu nhân cũng không biết, ông chủ những ngày này liên tục độc lai độc vãng (một mình), ngay cả nghỉ ngơi cũng không để cho người hầu hạ, chúng tiểu nhân cũng không biết. Thiếu hiệp tha mạng!"
Thiên Chi nhíu nhíu mày, đột nhiên nghĩ tới một sự việc, "Lão bản của các ngươi chuẩn bị 'Thiên Lý Phiêu Hương', có phải hay không chính là người mặc bạch y vừa mới tiến vào?"
"Là, là." Tiểu nhị liền vội vàng gật đầu, bổ sung nói, “Vị công tử kia gần đây thường đến quán rượu mua loại rượu này."
"Không xong!" Thiên Chi một phen buông tên tiểu nhị kia ra, đưa tay từ trong lồng ngực xuất ra một vật, nhìn kỹ, vật kia lại cùng với vật Phong Đạc vừa mới sử dụng kia rất giống nhau.
Thiên Chi mặc niệm một câu thần chú, cũng giống Phong Đạc cùng Tô Mặc Nhi, trong nháy mắt biến mất ở trước mắt mọi người.
Trong quán rượu người có mấy không chịu nổi đã hôn mê bất tỉnh, chỉ là Thiên Chi lại hoàn toàn chẳng quan tâm những thứ kia.
Hắn có chút hoảng sợ nghĩ thông suốt một sự việc.
Nếu như Tần lão bản nửa đêm lẻn vào gian phòng Tô Mặc Nhi là bị người sai khiến, như vậy người kia rất có thể cũng không phải chỉ nhắm vào Tô Mặc Nhi.
Tần lão bản liên tục bán rượu cho Phong Đạc, chỉ sợ cũng là có vấn đề!
Mà hắn tận mắt thấy Phong Đạc là như thế nào rời đi, nói như vậy, Phong Đạc mua rượu, rất có thể chính là cho...
Tô Mặc Nhi nằm ở trên giường trúc, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch đến gần như trong suốt.
Phong Đạc tuấn nhan mang vẻ mặt ngưng trọng, có thể cảm nhận được, chỉ có hô hấp của nàng đang ngày một suy yếu.
Bên giường Tô Mặc Nhi đang có một nam nhân tóc trắng đang ngồi, bàn tay trắng muốt đang giúp nàng bắt mạch, trên dung nhan trẻ tuổi lộ ra vẻ trầm ổn.
Chỉ là, một lát sau, trên mặt hắn vốn bình tĩnh không gợn sóng, lại xuất hiện chút ít nghi ngờ, ngay sau đó, lại từ từ trở nên trầm trọng.
Phong Đạc ở một bên vô cùng lo lắng chờ đợi, lòng nóng như lửa đốt.
Nhìn thấy nam nhân tóc trắng thu tay lại, lập tức mở miệng hỏi, "Tiền bối, Mặc Nhi nàng như thế nào?"
"Ta muốn thi châm cho nàng, ngươi trước ra bên ngoài chờ ." Nam nhân tóc trắng không có lời giải thích dư thừa, chỉ nhàn nhạt nói một câu như vậy.
Phong Đạc tựa hồ cũng biết tính tình của hắn, nghe vậy cũng không hỏi thăm nhiều, đã rời khỏi phòng.
Trước khi đi, lại nhìn Tô Mặc Nhi một cái.
Nam nhân tóc trắng lấy ra vài cái ngân châm, chính xác đâm xuống quanh thân Tô Mặc Nhi mấy chỗ đại huyệt.
Dần dần, Tô Mặc Nhi hô hấp bắt đầu vững vàng, mạch đập cũng chầm chậm trở nên hữu lực.
Cho đến khi khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng khôi phục hồng hào, nam nhân tóc trắng mới rút ra ngân châm, nhẹ giọng thở dài.
Ánh mắt không khỏi rơi vào trên người Tô Mặc Nhi, trong ánh mắt phức tạp lại lộ ra một tia trìu mến.
"Mọi người làm ăn đều thảm như vậy, làm sao mà vẫn có người mua rượu nhiều như vậy?" Tô Mặc Nhi suy nghĩ không thông.
Lão bản quán trà kia như tai mũi nhọn nghe được lời của nàng, mới giải thích nói, "Gần đây, không biết từ đâu có một vị công tử tới đây, cơ hồ như mỗi ngày đều đi đến quán rượu của Tần lão bản mua rượu, hơn nữa số lượng còn không nhỏ. Bằng không, làm sao mà Tần lão bản lại làm ăn tốt như vậy chứ."
Đuôi lông mày Thiên Chi khẽ nhíu lại, "Rượu gì mà có danh tiếng lớn như vậy, có đáng giá để người mua sạch toàn bộ rượu trong quán sao? Chẳng lẽ rượu kia còn có thể hơn rượu 'Thiên Lý Phiêu Hương' chăng ?"
"Vị công tử này thật nói đúng, rượu Tần lão bản bán, chính là 'Thiên Lý Phiêu Hương' !"
Ánh mắt Thiên Chi sáng lên, lập tức hào hứng, quay đầu nói với Tô Mặc Nhi, "Chủ... Khụ, không bằng chúng ta cũng đi xem một chút đi."
"Ngươi muốn uống rượu?" Tô Mặc Nhi nghi hoặc hỏi hắn.
"Tiểu gia không uống rượu, rượu này, ta định mua về để hiếu kính với lão nhân kia." Thiên Chi có chút thần bí nói ra.
Tô Mặc Nhi suy nghĩ một chút mới hiểu được, lão nhân mà Thiên Chi nói đến là ai.
Đoán chừng là sư phụ của hắn.
Tô Mặc Nhi có chút do dự, nàng sợ chỉ vừa rời khỏi, sẽ bỏ qua, vạn nhất...
"Chủ nhân, ngươi đồng ý với ta , chỉ ở chỗ này trong năm ngày, ngày mai sẽ phải theo ta rời khỏi." Thiên Chi đột nhiên nói.
Hắn biết rõ Tô Mặc Nhi đang chờ cái gì, hành động này cũng giống như ôm cây đợi thỏ, hoàn toàn là vô dụng.
Cho nên hắn và Tô Mặc Nhi hẹn định ngày, hôm nay cũng là ngày cuối cùng.
Ánh mắt Tô Mặc Nhi ảm đạm, nhìn nhìn lên sắc trời dần dần tối đi, rốt cục vẫn gật đầu nói, "Được."
Thiên Chi hỏi thăm rõ ràng lão bản quán trà về vị trí quán rượu của Tần lão bản, rồi cùng Tô Mặc Nhi đi đến.
Trong bụng lão nhân kia đều là rượu, hơn nữa miệng lưỡi còn xảo quyệt vô cùng, chỉ uống một loại 'Thiên Lý Phiêu Hương' này.
Không chỉ một lát, bọn họ đã đi tới quán rượu theo chỉ dẫn của lão bản quán trà.
Trước quán rượu chỉ có vài người đứng lẻ tẻ chọn rượu.
Thiên Chi đi lên phía trước nói, "Lão bản, ta muốn một bình 'Thiên Lý Phiêu Hương' !"
'Thiên Lý Phiêu Hương' là rượu vô cùng quý báu, bình thường có khách đến mua rượu này,nhất định lão bản sẽ nhiệt tình chào đón.
Mà lần này, thần sắc của Tần lão bản lại lộ ra vẻ khó xử, "Công tử, hôm nay 'Thiên Lý Phiêu Hương' đều được người đặt trước hết rồi, người xem trong quán rượu của ta có nhiều rượu ngon tuyệt phẩm như vậy, không bằng ngài chọn lựa một loại rượu khác?"
"Đặt hết rồi? Tất cả rượu ở trong quán này, chẳng lẽ đều bị đặt hết sao?" Thiên Chi nhíu mi, sắc mặt hơi trầm xuống.
Tô Mặc Nhi không chú ý ở đây, dư quang ngoài khóe mắt quét về phía Thiên Chi, nàng thật sự có chút kinh ngạc.
Nàng chưa thấy qua dáng vẻ khi hắn tức giận, chẳng lẽ chỉ bởi vì một bầu rượu thôi sao?
Vài giọt mồ hôi lạnh chảy ròng ròng trên trán Tần lão bản, hắn cười làm lành nói, "Chính xác là như vậy. Công tử, ngài..."
"Hắn ra giá bao nhiêu? Vậy tiểu gia ra gấp đôi mua lại, như thế nào?"
"Này... Này..." Tần lão bản vốn nhanh miệng mà nay một câu nói cũng nói không nên lời.
"Thiên Chi, việc buôn bán luôn đặt lời nói thành chữ tín, nếu nơi này không có, vậy chúng ta đi đến nơi khác xem một chút đi." Tô Mặc Nhi nói.
Khoé môi Thiên Chi thoáng cong lên nụ cười trào phúng, môi mỏng khẽ mở, thản nhiên nói, "Như vậy, đêm đó hắn lẻn vào trong phòng ngươi, có âm mưu muốn làm loạn với ngươi, đó cũng là chữ tín sao?"
Tần lão bản cảm thấy cả kinh, chỉ là rốt cuộc hắn đã gặp qua quá nhiều chuyện nên quen mặt, trong mắt chỉ chợt loé lên nỗi kinh hoàng, cũng không hề lộ ra nửa điểm sơ hở.
"Cái gì?" Tô Mặc Nhi kinh ngạc nhìn Thiên Chi.
Lẻn vào? Làm loạn? Khi nào xảy ra chuyện này?
Đang lúc bọn họ giằng co, một người nam tử có dáng người nhanh nhẹn bước chân vào trong tiệm, mới mở miệng đã hỏi, "Lão bản, ta muốn 'Thiên Lý Phiêu Hương' , ngươi đã chuẩn bị xong chưa?"
Thân thể Tô Mặc Nhi run mạnh lên, khuôn mặt nhỏ nhắn nay lại trắng bệch nhìn về phía người nọ, ngay phút bốn mắt nhìn nhau kia, trong nháy mắt nước mắt của nàng đã tràn như vỡ đê...