Nàng tiến vào, ngẩn người, lập tức quỳ một gối xuống, cung kính hành lễ nói, "Tham kiến nữ vương bệ hạ "
"Đứng lên đi, ngươi đi ra ngoài trước, để ta cùng sư phụ bàn bạc."
"Vâng, thuộc hạ cáo lui. "
Thiên Chi ra khỏi nhà trúc, thuận tiện giúp bọn hắn canh cửa trong phòng bầu không khí nháy mắt ngưng trọng.
Nam nhân tóc trắng nhíu mày lại, "Sư muội, ngươi có biết ngươi có biết nội đan đối với ngươi mà nói quan trọng cỡ nào không?, mất đi nội đan, pháp lực của ngươi sẽ từ từ suy yếu ! "
" Nhưng ta nhất định phải cứu nàng." Ở giữa đôi mắt trong suốt hàm chứa vẻ kiên định.
"Yên thụ Chư Thiên vạn giới!"
Thanh âm nam nhân nghiêm khắc gọi một tiếng tên nàng. Nàng làm mất đi nội đan là việc nhỏ để đùa sao?
"Sư huynh không cần khuyên nữa, ý ta đã quyết." Yên Thụ cười nhẹ, nói, "Huống hồ bằng nội đan của ta, ta nghĩ chỉ cần một nữa là đã đủ cứu nàng một mạng. "
"Quên đi, có lẽ chúng ta còn có thể tìm được biện pháp khác cứu trị Mặc nhi." Nam nhân thử thuyết phục nàng buông tha cho buông tha cho ý nghĩ này.
Trên khuôn mặt đẹp của Yên Thụ lại kéo theo vài phần đau lòng,"Trên đời này, nay chỉ còn ta cùng với nàng sống nương tựa lẫn nhau, cho dù nàng không biết sự tồn tại của ta, nhưng trước sau gì nàng cũng là hài tử của ta, huyết mạch tương liên, ta nào có thể nhẫn tâm mặc kệ nàng mà không để ý?"
Năm đó ở phủ tướng quân, nàng (Yên Chi) đã nhẫn tâm vứt bỏ nàng (Tô Mặc Nhi) một lần, lúc này cho dù nàng có phải dùng tính mạng để bù lại, nàng(YC) cũng muốn cứu nàng (TMN), huống chi chỉ là một nội đan!
"Nhưng hiện tại sự tình rất khó giải quyết hơn nhiều." Nam nhân tóc trắng có chút đau đầu vuốt vuốt mi tâm, chậm rãi nói, "Mặc Nhi đang có thai, tuy nội đan của ngươi là tinh khiết nhất thế gian, nhưng yêu khí quá nặng, khó đảm bảo là sẽ không thương tổn tới đứa nhỏ của nàng."
Trong lòng Yên Thụ trầm xuống, kinh ngạc nói," Có thai?"
"Đúng vậy, cho nên nếu tìm được biện pháp ổn thỏa hơn, thì sẽ không để Mặc Nhi phải chịu mạo hiểm."
Trong phòng nhất thời im lặng, hai người đều tính toán trong lòng.
Một lát sau, con ngươi Yên Thụ đột nhiên sáng ngời, nàng nghĩ tới một thứ khác cũng có thể bảo vệ Mặc Nhi, song cũng đủ để cho nàng giải độc!
"Sư huynh, ngưng bích lưu quang đâu ? Ngưng bích lưu quang có thể bảo vệ đứa nhỏ trong bụng Mặc Nhi, sau đó lại dùng nội đan của ta cho Mặc Nhi thanh lọc độc tố trong cơ thể!"
". . . . . . Ngươi thật sự muốn quyết định như thế sao?" Nam nhân nhìn nàng thật sâu, trong đôi mắt thăm thẳm kia lại mơ hồ che giấu một chút gì đó mà Yên Thụ không hiểu được.
Nhưng nàng vẫn gật đầu thật mạnh "Ân "
. . . . ..
Ta chỉ biết là người luyến tiếc rời khỏi ta.
Trong lòng Phong Đạc đau xót, đem nàng ôm càng chặt hơn.
Tô Mặc nhi vỗ về bụng, dường như cảm thán nói, "Phong Đạc, ngươi tin không? Ta thậm chí có thai, đứa nhỏ là của chúng ta. . . . . ."
Nàng cảm thấy có chút phiền muộn, đứa nhỏ ơi đứa nhỏ, thật sự là không nên đến vào lúc này.
"Yên tâm, có bổn vương ở đây, bổn vương sẽ xử lý tốt toàn bộ. "
Tô Mặc Nhi giương khóe môi, nàng nghĩ, có lẽ là nàng yêu Phong Đạc, chính là bởi vì mặc dù có điều gì nguy hiểm, nàng cũng nghe hắn nói, không cần sợ, có hắn ở đây!
Vài chữ này còn hơn cả ngàn vạn lời yêu, luôn luôn làm lòng của nàng ấm áp.
Tô Mặc Nhi nháy mắt ra hiệu với Thiên Chi, nói sang chuyện khác, "Thiên Chi, ngươi thế nào lại tới nơi đây?"
Thiên Chi sững sờ, lúc ý thức được mình dường như đã nói sai, đang muốn mở miệng trả lời, thì nam nhân tóc trắng kia lại trực tiếp hỏi, "Ngươi không nói cho hắn biết, thân phận của ngươi?"
"Ta..." Tô Mặc Nhi tự nhiên biết rõ ý tứ của hắn.
Nàng nhớ rõ, lúc trước Thiên Chi tìm đến nàng, chính là phụng mệnh sư phụ.
Nếu Thiên Chi cũng đã đến nơi này, vậy người nam nhân trước mắt này tám đến chín phần chắc chắn là sư phụ thường thường treo trên bờ môi của hắn rồi.
Hắn nói thân phận của nàng, chính là công chúa hồ giới, khiến cho nàng đến bây giờ vẫn không dám xác định.
Dù sao, nàng xuyên không đến đây, cũng không chân chính thuộc về thế giới này, hơn nữa ở trong đầu của nàng, cũng chưa bao giờ xuất hiện về ký ức của thân thế này.
Nam nhân tóc trắng kia hoàn toàn không để ý đến những điều này, ánh mắt của hắn nhìn thẳng chằm chằm vào Phong Đạc, hỏi, "Nếu như Tô Mặc Nhi không phải là người mà là yêu quái, ngươi, hoàn toàn nguyện ý theo nàng sao?"
Phong Đạc giật mình, một hồi lâu mới phản ứng được ẩn ý trong lời nói của hắn.
Tô Mặc Nhi hoàn toàn không ngờ đến người nam nhân kia sẽ nói trực tiếp như vậy, lúc này nàng nhìn xem Phong Đạc, cảm xúc thấp thỏm từ trước nay chưa từng có.
Phong Đạc giương lên khóe môi, mắt phượng kiên định nhìn về phía Tô Mặc Nhi, "Ta chỉ yêu một mình Tô Mặc Nhi, chỉ cần nàng là Tô Mặc Nhi, là người hay là yêu, đối với ta mà nói có điều gì khác biệt đâu?"
"Phong Đạc..." Tô Mặc Nhi cảm thấy lòng mình tràn đầy cảm động.
Trên khuôn mặt nam nhân tóc trắng mang theo một ít vui vẻ không rõ ràng, "Nhớ kỹ lời ngươi nói."
"Đương nhiên." Phong Đạc nói.
Nam nhân tóc trắng quay đầu nói với Thiên Chi, "Ngươi vội vã chạy về như vậy, thương thế đã dưỡng tốt rồi sao?"
"Ân." Thiên Chi gật gật đầu, dáng vẻ như muốn nói nhưng lại thôi.
Nam nhân tóc trắng lập tức sáng tỏ, nhàn nhạt nói, "Xem ra lại có một ít chuyện phiền phức rồi, theo vi sư đi thôi."
Mắt Thiên Chi nhìn Tô Mặc Nhi, gãi gãi đầu, có chút rối rắm nói, "Chủ nhân, ngươi nghỉ ngơi trước đi, sau này ta sẽ trở lại thăm ngươi."
"Tốt."
"Ngươi có thể không cần đến đây." Phong Đạc lạnh nhạt nói, hắn chưa từng quên chuyện lúc trước Mặc Nhi che chở cho hắn.
Nếu không phải biết rõ bọn họ là chủ tớ, thì hắn sớm đã không cho phép nam nhân khác ở lại bên cạnh Mặc Nhi.
"Hừ, đây là địa bàn của tiểu gia, tiểu gia muốn đến, thì không có người nào có thể ngăn được!" Vẻ mặt Thiên Chi cao ngạo phản bác.
Tô Mặc Nhi chợt cảm thấy đau đầu, hai người kia, có thể không ngây thơ như vậy được hay không...
Thiên Chi đi theo sư phụ của hắn đến một phòng trúc u tĩnh.
Vào phòng, hắn cũng không khách khí, trực tiếp tìm cái ghế ngồi xuống.
"Đã xảy ra chuyện gì, mà lại gấp gáp như vậy?" Nam nhân tóc trắng ưu nhã ngồi vào một bên, mới hỏi.
"Mấy ngày này có phải ngươi thường xuyên cho tiểu tử kia đi đến Mộ Lạc Thành mua rượu hay không?" Thiên Chi hỏi thẳng.
Nam nhân tóc trắng tựa hồ như không có chút ngoài ý muốn nào, chỉ
nhẹ nhàng trả lời, "Ân."
"Rượu kia đâu?" Thiên Chi vội hỏi.
Nam nhân nâng nâng mí mắt, "Như thế nào, ngươi phát hiện rượu kia có vấn đề sao?"
"Nói như vậy, ngươi đã sớm biết rồi?" Khoé môi Thiên Chi thoáng kéo lên, quái dị nhìn xem hắn.
Nam nhân tóc trắng chẳng nói đúng sai, chỉ nói, "Nói một chút chuyện ngươi phát hiện ra đi."
Thiên Chi có chút buồn bực, nhưng vẫn tỉ mỉ nói, "Ta và chủ nhân ở Mộ Lạc Thành nghỉ chân vào buổi chiều đầu tiên, thì phát hiện có người vụng trộm lẻn vào phòng. Về sau chúng ta đi đến quán rượu, ta lại phát hiện lão bản quán rượu chính là người lúc đêm khuya lẻn vào phòng của chủ nhân, ta muốn dùng sức mạnh để ép hỏi hắn, kết quả là hắn bị người ra tay nguyền rủa, chết tan thành mây khói, cho nên ta mới lo lắng trong cốc xảy ra chuyện, liền vội vã chạy về."
"A? Cho nên ngươi mới hoài nghi rượu kia có vấn đề sao?"
"Phải, ta nhìn thấy tiểu tử kia dùng lệnh bài lực hỗn độn mang theo chủ nhân rời đi. Mà trên thế gian này, ngoại trừ Minh U Cốc, còn có chỗ nào có thể mượn lực hỗn độn lực để đi vào chứ?" Thiên Chi chậm rãi nói ra