Tô Mặc Nhi không nghĩ đến chuyện này nữa, thuận miệng hỏi, "Tiền bối, Minh U Cốc ở Phong Lan Quốc sao?"
Nam nhân nhìn nàng quái dị một cái, Tô Mặc Nhi có chút không hiểu, lại nghe hắn nói, "Một ngày nào đó ngươi sẽ nhớ lại nơi này, hiện tại ta có nói với ngươi, thấy ngươi cũng không có chút ý nghĩa nào."
"..." Tô Mặc Nhi im lặng, chẳng lẽ những người ẩn thế đều như người ta nói là bí hiểm (bí mật, nguy hiểm) sao?
Làm sao mà nàng lại nghe không hiểu?
Hắn nói, nàng sẽ nhớ lại, nhưng nàng chưa bao giờ đi tới nơi này, chứ nói gì đến nhớ lại đây?
Nam nhân giống như nhìn ra được sự nghi ngờ của nàng, chậm rãi nói ra, "Ngươi từng ở nơi này qua mấy trăm năm, mặc dù không thể so với hồ giới nơi sinh dưỡng ngươi, nhưng năm đó, thần thụ nơi này đã cứu ngươi một mạng ."
"? ! !" Tô Mặc Nhi chợt cảm thấy kinh hãi, "Ta từng ở nơi này? Mấy trăm năm sao?"
"Ân." Nam nhân nhàn nhạt đáp một chữ.
"..."
Tô Mặc Nhi không hiểu ra sao, một hồi lâu mới ý thức được, người ở trước mắt chính là sư phụ của Thiên Chi, cũng là người biết rõ thân phận của nàng .
Thiên Chi đã từng nói qua với nàng, là nàng đã từng cứu hắn một mạng, nhưng nàng lại hoàn toàn không nhớ được. Cũng là Thiên Chi nói, đó là ở kiếp trước, khi đó nàng thật sự là công chúa hồ tộc tôn quý nhất.
Chẳng lẽ bây giờ những lời nam nhân này nói , cũng là… kiếp trước của nàng?
Bàn tay nhỏ bé của Tô Mặc Nhi run run, nâng ly trà cũng khiến cho nước trà trong đó văng ra một ít, thật lâu cũng không thể tiếp nhận được chính suy đoán kỳ lạ của mình.
Ngân Lan tự nhiên mở miệng nói, "Thân phận của ngươi, Thiên Chi chắc hẳn đã nói cho ngươi biết."
Tô Mặc Nhi đờ đẫn gật đầu.
Ngân Lan lại nói, "Ta biết rõ ngươi chưa bao giờ tin tưởng."
"..."
Nàng quả thật rất muốn gật đầu, nàng vốn là một người rất bình thường, thế nào lại là công chúa hồ tộc gì đó chứ?
Mặc dù nàng đã từng nói với Thiên Chi, nàng cũng không phải là Tô Mặc Nhi của thế giới này, công chúa mà hắn muốn tìm rất có thể đã không còn ở đây.
Nhưng Thiên Chi vẫn luôn rất kiên trì, nàng không có cách nào, cũng lười phản bác lại. Trong lòng lại cảm thấy, hồ giới kia so với thế giới nàng từng sinh sống, thật sự là chênh lệch quá xa.
Hiện thời, bị Ngân Lan nhắc tới, Tô Mặc Nhi chợt cảm thấy, thân phận công chúa hồ tộc này cũng không phải là chuyện tốt lành gì.
Quả nhiên, Ngân Lan tiếp tục nói, "Hiện thời, hồ tộc và lang tộc đang ở thế giằng co, thiên giới cũng không thấy phái người đến duy trì cân bằng của yêu giới, một ngày nào đó dã tâm của lang tộc bành trướng, sẽ nuốt trọn hồ tộc. Mà thân là công chúa hồ tộc, đến lúc đó ngươi cũng không thoát thể khỏi trách nhiệm này."
"Trách nhiệm?" Tô Mặc Nhi hỏi ngược lại.
"Hồ tộc còn có ngàn vạn con dân đang đợi ngươi trở về chủ trì đại cục."
"Ta chính là người phàm, ngay cả pháp lực cũng không có, làm sao mà trụ trì đại cục được?" Tô Mặc Nhi cảm thấy rất không thể tưởng tượng nổi.
Ngân Lan nói, "Thời cơ chưa tới thôi."
"..." Thời cơ chưa tới? Chẳng lẽ cái bọn họ gọi là thời cơ thích hợp, cho dù nàng không muốn, cũng phải đi làm cái công chúa kia?
"Có vài người từ nhỏ đã mang theo sứ mạng của mình, sứ mạng của ngươi tức là bảo vệ hồ tộc, không có cách nào trốn tránh được."
"Không! Ta không muốn, không ai có thể bức ta!" Tính tình của Tô Mặc Nhi bộc phát.
Vẻ mặt nàng không chút thay đổi đứng thẳng người lên, dự định lúc này sẽ rời khỏi.
Cũng không ngờ, một hồi cảm giác mê mang đột nhiên truyền đến, toàn thân nàng vô lực ngã xuống đất.
Sắc mặt Ngân Lan nhanh chóng thay đổi, đi lên hai bước đỡ lấy nàng.
Trước mắt Tô Mặc Nhi là một mảnh mơ hồ, một tay bắt lấy chặt ống tay áo của hắn, cố gắng trợn tròn mắt nhìn hắn.
Nàng muốn chất vấn hắn, rốt cuộc đã làm cái gì với nàng?
Trong bụng nàng, còn có hài tử của Phong Đạc...
Phong Đạc tín nhiệm hắn như vậy, nhưng hắn sao lại làm như vậy với nàng?
Cuối cùng chỉ là khóe môi giật giật, không nói gì nữa, ý thức liền rơi vào không gian hắc ám vô tận.
"Phong Đạc,ngươi đi vào bên trong như thế nào vậy? Mới vừa nãy người nam nhân kia là ai?" Tô Mặc Nhi hiếu kỳ hỏi.
Nơi này hiển nhiên không phải là chỗ hắn rơi xuống trước đây.
Nàng mặc dù không có ký ức, thế nhưng đáy vực nàng cùng Thiên Chi đã đi qua, phía dưới rõ ràng là một cánh rừng, cũng không có sơn cốc nào.
Vui vẻ trên mặt Phong Đạc cứng đờ, giống như là nhớ ra chuyện gì đó không tốt, hồi tưởng nói, "Thời điểm lúc trước khi xuất quân, phụ hoàng phái Phong Mục đi trước một bước, mang theo quân đội đi tới biên thành, Phong Kỳ phát hiện Phong Mục gần nhất luôn đi ra khỏi thành vào ban đêm, hành tung khả nghi, nhưng lại không thể nào kiểm chứng."
"Ta nghe Niếp Nghị nói, Phong Mục tư thông với địch..." Tô Mặc Nhi nói.
"Uh, xác thực như thế. Chẳng qua là sau khi bản vương tra xét ra,cũng là lúc đến trận đánh cuối cùng. Vốn định sau khi đánh lui đám bại tướng kia, hồi triều vạch trần Phong Mục, để cho phụ hoàng xem nhi tử tốt hắn bồi dưỡng, nhưng không ngờ, bị hắn ám toán, trọng thương rơi xuống vực."
Phong Đạc nói xong, mắt lộ ra vài phần hận ý, "Chờ ta tỉnh lại lần nữa, đã gặp được tiền bối. Trong mũi tên Phong Mục bắn tới có kịch độc, tiền bối hao phí công lực của hắn, giúp ta giải độc."
"Hắn đến cùng là ai?" Tô Mặc Nhi vẫn cảm thấy hắn chính là sư phụ, thanh âm, tướng mạo đều giống nhau như đúc.
Nhưng hắn vừa mới lại không có thừa nhận, chẳng lẽ là cố kỵ cái gì?
Phong Đạc cũng có chút bất đắc dĩ, "Bản vương chỉ biết hắn là chủ nhân của u cốc này, còn lại, ngay cả tên của hắn ta cũng đều hoàn toàn không biết gì cả."
"Vậy sao ngươi lại đi Mộ Lạc Thành?" Tô Mặc Nhi không hiểu nhất chính là cái này.
Nàng nghĩ, bóng dáng lúc trước nàng nhìn thấy trên đường, quả nhiên chính là Phong Đạc.
"Sau này bản vương muốn đi, tiền bối sẽ đồng ý." Phong Đạc trên mặt hiện lên chút ít vui vẻ, "Lúc trước sau khi thương thế lành bản vuongx đã định rời đi, nhưng là tiền bối lại không cho phép. Sau đó tiền bối nói muốn uống rượu, để cho bản vương đi mua, còn điểm danh nhất định phải Mộ Lạc Thành 'Thiên Lý Phiêu Hương', bản vương lúc này mới đi nơi này."
"Thì ra là như vậy."
Khó trách, trên đời nào có chuyện trùng hợp như thế?
Thiên Chi đã từng nói, sư phụ của hắn am hiểu nhất là xem quẻ, sợ là hắn đã sớm xem quẻ ra, nàng sẽ xuất hiện ở Mộ Lạc thành, cho nên đã để cho Phong Đạc cũng đi nơi này.
Vốn là thành cũng không lớn, cơ hội gặp nhau tự nhiên sẽ có.
"Vậy chúng ta phải cảm tạ tiền bối thật tốt." Tô Mặc Nhi nói.
"Đương nhiên. Chờ ngươi giải được độc, chúng ta sẽ đi tìm Ngưng Bích Lưu Quang để cho hai mảnh hợp lại, giúp ngươi trở về chỗ của ngươi." Phong Đạc ôn nhu nói.
Tô Mặc Nhi đáy lòng tràn qua vài phần cảm động, hắn thế nhưng còn nhớ chuyện này.
Nhưng nếu là người nọ thật sự là sư phụ, nàng sẽ không cần trở về.
Nàng nghĩ trở về hiện đại cũng là bởi vì không yên lòng sư phụ, dù sao sư phụ tân tân khổ khổ đem nàng nuôi lớn, nàng không thể không báo đáp ân tình.
Nhưng nếu là sư phụ cũng ở nơi đây, như vậy nàng càng muốn ở chỗ này tìm một chỗ yên tĩnh, cùng Phong Đạc yên lặng sống cả đời.
Một ngày sau đó, Tô Mặc Nhi rốt cuộc tìm được cơ hội, cùng nam nhân tóc trắng kia một chỗ.
Phong Đạc lại bị hắn đuổi đi ra bên ngoài mua rượu, Thiên Chi cũng không biết chạy đi nơi nào.
Trong cốc, chỉ còn lại nàng cùng người nam nhân kia, còn có một nữ tử xinh đẹp từng gặp qua một lần.
Chỉ là nàng kia ru rú trong nhà, trong ngày thường cơ bản sẽ không lộ diện, Tô Mặc Nhi chưa bao giờ cùng nàng nói chuyện qua.
Phong Đạc vốn là cũng không tình nguyện rời đi Tô Mặc Nhi, cách biệt lâu như vậy, hắn hiện tại hận không thể mỗi thời mỗi khắc đều ở lại bên người nàng.
Nhưng nam nhân tóc trắng lại nói, đã đã tìm được phương pháp chữa trị cho Mặc Nhi, nhưng nhất định phải có rượu hắn mới nói cho hắn biết.
Phong Đạc không còn cách nào khác, đành phải lại đi mua chút ít rượu đến.