Phong Đạc không dám nói cho nàng là, lúc ây từ bên ngoài U Minh cốc thì nhìn thấy một màn kia.
Cái nữ tử ru rú rong nhà kia, hao phí một nửa nội đan của chính mình mới khó khăn kềm chế độc trong thân thể nàng.
Tiền bối nói, nàng chính là mẫu thân Mặc Nhi.
Ngưng bích lưu quang bảo vệ thai nhi trong bụng, có khả năng bởi vì nửa miếng có pháp lực khá yếu, cũng mới có thể bảo vệ nàng nhất thời, chỉ có thể mang nửa miếng còn lại đến mới hoàn toàn giải độc cho nàng.
Bằng không, đứa nhỏ trong bụng sợ là sẽ bị yêu khí nhuộm dần!
Hắn chỉ lo nếu Mặc Nhi biết chuyện này nhất định là sẽ không cho phép mẫu thân nàng phục vụquên mình tới cứu nàng, cho nên chỉ có thể tạm thời giấu nàng việc này.
Ít nhất, phải quay về tìm một nữa ngưng bích lưu quang còn lại trước, không thể để cho nàng biết!
Tô Mặc Nhi tinh thần suy yếu, rất nhanh liền mê man.
Phong Đạc ra lệnh cho xa phu đi chậm một chút, như vậy có thể làm cho nàng thoải mái hơn.
.
Bọn họ đi từ U minh cốc ra , đi tới hoàng hôn liền trực tiếp tới Lâm thành
Phong Đạc dùng biện pháp Ngân Lan dạy cho hắn, làm cho cả hai người bọn họ đều dịch dung.
Vào thành lúc hoàng hôn, bọn họ nghỉ ngơi một ngày, sau đó đều tiếp tục chạy đi. Tô Mặc Nhi cũng khôi phục không sai biệt lắm, hai người không trì hoãn nhiều, liền vào biên thành.
Không khí biên thành không căng thẳng giống như hai nước đang đại chiến, nhưng không hiểu sao Tô Mặc Nhi lại có cảm giác khó hiểu.
Lúc Phong Đạc mang Tô Mặc Nhi vào thành đã bị một cái cáo thị hấp dẫn.
Trước bài cáo thị gạt ra không ít dân chúng, tiếng nghị luận cao lên một tiếng.
Phong Đạc cau mày nhìn nhìn trước mắt, nháy mắt sắc mặt chuyển sang không tốt.
Tô Mặc Nhi cũng nhìn thấy nội dung của cáo thị.
Mặt trên viết, Tam vương gia Phong Đạc thông đồng với địch, đã ngã xuống vách núi bỏ mình, Tứ vương gia, thất vương gia hỗ trợ Tam vương gia phản loạn, đã bị áp tải tới đế đô chờ xét xử, Nhị vương gia Phong Mục có công ngăn địch, được phong làm thái tử.
Cáo thị phát động cho dân chúng là để cùng nhau tìm kiếm thủ hạ tam vương gia, Niếp Nghị, Vân Phàm, Nguyệt Bích là phản tặc, bắt được còn thưởng ngàn lượng.
Phong Đạc xem hết cáo thị liền lôi kéo tô Mặc nhi, không hiểu thanh sắc rời đi nơi đó.
Hai người tìm một chỗ khách sạn,lại nghỉ ngơi.
Trong phòng, Tô Mặc Nhi có chút lo lắng nhìn Phong Đạc, không biết phải làm sao.
Phong Đạc nhếch môi, lạnh lùng nói, "Bổn vương còn tính tạm thời tha hắn một lần, bất quá nếu hắn muốn chịu diệt vong, bổn vương liền giúp hắn làm.
"Cũng không biết Phong Dương cùng Phong Kì thế nào." Tô Mặc Nhi nghĩ đến mặt còn lại của cáo thị tứ vương gia, thất vương gia bị nắm lòng liền bối rối kịch liệt.
"yên tâm, không có mệnh lệnh của phụ hoàng, Phong Mục tạm thời còn không dám động đến nhóm bọn hắn."
"Lúc trước bổn vương tùy tiện đi một chỗ địa phương, Phong Mục đại khái còn không biết, trong tay bổn vương có nắm chứng cứ hắn thông đồng với địch!"
Lúc này đây, hắn tuyệt đối sẽ không dễ dàng tha cho Phong Mục!
Hắn muốn cho phụ hoàng thấy, hắn hao hết tâm lực bồi dưỡng nhi tử tốt, không chỉ có thông đồng với địch, còn mưu toan giết vua soán vị!
"Tốt"
. . . . . . .
Phong Đạc lấy bằng chứng tội của Phong Mục, liền mang theo tô Mặc nhi trở về đế đô.
Dọc theo đường đi, cơ hồ tất cả mọi người đang đàm luận chuyện hắn thông đồng với địch.
Tô Mặc nhi an ủi hắn, không cần để ở trong lòng, chân tướng rõ ràng ngay đó, tất cả mọi người sẽ biết rốt cuộc ai đúng ai sai!
Phong Đạc cười cười, hắn quả thật không để ý, cái hắn để ý là huynh đệ của hắn cùng Niếp Nghị bọn họ.
Theo như trên cáo thị, Niếp nghị bọn họ hẳn là chưa bị bắt, nếu không, Phong Mục hẳn là đã sớn có hành động.
Tô Mặc Nhi không nghĩ đến chuyện này nữa, thuận miệng hỏi, "Tiền bối, Minh U Cốc ở Phong Lan Quốc sao?"
Nam nhân nhìn nàng quái dị một cái, Tô Mặc Nhi có chút không hiểu, lại nghe hắn nói, "Một ngày nào đó ngươi sẽ nhớ lại nơi này, hiện tại ta có nói với ngươi, thấy ngươi cũng không có chút ý nghĩa nào."
"..." Tô Mặc Nhi im lặng, chẳng lẽ những người ẩn thế đều như người ta nói là bí hiểm (bí mật, nguy hiểm) sao?
Làm sao mà nàng lại nghe không hiểu?
Hắn nói, nàng sẽ nhớ lại, nhưng nàng chưa bao giờ đi tới nơi này, chứ nói gì đến nhớ lại đây?
Nam nhân giống như nhìn ra được sự nghi ngờ của nàng, chậm rãi nói ra, "Ngươi từng ở nơi này qua mấy trăm năm, mặc dù không thể so với hồ giới nơi sinh dưỡng ngươi, nhưng năm đó, thần thụ nơi này đã cứu ngươi một mạng ."
"? ! !" Tô Mặc Nhi chợt cảm thấy kinh hãi, "Ta từng ở nơi này? Mấy trăm năm sao?"
"Ân." Nam nhân nhàn nhạt đáp một chữ.
"..."
Tô Mặc Nhi không hiểu ra sao, một hồi lâu mới ý thức được, người ở trước mắt chính là sư phụ của Thiên Chi, cũng là người biết rõ thân phận của nàng .
Thiên Chi đã từng nói qua với nàng, là nàng đã từng cứu hắn một mạng, nhưng nàng lại hoàn toàn không nhớ được. Cũng là Thiên Chi nói, đó là ở kiếp trước, khi đó nàng thật sự là công chúa hồ tộc tôn quý nhất.
Chẳng lẽ bây giờ những lời nam nhân này nói , cũng là… kiếp trước của nàng?
Bàn tay nhỏ bé của Tô Mặc Nhi run run, nâng ly trà cũng khiến cho nước trà trong đó văng ra một ít, thật lâu cũng không thể tiếp nhận được chính suy đoán kỳ lạ của mình.
Ngân Lan tự nhiên mở miệng nói, "Thân phận của ngươi, Thiên Chi chắc hẳn đã nói cho ngươi biết."
Tô Mặc Nhi đờ đẫn gật đầu.
Ngân Lan lại nói, "Ta biết rõ ngươi chưa bao giờ tin tưởng."
"..."
Nàng quả thật rất muốn gật đầu, nàng vốn là một người rất bình thường, thế nào lại là công chúa hồ tộc gì đó chứ?
Mặc dù nàng đã từng nói với Thiên Chi, nàng cũng không phải là Tô Mặc Nhi của thế giới này, công chúa mà hắn muốn tìm rất có thể đã không còn ở đây.
Nhưng Thiên Chi vẫn luôn rất kiên trì, nàng không có cách nào, cũng lười phản bác lại. Trong lòng lại cảm thấy, hồ giới kia so với thế giới nàng từng sinh sống, thật sự là chênh lệch quá xa.
Hiện thời, bị Ngân Lan nhắc tới, Tô Mặc Nhi chợt cảm thấy, thân phận công chúa hồ tộc này cũng không phải là chuyện tốt lành gì.
Quả nhiên, Ngân Lan tiếp tục nói, "Hiện thời, hồ tộc và lang tộc đang ở thế giằng co, thiên giới cũng không thấy phái người đến duy trì cân bằng của yêu giới, một ngày nào đó dã tâm của lang tộc bành trướng, sẽ nuốt trọn hồ tộc. Mà thân là công chúa hồ tộc, đến lúc đó ngươi cũng không thoát thể khỏi trách nhiệm này."
"Trách nhiệm?" Tô Mặc Nhi hỏi ngược lại.
"Hồ tộc còn có ngàn vạn con dân đang đợi ngươi trở về chủ trì đại cục."
"Ta chính là người phàm, ngay cả pháp lực cũng không có, làm sao mà trụ trì đại cục được?" Tô Mặc Nhi cảm thấy rất không thể tưởng tượng nổi.
Ngân Lan nói, "Thời cơ chưa tới thôi."
"..." Thời cơ chưa tới? Chẳng lẽ cái bọn họ gọi là thời cơ thích hợp, cho dù nàng không muốn, cũng phải đi làm cái công chúa kia?
"Có vài người từ nhỏ đã mang theo sứ mạng của mình, sứ mạng của ngươi tức là bảo vệ hồ tộc, không có cách nào trốn tránh được."
"Không! Ta không muốn, không ai có thể bức ta!" Tính tình của Tô Mặc Nhi bộc phát.
Vẻ mặt nàng không chút thay đổi đứng thẳng người lên, dự định lúc này sẽ rời khỏi.
Cũng không ngờ, một hồi cảm giác mê mang đột nhiên truyền đến, toàn thân nàng vô lực ngã xuống đất.
Sắc mặt Ngân Lan nhanh chóng thay đổi, đi lên hai bước đỡ lấy nàng.
Trước mắt Tô Mặc Nhi là một mảnh mơ hồ, một tay bắt lấy chặt ống tay áo của hắn, cố gắng trợn tròn mắt nhìn hắn.
Nàng muốn chất vấn hắn, rốt cuộc đã làm cái gì với nàng?
Trong bụng nàng, còn có hài tử của Phong Đạc...
Phong Đạc tín nhiệm hắn như vậy, nhưng hắn sao lại làm như vậy với nàng?
Cuối cùng chỉ là khóe môi giật giật, không nói gì nữa, ý thức liền rơi vào không gian hắc ám vô tận.