Phong Đạc cùng Tô Mặc Nhi cũng không trở về tam vương phủ.
Phong Dương lấy máu Tô Mặc Nhi làm kết giới cho tam vương phủ làm, Tô Mặc Nhi đã nói cho Phong Đạc.
Chính là bởi vì như thế, nếu là Tô Mặc Nhi trở lại tam vương phủ, một khi kết giới biến mất, sẽ khiến cho người khác chú ý!
Phong Mục chắc chắn đã bố trí thủ hạ ở đó, chờ bọn họ tự chui đầu vào lưới!
Phong Đạc mang theo Tô Mặc Nhi trực tiếp đi một trang viên khác, trang viên tọa lạc ngay giữa Đế Đô, hoa lệ lại khổng lồ, hai chữ trên cửa to lớn, Phượng phủ.
Tô Mặc Nhi mơ hồ có chút ký ức, nàng nhớ rõ từng nghe người ta nói tới qua, nơi này là tòa nhà có kiến trúc lớn nhất ở kinh thành.
Bởi vì hắn cùng hoàng tộc có dòng họ rất gần, cho nên rất nhiều người suy đoán, chủ nhân của trang viên này, rất có thể là người nào đó trong hoàng tộc xây nên.
Nhưng khổ nỗi là không biết tên của hắn, dân chúng cũng chỉ là lấy ra xem như câu chuyện trong các quán trà mà thôi.
Chỉ là, Phong Đạc làm sao sẽ biết hắn?
Trong nội tâm khẽ nghi hoặc, Tô Mặc Nhi yên tĩnh đi theo Phong Đạc một đường thông suốt vào trang viên, đi nhanh tới trang viên dùng để đãi khách ở đại sảnh.
Rất nhanh đã có gia đinh đem tin tức Phong Đạc tới thông báo cho chủ nhân trang viên.
Tô Mặc Nhi là lần đầu tiên gặp một phú thương.
Người tới không giống như trong tưởng tượng của nàng dạng ngồi không mà hưởng, tiến tới đón tiếp bọn họ ngược lại là người nam tử tướng mạo anh tuấn.
Người nọ sau khi đi vào, đầu tiên là đối Phong Đạc chắp tay, sau đó đem nha hoàn hầu hạ đều đuổi đi xuống.
Chờ đám người đều đi hết sạch, hắn mới mở miệng, nói ra, "Thuộc hạ tham kiến chủ tử!"
"Uh, ở đây không cần đa lễ." Phong Đạc nhàn nhạt đáp lời.
"..." Tô Mặc Nhi khóe môi kéo ra, một hồi lâu mới phản ứng lại.
Người kia thế nhưng gọi Phong Đạc là chủ tử? Nói cách khác, kỳ thật này tòa nhà này là của Phong Đạc ?
Người phú giả địch quốc trong truyền thuyết kia cũng chính là...
Phong Đạc đối với Tô Mặc Nhi giới thiệu, "Đây là Tuyết Ngạn."
Tô Mặc Nhi trong nháy mắt hoàn hồn, đối với hắn lộ ra một nụ cười thiện ý, nói , "Ngươi hảo."
"Phu nhân khỏe." Trong đôi mắt hẹp dài của Tuyết Ngạn chợt lóe qua vài phần hứng thú, khẽ vuốt cằm nói.
Phong Đạc không để lại dấu vết ngăn cản giữa Tuyết Ngạn cùng Tô Mặc Nhi, cảnh cáo nhìn Tuyết Ngạn một cái.
Tuyết Ngạn chau chau mày, nói ra, "Chủ tử, đi thư phòng đi."
"Ân."
Phong Đạc mang theo Tô Mặc Nhi muốn đi thư phòng.
Tuyết Ngạn lại không nhúc nhích đứng tại nguyên chỗ, ánh mắt rơi vào trên người Tô Mặc Nhi, rõ ràng có phòng bị.
Phong Đạc lông mày nhăn lại, chính muốn mở miệng, Tô Mặc Nhi lại trước hắn một bước nói, "Phong Đạc, ta hơi mệt chút, muốn đi nghỉ ngơi."
"Chờ bản vương nói sự tình với bọn họ xong, chúng ta sẽ đi nghỉ ngơi."
Phong Đạc nói ra.
Tô Mặc Nhi khẽ cắn môi dưới, do dự không biết làm sao bây giờ.
Tuyết Ngạn rõ ràng đối với nàng có tâm phòng bị, bọn họ đi thư phòng nhất định là nói chuyện quan trọng, nàng nếu đi theo, khó bảo toàn sẽ không để cho Tuyết Ngạn đối Phong Đạc sinh ra ngăn cách.
Phong Đạc vừa nói ra lời này, Tuyết Ngạn không khỏi nhíu chặt lông mày, hắn lại đối với Tô Mặc Nhi tín nhiệm đến vậy?
Chẳng lẽ hắn đã quên, Tô Mặc Nhi đã từng là người của Phong Mục sao?
"Đi thôi, Tuyết Ngạn."
"Là, thuộc hạ tuân mệnh!"
Phong Đạc ánh mắt trầm xuống, không nói gì.
Tô Mặc Nhi nhạy cảm phát giác được giữa bọn họ không khí xuống thấp, lên tiếng nói, "Phong Đạc, ta là mệt mỏi thật sự, ta ở chỗ này chờ ngươi được hay không?"
"Mặc Nhi..." Phong Đạc ánh mắt phức tạp nhìn nàng.
Tô Mặc Nhi cười thầm, lặng lẽ nhéo nhéo lòng bàn tay của hắn, "Ngươi chẳng lẽ còn sợ ta chiếu cố không tốt chính mình sao?"
"Được, ở chỗ này chờ bản vương trở lại." Phong Đạc cầm ngược lại tay nhỏ bé của nàng, nhẹ giọng nói.
Tô Mặc Nhi nhu thuận gật đầu, đưa mắt nhìn bọn họ rời đi.
Nàng biết rõ Phong Đạc muốn ở trước mặt Tuyết Ngạn cho thấy rõ địa vị của nàng, nhưng là những thứ kia thật sự không quan hệ, nàng không muốn vì nàng mà mang đến phiền toái không cần thiết...
Tô Mặc Nhi cảm thấy nàng như đang mơ một giấc mộng dài.
Trong mộng có sư phụ, có Phong Đạc, còn có rất nhiều bằng hữu, thậm chí còn có một vài người nàng chưa từng thấy qua nhưng lại cảm thấy vô cùng quen thuộc.
Khoảng đời nhàn nhã của nàng và sư phụ ở hiện đại, còn có lần đầu gặp mặt giữa nàng và Phong Đạc gây nên từng đợt hiểu lầm...
Nàng nhìn thấy một nữ tử có dáng vẻ giống y như nàng, xả thân cứu một tiểu hồ ly khỏi hình phạt lôi hình của trời.
Lúc đó, sau khi nàng cứu tiểu hồ ly, trong hư không lại xuất hiện một thiên thần.
Quanh thân thiên thần kia lượn lờ đám sương trắng, nhìn không rõ tướng mạo, chỉ có thể nhìn thấy được y phục hắn đang mặc là một thân gấm trắng, dáng người nhanh nhẹn, từ trên cao nhìn xuống nàng, môi mỏng khẽ mở, nói một tiếng, "Thú vị."
Tô Mặc Nhi không hiểu ý tứ trong câu nói kia của hắn, nàng giật mình, không phục hỏi, "Ngươi có ý gì?"
Trong mắt phượng của thiên thần hiện ra vài phần ý cười trêu tức, "Ngươi tiểu hồ ly này, còn muốn cứu người khác, chẳng lẽ không biết kiếp số của mình rất nhanh đã tới rồi sao?"
"Mắc mớ gì tới ngươi, hừ, ngươi dám tổn thương hắn, chính là đối địch với bổn công chúa!" Tuổi tác của nữ tử dường như không lớn, dáng vẻ xinh đẹp kia lại rất đáng yêu.
Thiên thần cười khẽ một tiếng, xoay người rồi biến mất trong không trung.
Tô Mặc Nhi cảm thấy bóng lưng của thiên thần kia lúc rời khỏi rất quen thuộc, nhưng nhất thời lại không nhớ nổi đã thấy ở nơi nào.
Nữ tử nhìn thấy thiên thần kia mà xuất thần, một hồi lâu lắc đầu, cúi người ôm lấy tiểu hồ ly bị thương.
Tiểu hồ đó, toàn thân đều là một bộ lông tuyết trắng, chỉ có trên đỉnh đuôi mang theo chút màu đen.
Tô Mặc Nhi giật mình, nàng nhận ra tiểu hồ li kia, là Thiên Chi!
Nàng mở miệng muốn gọi hắn, nhưng lời nói tựa như bị chặn ở trong cổ họng, một chút thanh âm cũng không phát ra được.
Nàng không biết nàng ở trong một màn này đến cùng là sắm vai nhân vật gì, người ngoài nhìn không thấy nàng, nàng cũng không thể dung nhập vào cuộc đời của bọn họ.
Nàng tựa như một người xem, lẳng lặng nhìn những chuyện kia xảy ra ở trước mắt mình, mà không có cách nào ngăn cản.
Đột nhiên một luồng sáng trắng chói mắt lóe lên, trước mắt Tô Mặc Nhi lại tối sầm xuống, bất đắc dĩ nàng chỉ có thể nhắm mắt lại.
Lại mở mắt lần nữa, cảm thấy thân thể đang lơ lửng như nổi ở trên biển, nổi lên lại hơi chìm xuống.
Tô Mặc Nhi chống người đứng dậy, toàn thân giống như rã rời vậy, vô cùng đau nhức.
"Mặc Nhi, ngươi đã tỉnh." Tiếng nói của Phong Đạc từ bên tai truyền đến.
Tiếp đó, trong nháy mắt thân thể của nàng rơi vào một vòng tay ấm áp.
Tô Mặc Nhi mờ mịt nhìn sang, ánh mắt có chút dại ra.
Nàng vẫn đắm chìm trong mộng như cũ, không cách nào khống chế được.
Trong mộng tất cả đều chân thật như vậy, tựa như nàng đã từng trải qua, quen thuộc đến mức làm cho nàng đau lòng.
Nàng vậy mà mơ tới Thiên Chi trong ngàn năm trước.
Thiên Chi từng nói nàng đã cứu hắn một mạng, mà trong mộng của nàng xuất hiện một nữ tử, chính là công chúa của hồ tộc, cũng chính là kiếp trước của nàng?
Phong Đạc cúi đầu nhìn xem nàng, lúc chạm đến ánh mắt của nàng, đột nhiên lòng hắn trầm xuống, thử thăm dò gọi nàng một tiếng, "Mặc Nhi?"
Tô Mặc Nhi nháy mắt mấy cái, "Phong Đạc? Làm sao vậy?"
"Không có việc gì là tốt rồi." Phong Đạc đem nàng kéo vào trong ngực ôm chặt lại, thở phào nhẹ nhõm nói "Chúng ta muốn đi đâu đây?" Tô Mặc Nhi cảm giác thân thể lay động một hồi, chẳng lẽ bọn họ đang ở trên xe ngựa?
"Trở về biên thành."
"Biên thành? Nhưng Minh U Cốc..." Tô Mặc Nhi ngồi ngay ngắn người lại, có chút khẩn trương kéo tay Phong Đạc hỏi, "Chúng ta không phải là ở Minh U Cốc sao?"
Nàng nhớ lại, lúc ấy nàng bị Ngân Lan hạ độc, đã hôn mê đi.
Chuyện về sau, hoàn toàn không hay biết.
Hiện tại, lại là thế nào vậy?
"Độc ở trong cơ thể ngươi, tiền bối đã dùng Ngưng Bích Lưu Quang giải một nửa cho ngươi rồi, độc tính này tạm thời cũng đã ổn định. Lần này chúng ta trở về, chính là muốn tìm nửa khối Ngưng Bích Lưu Quang kia." Phong Đạc đỡ nàng nằm xuống, ngồi ở bên cạnh đắp kín mền lại cho nàng, giải thích.
"Một nửa Ngưng Bích Lưu Quang bản vương đã để lại ở chỗ của Phong Kỳ, chỉ có thể lấy lại nửa khối Ngưng Bích Lưu Quang kia, độc của ngươi mới có thể giải hết."