Sau khi Hoàng đế nghe đến cái âm thanh kia, rốt cục không nhịn được nữa lùi về sau hai bước, triệt để vỡ tan.
Quả nhiên……Qủa nhiên…….Là Phong Mục!
“Ha ha ha ha ha ha ha ha……” Hắn tựa như phát rồ bật cười, “Qủa nhiên là nhi tử tốt của trẫm!”
Tiểu Thanh Tử lạnh lùng nhìn hắn, không có ý định tiến lên an ủi, cũng không ngăn cản hắn.
Giống chủ nhân của hắn đoán trước, theo tính khí của Hoàng đế, tám chín phần mười hắn sẽ cùng Phong Mục gặp mặt.
Mà Phong Mục nếu không muốn mất đi dân tâm, sẽ tuyệt đối không tổn thương đến Hoàng đế, hắn chỉ cần tùy cơ ứng biến, bảo vệ tốt Hoàng đế đến khi người của ảnh môn đến là được.
Rất nhanh, đã có quân đảo chính theo tiếng nói của hắn vây lại.
Hoàng đế bước chân trầm trọng từ phía sau cây đi ra, dưới ánh trăng đôi mắt hiện lên ánh sáng sắc bén.
“Bắt sống Hoàng đế!” Chỉ huy thống lĩnh cấm vệ quân, lúc nhìn thấy hắn, hai mắt hiện lên hồng quang có chút kích động nói.
“Lâm Kỳ?” Hoàng đế nhìn thấy hắn bị quyền lực che mắt, không khỏi đau lòng.
Hắn còn nhớ, ban đầu trên điện Sùng Quang hắn (HĐ) đã tự mình phong cho hắn(LK) làm thống lĩnh cấm vệ quân.
Hôm nay nếu không phải Phong Mục khởi binh tạo phản, hắn còn không biết, bên cạnh mình có nhiều mối họa như vậy!
Thực sự là buồn cười!
Hắn cho rằng, hắn đã nắm trong tay từng người con trai, nhưng nguyên lai, là hắn ánh mắt thiển cận, ếch ngồi đáy giếng!
“Phụ hoàng, có khỏe hay không. Từ sau khi người bị bệnh, nhi thần còn chưa từng thăm ngài, ngài…… Gần đây có khỏe không?” Phong Mục nhíu mày lại, giọng nói hắn như đàm luận đến khí trời.
“Ngươi…….Ngươi, nghịch tử này!” Hoàng đế tức giận đến run người, suýt chút nữa ngã ngồi trên đất.
Tiểu Thanh Tử cau mày, tiến lên hai bước đỡ hắn.
“Trẫm đặt tay lên ngực tự hỏi, trẫm đối với ngươi không tệ, ngươi làm sao dám làm ra loại việc đại nghịch bất đạo như vậy!”
“Cũng không phải.” Phong Mục nham hiểm cười, “Phụ hoàng nói như vậy là oan uổng nhi thần rồi. Nghe nói phụ hoàng muốn bản vương làm giám quốc, đã như vậy, thì bản vương chỉ là lấy thứ thuộc về bản vương sớm hơn một chút mà thôi. Ngài sớm muộn đều phải thoái vị, hà tất phải quan tâm một hai ngày này?”
“Phong Mục! Trẫm làm sao cũng không nhìn ra, ngươi dĩ nhiên là người vô sỉ như vậy!” Hoàng đế vô cùng đau đớn nói.
“Bây giờ thực tế ngươi cũng đã nhìn thấy, vẫn là ngoan ngoãn giao ngọc tỷ cho bản vương, viết chiếu thư thoái vị. Bản vương còn có thể để cho ngươi làm Thái Thượng hoàng trôi qua từng ngày thoải mái một chút! Những phi tử trong hậu cung kia của ngươi, bản vương cũng sẽ đối xử tử tế với các nàng!” Phong Mục lạnh lùng uy hiếp nói.
“Nằm mơ! Coi như hôm nay trẫm chết ở chỗ này, ngươi cũng đừng hòng ngồi lên vị trí Hoàng đế!”
“Thế nào? Ngươi còn dự định giữ lại cho Phong Đạc sao?” Phong Mục nhìn thấy vẻ mặt chấn động của Hoàng đế, đột nhiên vỗ trán một cái, giống như tỉnh ngộ ra cái gì, “Đúng rồi, hình như bản vương đã quên. Phong Đạc nhưng là đã rơi xuống vực! Hắn đã chết! Ha ha ha ha!”
Bỗng nhiên, Phong Mục chuyển đề tài, “Ngươi biết Phong Đạc chết như thế nào sao?”
“Là ngươi làm!” Hoàng đế sắc mặt tái xanh, hận không thể trực tiếp chém hắn thành nghìn mảnh.
Phong Mục nhìn thẳng ánh mắt của hắn, “Đừng nhìn ta như vậy, ngài không phải luôn ham muốn Ngưng Bích Lưu Quang trong tay hắn sao? Bản vương làm như vậy bất quá là thỏa mãn tâm ý của người mà thôi!”
Hoàng đế máu trên mặt trong nháy mắt rút đi, hắn nói không sai, vì Ngưng Bích Lưu Quang, hắn xác thực động sát tâm đối với Phong Đạc.
Hắn có mấy người nhi tử, đều là nội bộ lục đục với hắn, ngay cả người nhi tử hắn tự nhận là hiểu nhất, sủng nhất này, cũng là gặp lại hắn với binh đao!
Đêm cuối thu yên tĩnh đến đáng sợ, trên đường đế đô rất ít người đi đi lại lại, ngoại trừ những nơi có chút đặc biệt khác, trước cửa vẫn người đến người đi như cũ, vô cùng náo nhiệt.
Một vòng trăng tròn trong trẻo lạnh lùng treo trên bầu trời, xung quanh là mấy viên sáng chấm nhỏ không ngừng di chuyển.
Mà sát khí, lặng lẽ tràn ngập toàn bộ đế đô.
Phong Đạc nhận được tin tức, Phong Mục đã triệu tập nhân mã, dự định hôm nay xông vào hoàng cung, bức vua thoái vị.
Trong hoàng cung ngự tiền thị vệ thống lĩnh sớm đã bị Phong Mục mua chuộc, cho nên từ lúc Phong Mục công thành đi vào hoàng cung đều thuận lợi đến bất thường.
Cho đến khi hoàng cung vốn đang đắm chìm trong yên tĩnh, lại đột nhiên bị ánh sáng chói mắt quấy rầy sự yên tĩnh đó; cung nữ nội thị vội vàng rời giường, khách không mời lại xông vào trong cung hàn quang kiếm tàn nhẫn sát hại.
Lúc này tường hoàng cung mới cảm nhận được, uy hiếp mãnh liệt đến từ những người kia.
Hoàng đế thức dậy trong một mảng tiếng la khóc, gọi vài tiếng 'Người đến', nhưng lại không có người nào lên tiếng.
Phía ngoài âm thanh kêu khóc càng lúc càng lớn, trong lòng hoàng đế cũng bất an càng ngày càng sâu, mà lúc này, hắn rốt cục cũng nhìn thấy Tiết công công tập tễnh bước chân đi đến.
Hoàng đế tức giận nhìn xem hắn, chất vấn, "Tiết Bình! Làm sao ngươi tới trễ như vậy!"
Trên gương mặt già nua của Tiết Bình hiện lên nụ cười xa lạ quỷ dị, "Hoàng thượng thật sự hy vọng lão nô sớm đi vào sao?"
"Ngươi có ý gì?" Ánh mắt hoàng đế hiện lên lệ quang, uy nghiêm của đế vương được lộ rõ không thể nghi ngờ.
"Chính là ý tứ này!" Đột nhiên Tiết Bình từ phía sau rút ra một thanh kiếm, vẻ mặt âm ngoan nhích tới gần hoàng đế.
"Tiết Bình! Ngươi muốn tạo phản phải không!" Hoàng đế liên tiếp lui về phía sau.
Thân thể bị bệnh cả ngày vẫn quá mức suy yếu, người hắn lắc lư vài cái, bỗng nhiên co quắp ngồi ở bên cạnh giường, cả giận nói, "Tiết Bình! Trẫm ngày thường đối với ngươi không tệ, ngươi cũng dám như thế đối với trẫm sao! Không sợ trẫm tru di cửu tộc người à!"
"Cửu tộc? Hoàng thượng còn nhớ kỹ cửu tộc của nô tài à?" Tiết Bình âm trầm nở nụ cười vài tiếng, "Chẳng lẽ Hoàng thượng đã quên, hai mươi năm trước, thảm án của Tiết gia bên Giang Nam sao?"
"Ngươi, ngươi là người của Tiết gia!" Sau khi hoàng đế khiếp sợ, lại chậm rãi bình tĩnh nói, "Cũng phải, ngươi cũng họ Tiết mà, tại sao trẫm không có nghĩ đến chứ! Còn lưu lại hoạ lớn như ngươi ở bên người!"
"Làm khó Hoàng thượng còn nhớ đến Tiết gia, năm đó nô tài còn phụng mệnh ngươi đi Giang Nam đuổi bắt nghịch tặc Tiết gia! Hoàng thượng ngươi đã nếm tư vị biết rõ mà còn trơ mắt nhìn xem thân nhân chết dần đi chưa?" Tiết Bình ngừng lại ở trước mặt hoàng đế, từ trên cao nhìn xuống hắn, "Ta đợi đã hơn hai mươi năm, vẫn luôn chờ ngày này!"
"Tiết gia năm đó sinh ra lòng phản, vốn là chưa chết chưa hết tội!"
"Tạo phản? Bất quá là do nghịch tắc lẫn vào Tiết gia làm đả thương đến Nhị vương gia thôi. Nhưng ngươi ngay cả tra cũng không tra liền trực tiếp định tôi cả nhà Tiết gia! Đây là cái mà ngươi nói chưa chết chưa hết tội sao?" Tiết Bình âm ngoan chất vấn.
Lại đột nhiên nở nụ cười không hiểu, "Hoàng thượng ơi Hoàng thượng, ngươi thông minh một đời, vẫn luôn cao cao tại thượng, ngài có từng đoán được, Nhị vương gia mà ngài hiểu rõ sủng nhất sẽ có một ngày cầm binh khí đến bức vua thoái vị sao?"
"Ngươi nói cái gì!" Hoàng đế thần sắc biến đổi lớn, không dám tin trợn to hai mắt.
"Đoán chừng là nhị vương gia lập tức đánh tới tẩm điện của ngài rồi!" Tiết Bình từng chữ từng câu nói.
Nhìn thấy sắc mặt hoàng đế càng thêm xám tro, trong nội tâm hiện lên từng đợt khoái ý.
"Chỉ tiếc, ngài không thấy được hắn! Hôm nay ta rốt cục có thể vì Tiết gia mà báo thù!"
Gương mặt Tiết Bình dữ tợn, hai tay giơ đao lên, hung hăng đâm về phía hoàng đế.
"Phốc xuy." Một âm thanh ngắn ngủi đao kiếm còn chưa đâm vào ngực hoàng đế.
"Ách..." Tiết Bình chậm rãi cúi đầu, nhìn thấy thanh kiếm xuyên thấu lồng ngực mình, một búng máu phun ra ngoài, không cam lòng mở to mắt, nặng nề ngã trên mặt đất.