Có lẽ, khi nàng tìm được ngọc bội kia, có thể trở về nữa cũng nói không chừng...
Tô Mặc Nhi cùng Nguyệt Bích ở bờ sông bươm bướm đợi hai canh giờ.
Cho đến khi Phong Đạc tự mình đến tìm nàng, nàng mới phát hiện ra sắc trời đã không còn sớm.
Phong Đạc kỳ thật nửa canh giờ trước đã tới, nhìn thấy nàng một thân một mình ngồi ở chỗ kia, không biết tại sao dưới đáy lòng đột nhiên liền dâng lên chút ít thương tiếc.
Bóng lưng của nàng thoạt nhìn rất cô đơn, lộ ra sự cô độc cùng một loại đau thương khó tả. Làm cho người khác rất muốn ôm nàng vào lòng, mà hảo hảo thương yêu.
Nàng ngồi ở chỗ kia xem nước sông, hắn liền đứng ở nơi đó nhìn bóng lưng nàng.
Ánh chiều tà của trời chiề hắt vào, nước sông cũng dính một màu hồng nồng nặc, hợp với cỏ thơm bên bờ, phảng phất như đang đưa người vào trong biển hoa vô tận.
Hắn nghe Niếp Nghị nói chuyện xảy ra trong tiệm cầm đồ, hắn không nghĩ tới nàng lại sẽ lại có phản ứng lớn như vậy, nàng thật sự không thể chờ đợi được như vậy mà muốn rời khỏi bên cạnh hắn sao?
Phong Đạc chậm rãi đi đến bên người Tô Mặc Nhi, Tô Mặc Nhi ngẩng đầu nhìn về phía hắn, giọng nói thản nhiên, "Ngươi không cần tự mình tới tìm ta, ta sẽ không trốn ."
"Uh, bản vương biết rõ." Phong Đạc dừng một chút, đạo, “Về phủ đi."
Tô Mặc Nhi thanh thiển cười một tiếng, "Hảo."
Phong Đạc thấy khổ sở bị nàng giấu dưới đáy mắt, trong lòng có chút khẽ chua xót.
Tô Mặc Nhi dẫn đầu đi về phía một bên xe ngựa, sau đó Phong Đạc đuổi kịp.
Một đường không lời.
Hai người mới vừa trở lại vương phủ, liền có thị vệ tiến lên bẩm báo nói, "Vương gia, Tô tướng quân đến đây."
Phong Đạc chợt nhíu mày, nhìn về phía Tô Mặc Nhi bên cạnh. Trên mặt Tô Mặc Nhi bình bình đạm đạm nhìn không ra một chút tâm tình.
Phong Đạc hỏi nàng, "Muốn gặp sao?"
Tô Mặc Nhi trên khuôn mặt nhỏ nhắn chợt lóe qua vài phần kinh ngạc, thế này mới ý thức được Tô tướng quân trong miệng gã sai vặt là người phương nào.
Lão nhân kia tới nơi này không biết lại muốn làm cái gì, nàng cũng đã đến vương phủ này rồi, hắn còn muốn đối với nàng làm cái gì?
Bất quá, Phong Đạc tại sao lại muốn hỏi ý kiến của nàng? Chẳng lẽ nàng nói không muốn gặp, hắn sẽ không gặp sao?
Tô Mặc Nhi không trực tiếp trả lời hắn, chỉ nói là, "Ta hôm nay mệt mỏi."
"Vậy trước tiên cho Tô tướng quân trở về đi." Phong Đạc đối một bên thị vệ nói ra.
Tô Mặc Nhi kinh ngạc nhìn về phía hắn, ánh mắt của hắn nhìn cách đó không xa, vẻ mặt bình tĩnh.
Mà đột nhiên, mày đẹp Phong Đạc cau lại.
Tô Mặc Nhi theo ánh mắt của hắn nhìn thấy một thân hình vĩ đại chính về phía bọn họ đi tới.
Tô Mặc Nhi sắc mặt trầm xuống, trong con mắt tràn đầy chán ghét, lần này muốn trốn đều tránh không thoát.
"Vi thần gặp qua vương gia." Tô Diễn đối Phong Đạc khom người thi lễ một cái.
Con mắt Phong Đạc tĩnh mịch, nhưng cũng mở miệng cho hắn đứng dậy, "Tô tướng quân như thế nào chưa hàng lễ với vương phi? Tuy nói Mặc Nhi là con gái của ngươi, bất quá hôm nay nàng đã là vương phi bản vương, hành lễ này, nhưng là không tránh khỏi."
Tô Diễn không chút hoang mang ứng đối, "Vương gia nói đùa, Mặc Nhi còn chưa cùng vương gia cử hành đại lễ, tự nhiên vẫn không thể xem như là vương phi."
Tô Mặc Nhi khóe môi quyến rũ thoáng ra cái độ cong trào phúng.
Phong Đạc đuôi lông mày khẽ nhíu, "Tô tướng quân đây là đang nhắc nhở bản vương vì Mặc Nhi bổ sung hôn lễ?"
"..." Tô Diễn không nghĩ tới Phong Đạc sẽ nói như vậy, thần sắc có chút cứng ngắc, "Vi thần không phải là ý này, vi thần là muốn cho vương gia thu hồi mệnh lệnh đã ban ra, duyên phận Mặc Nhi cùng vương gia thực tại đã nông cạn, trèo cao vương gia không được, cho nên, vi thần lần này tới là muốn đem Mặc Nhi đón về."
"Ngược lại là bản vương sơ sót." Phong Đạc đột nhiên nói một câu, bọn người Tô Mặc Nhi không kịp phản ứng, Phong Đạc lại nói tiếp, "Lâu như vậy còn chưa bình thân cho tướng quân, xác thực là bản vương sơ sẩy."
~Còn tiếp~
Hehe, sr vì đã để các nàng chờ lâu, gần này ta đang đẩy nhanh truyện Y Lộ Phong Hoa, cho nên từ nay về sau sẽ rút lại còn 2 Chương/ tuần nha mấy nàng.
Có lẽ, khi nàng tìm được ngọc bội kia, có thể trở về nữa cũng nói không chừng...
Tô Mặc Nhi cùng Nguyệt Bích ở bờ sông bươm bướm đợi hai canh giờ.
Cho đến khi Phong Đạc tự mình đến tìm nàng, nàng mới phát hiện ra sắc trời đã không còn sớm.
Phong Đạc kỳ thật nửa canh giờ trước đã tới, nhìn thấy nàng một thân một mình ngồi ở chỗ kia, không biết tại sao dưới đáy lòng đột nhiên liền dâng lên chút ít thương tiếc.
Bóng lưng của nàng thoạt nhìn rất cô đơn, lộ ra sự cô độc cùng một loại đau thương khó tả. Làm cho người khác rất muốn ôm nàng vào lòng, mà hảo hảo thương yêu.
Nàng ngồi ở chỗ kia xem nước sông, hắn liền đứng ở nơi đó nhìn bóng lưng nàng.
Ánh chiều tà của trời chiề hắt vào, nước sông cũng dính một màu hồng nồng nặc, hợp với cỏ thơm bên bờ, phảng phất như đang đưa người vào trong biển hoa vô tận.
Hắn nghe Niếp Nghị nói chuyện xảy ra trong tiệm cầm đồ, hắn không nghĩ tới nàng lại sẽ lại có phản ứng lớn như vậy, nàng thật sự không thể chờ đợi được như vậy mà muốn rời khỏi bên cạnh hắn sao?
Phong Đạc chậm rãi đi đến bên người Tô Mặc Nhi, Tô Mặc Nhi ngẩng đầu nhìn về phía hắn, giọng nói thản nhiên, "Ngươi không cần tự mình tới tìm ta, ta sẽ không trốn ."
"Uh, bản vương biết rõ." Phong Đạc dừng một chút, đạo, “Về phủ đi."
Tô Mặc Nhi thanh thiển cười một tiếng, "Hảo."
Phong Đạc thấy khổ sở bị nàng giấu dưới đáy mắt, trong lòng có chút khẽ chua xót.
Tô Mặc Nhi dẫn đầu đi về phía một bên xe ngựa, sau đó Phong Đạc đuổi kịp.
Một đường không lời.
Hai người mới vừa trở lại vương phủ, liền có thị vệ tiến lên bẩm báo nói, "Vương gia, Tô tướng quân đến đây."
Phong Đạc chợt nhíu mày, nhìn về phía Tô Mặc Nhi bên cạnh. Trên mặt Tô Mặc Nhi bình bình đạm đạm nhìn không ra một chút tâm tình.
Phong Đạc hỏi nàng, "Muốn gặp sao?"
Tô Mặc Nhi trên khuôn mặt nhỏ nhắn chợt lóe qua vài phần kinh ngạc, thế này mới ý thức được Tô tướng quân trong miệng gã sai vặt là người phương nào.
Lão nhân kia tới nơi này không biết lại muốn làm cái gì, nàng cũng đã đến vương phủ này rồi, hắn còn muốn đối với nàng làm cái gì?
Bất quá, Phong Đạc tại sao lại muốn hỏi ý kiến của nàng? Chẳng lẽ nàng nói không muốn gặp, hắn sẽ không gặp sao?
Tô Mặc Nhi không trực tiếp trả lời hắn, chỉ nói là, "Ta hôm nay mệt mỏi."
"Vậy trước tiên cho Tô tướng quân trở về đi." Phong Đạc đối một bên thị vệ nói ra.
Tô Mặc Nhi kinh ngạc nhìn về phía hắn, ánh mắt của hắn nhìn cách đó không xa, vẻ mặt bình tĩnh.
Mà đột nhiên, mày đẹp Phong Đạc cau lại.
Tô Mặc Nhi theo ánh mắt của hắn nhìn thấy một thân hình vĩ đại chính về phía bọn họ đi tới.
Tô Mặc Nhi sắc mặt trầm xuống, trong con mắt tràn đầy chán ghét, lần này muốn trốn đều tránh không thoát.
"Vi thần gặp qua vương gia." Tô Diễn đối Phong Đạc khom người thi lễ một cái.
Con mắt Phong Đạc tĩnh mịch, nhưng cũng mở miệng cho hắn đứng dậy, "Tô tướng quân như thế nào chưa hàng lễ với vương phi? Tuy nói Mặc Nhi là con gái của ngươi, bất quá hôm nay nàng đã là vương phi bản vương, hành lễ này, nhưng là không tránh khỏi."
Tô Diễn không chút hoang mang ứng đối, "Vương gia nói đùa, Mặc Nhi còn chưa cùng vương gia cử hành đại lễ, tự nhiên vẫn không thể xem như là vương phi."
Tô Mặc Nhi khóe môi quyến rũ thoáng ra cái độ cong trào phúng.
Phong Đạc đuôi lông mày khẽ nhíu, "Tô tướng quân đây là đang nhắc nhở bản vương vì Mặc Nhi bổ sung hôn lễ?"
"..." Tô Diễn không nghĩ tới Phong Đạc sẽ nói như vậy, thần sắc có chút cứng ngắc, "Vi thần không phải là ý này, vi thần là muốn cho vương gia thu hồi mệnh lệnh đã ban ra, duyên phận Mặc Nhi cùng vương gia thực tại đã nông cạn, trèo cao vương gia không được, cho nên, vi thần lần này tới là muốn đem Mặc Nhi đón về."
"Ngược lại là bản vương sơ sót." Phong Đạc đột nhiên nói một câu, bọn người Tô Mặc Nhi không kịp phản ứng, Phong Đạc lại nói tiếp, "Lâu như vậy còn chưa bình thân cho tướng quân, xác thực là bản vương sơ sẩy."
~Còn tiếp~
Hehe, sr vì đã để các nàng chờ lâu, gần này ta đang đẩy nhanh truyện Y Lộ Phong Hoa, cho nên từ nay về sau sẽ rút lại còn Chương/ tuần nha mấy nàng.