“Ngươi! Ngươi lẽ nào không thấy bên trên viết cái gì sao?” Hoàng đế đang vui sướng, trong nháy mắt bị hắt một chậu nước lạnh.
Phong Đạc đem thánh chỉ ném tới trên bàn trước mặt Hoàng đế, “Thấy rõ, vì vậy bản vương càng tò mò, đây không được coi là bố thí sao? Vị trí này, trong lòng ngươi đã sớm có người không phải sao?”
“Ngươi……” Hoàng đế tức giận công tâm, che miệng ho khan vài tiếng, máu xuyên qua lòng bàn tay chảy xuống.
Phong Đạc sắc mặt cứng đờ, nói, “Thân thể không khỏe nên tìm thái y tới xem một chút đi.”
“Trẫm không có chuyện gì.” Hoàng đế ân thanh có chút khàn khàn, nhưng vẫn là nói, “Phong Đạc, đến cùng là ngươi muốn cái gì? Trẫm đều sẽ thỏa mãn ngươi.”
Hắn xác thực thẹn với Phong Đạc, cũng muốn tận lực bù đắp cho hắn. Phong Đạc nói không sai, nếu không phải Phong Mục đến tạo phản bức vua thoái vị, vị trí Thái tử này, hắn đã chuẩn bị cho Phong Mục rồi.
“Là thù lao đêm qua bản vương giúp ngươi bảo vệ hoàng cung sao?”
Phong Đạc nghe vậy, khóe môi nổi lên một trận khinh thường, “Bản vương đã nói, chuyện đêm qua, là bản vương đến trả thù ngươi. Nhìn thấy nhi tử ngươi yêu thương nhất đến tạo phản bức vua thoái vị có tư vị như thế nào?”
“Trẫm……” Hoàng đế nhất thời không biết nói gì.
Tối hôm qua, thời khắc thấy Phong Mục đó, hắn xác thực rất đau lòng. Hắn làm sao cũng không nghĩ đến, nhi tử hắn nhọc lòng khổ sở nuôi dưỡng như thế, cũng sẽ có dị tâm.
Nhưng là, sau khi nghe Phong Mục kể lại chuyện cũ năm đó, hắn mới phát giác ra được, bao năm qua hắn quả nhiên là không nhìn rõ lòng người.
Phong Đạc cười lạnh nói, “Ngược lại, đã cứu Phong Mục về rồi, bản vương nghĩ, vị trí thái tử này ngươi đã chuẩn bị cho hắn nhiều năm như vậy? Ngươi truyền cho hắn, cũng sẽ không sợ hắn, lần thứ hai khởi binh tạo phản nữa rồi!”
Hoàng đế sắc mặt xám trắng, sững sờ ngồi ở trước bàn một lát, lần thứ hai nhấc bút lên, ở trên một tờ thánh chỉ khác nhanh chóng viết xuống mấy chữ.
“Tiểu Thanh tử, ngày mai lâm triều, theo thánh chỉ này tuyên đọc!” Hoàng đế ở trên thánh chỉ ấn xuống ngọc tỷ, liền đưa cho tiểu Thanh tử.
“Vâng.” Tiểu Thanh tử đáp lời, thu lại thánh chỉ nhưng không mở ra.
“Nếu không có chuyện gì nữa, vậy bản vương phải trở về rồi.” Phong Đạc trực tiếp đứng lên, Mặc Nhi còn ở Tam vương phủ, không biết đã tỉnh lại hay chưa.
Chẳng biết vì sao, trong lòng hắn có một cảm giác bất an. Thật giống như thời thời khắc khắc để Mặc Nhi bên cạnh mới có thể an tâm.
Chỉ là hình như Hoàng đế hoàn toàn không có ý tứ muốn cho hắn đi.
Hắn (HĐ) hiếm khi lộ ra vẻ mặt bình tĩnh, thanh âm cũng có chút ôn hòa nói, “Ngồi xuống, phụ tử chúng ta không biết bao lâu rồi không ngồi nói chuyện với nhau.”
“Phụ tử? Ngươi còn biết ta là nhi tử ngươi sao?” Trong miệng nói lời chói tai, nhưng Phong Đạc vẫn là lần nữa ngồi xuống.
Hoàng đế tâm một lần nữa nhói lên, trên mặt lần nữa nở nụ cười.
“Lần này trở về, vậy hãy yên tâm ở lại Tam vương phủ, trẫm sẽ phái chút nha hoàn cùng thị vệ cho ngươi, còn có……”
“Không cần, bản vương chỉ là trở lại cứu người.” Phong Đạc trực tiếp ngắt lời hắn, cự tuyệt nói.
Hoàng đế vẻ mặt ôn hòa không có dấu hiệu tức giận, ngược lại nói, “Trẫm vừa mới hạ chỉ, giải thích tội tư thông với địch của Phong Dương và Phong Kỳ.”
Ánh mắt Hoàng đế rơi vào trên người Phong Dương và Phong Kỳ nói, “Các ngươi sau này cũng phải thường tiến cung, bồi trẫm nhiều hơn.”
Phong Kỳ và Phong Dương liếc mắt nhìn nhau cũng không có trả lời.
Phong Dương hòa nhã nói, “Phụ hoàng, nhi thần sợ là không thể thường xuyên tiếp ngài, thời gian lần này trở lại đã lâu, cũng đã nên trở về rồi.”
"Tam ca, ngươi rốt cục đã trở lại rồi!" Thần sắc Phong Kỳ kích động rõ ràng.
Phong Dương cũng rất cảm khái, ấm giọng nói, "Tam ca bình an trở lại thật tốt."
Phong Đạc nhìn thấy hốc mắt Phong Kỳ đỏ lên và một đầu tuyết trắng của Phong Dương, thanh âm có chút chát, "Mấy ngày này, vất vả cho các ngươi."
"Không khổ cực, không khổ cực." Phong Kỳ vội vàng lắc đầu, đưa tay từ trong lòng lấy ra Ngưng Bích Lưu Quang đưa cho Phong Đạc, "Tam ca, ngươi giao cho ta bảo quản, bây giờ trả về ngươi."
Phong Đạc nhận lấy Ngưng Bích Lưu Quang, tảng đá dưới đáy lòng rốt cục cũng đã rơi xuống đất. Có nó, tính mạng của Mặc Nhi cuối cùng đã được cứu rồi!
Ba người ngồi xuống, Phong Kỳ nhớ đến cảnh vừa rồi thấy Phong Đạc ôm Tô Mặc Nhi đi vào, có chút lo lắng hỏi, "Tam ca, Tam tẩu nàng làm sao vậy?"
"Mặc Nhi nàng ấy không có việc gì đâu, chỉ là quá mệt mỏi, còn chưa tỉnh lại."
"Vậy là tốt rồi." Phong Kỳ thở phào nhẹ nhõm, Phong Dương cũng yên lòng.
"Nói đến đây..." Đuôi lông mày của Phong Đạc nhướng lên, đánh giá từ trên xuống dưới bọn họ mấy lần.
Đến khi thấy Phong Kỳ bỡ ngỡ, hắn mới thu hồi ánh mắt, chậm rãi mở miệng nói, "Các ngươi cũng dám vượt ngục ra à, thật sự muốn đoạn tuyệt với hắn sao?"
Phong Dương và Phong Kỳ đều là ngẩn ra, bọn họ vội vã chạy tới nơi này, cũng vốn không nghĩ tới Phong Đạc sẽ hỏi bọn họ những chuyện này.
Phong Kỳ cúi đầu, nhỏ giọng cãi lại nói, "Lúc này Tam ca không phải là sớm dự định rời khỏi sao?"
"Bản vương rời khỏi là vì có Mặc Nhi, còn ngươi sao? Nếu ngươi bỏ qua thân phận vương gia, thì còn có thể làm cái gì?"
Hắn không có ý định truy cứu chuyện bọn họ vượt ngục, chỉ là vượt ngục mà thôi, cho dù bọn họ không tự mình đi ra, thì hắn cũng sẽ phái người trực tiếp buộc bọn họ đi ra.
Nhưng mà, xem phản ứng của Phong Kỳ, hắn biết, Phong Kỳ vượt ngục chỉ là nhất thời ấm đầu.
Ngay cả chuyện tương lai hắn còn chưa tính toán tốt, lại còn dám xúc động như vậy?!
Ít nhất Phong Dương còn khá hơn một chút, dù sao từ nhỏ hắn lớn lên ở ngoài cung, đối với giang hồ hiểm ác cũng đã hiểu rõ sâu hơn.
Mà Phong Kỳ chỉ là một hoàng tử sống an nhàn sung sướng, nếu ném hắn đi ra bên ngoài, chỉ sợ một tháng cũng khó kiên trì được!
"Ta..." Phong Kỳ không phản bác được, chính xác là hắn chưa bao giờ suy tính về chuyện sau khi vượt ngục.
Phong Đạc xoay chuyển, đột nhiên hỏi, "Ngươi ở trong ngục mấy ngày nay, cảm giác như thế nào?"
"Vẫn... Hoàn hảo mà." Phong Kỳ mê mang ngẩng đầu nhìn về phía hắn, hoàn toàn không đoán ra tâm tư của hắn (PĐ).
Phong Đạc nhẹ xuy một tiếng, "Hoàn hảo? Vậy bản vương sẽ nói cho ngươi biết, thế giới bên ngoài này, còn vất vả so với thiên lao gấp trăm lần!"
Nghe vậy, dưới đáy lòng Phong Kỳ sinh ra chút do dự, nhưng lập tức không biết nghĩ tới điều gì.
Hắn cắn răng một cái, kiên định nói với Phong Đạc, "Tam ca, ta đã quyết định! Dù sao chúng ta cũng đã từ trong thiên lao đi ra, cũng không thể lại tự mình đưa mình trở về chứ? Huống chi, ta cũng không muốn cả đời được đối đãi như trong cung, ta muốn đi ra ngoài lang bạt một phen, ít nhất cũng không uổng kiếp sống này."
"Tam ca, chuyện vượt ngục là do ta suy nghĩ không chu toàn. Nhưng nếu Tiểu Thất đã có lòng tin, vậy xuất cung rèn luyện đối với hắn mà nói cũng không phải là chuyện gì xấu." Phong Dương nói.
"Ừ!" Phong Kỳ liên tục phụ họa.
Phong Đạc nhàn nhạt quét mắt nhìn hắn một cái, "Bản vương chưa nói không đồng ý, chỉ là, về sau bất cứ ngươi ở nơi nào, muốn gì thì ngươi cứ nói một tiếng với Tứ ca."
Phong Kỳ vui mừng trong bụng, khóe miệng không ngừng cong lên, "Tam ca yên tâm, ta sẽ."
"Tam ca, ngươi muốn đi đâu?" Phong Dương tỉ mỉ nghe được ý ở ngoài lời của Phong Đạc.
Hắn (PĐ) bảo Phong Kỳ báo hành tung với hắn (PD), nhưng vì sao lại không cho Phong Kỳ nói với hắn (PĐ) chứ? Đây là hắn muốn rời khỏi sao?