"Ngươi cũng muốn đi?" Nghĩ thầm đến lời Phong Dương đồng ý với hoàng đế, hoàn toàn không ngờ hắn cũng nói muốn đi, liền ngây ngẩn cả người.
Lập tức, như đã nghĩ đến chuyện gì, hắn tự nhiên gật đầu nhẹ, "Trẫm nghe nói ngươi ở bên ngoài đã tìm thấy được người ngưỡng mộ, nếu có cơ hội, thì cứ dẫn trở về đây cho trẫm xem một chút."
Trên mặt Phong Dương mang theo ôn nhuận vui vẻ, đáp, "Được."
Hôm nay chẳng biết tại sao, hoàng đế lại theo chân bọn họ tán phiếm rất nhiều chuyện trên trời dưới đất, từng câu từng câu cộng lại, tất cả lời nói với bọn họ còn nhiều hơn so với những năm gần đây.
Bất giác, bọn họ đã ở trong cung hơn một canh giờ.
Thừa dịp nhàn rỗi hoàng đế nghỉ ngơi, Phong Đạc đứng dậy, đang lúc muốn nói phải rời khỏi.
Thì đột nhiên, cửa gỗ sơn hồng trong thư phòng được đóng kỹ, lại bị người từ bên ngoài đẩy mạnh vào!
Hoàng đế cảm thấy cả kinh, còn chưa thấy rõ người đến, đã mở miệng trách cứ, "Người nào! Lại dám tự xông vào thư phòng của trẫm?!"
"Chủ tử, đã xảy ra chuyện!"
Phong Đạc cảm thấy cả kinh, bỗng dưng quay đầu nhìn lại, toàn thân thị vệ đều là máu, nghiêng ngã vọt vào, rồi té xuống ở trước mặt hắn.
Sắc mặt Phong Đạc đại biến, vội vàng hỏi, "Xảy ra chuyện gì!"
Người này hắn nhớ rõ, lúc sớm đó, hắn còn dặn dò người thị vệ này, cần phải bảo vệ Mặc Nhi thật tốt!
Thị vệ kia rất yếu ớt, Phong Đạc phải đi đến gần kề lỗ tai sát miệng hắn, mới nghe rõ được hắn nói câu gì.
"Vương phi bị... Quốc sư, còn có... Còn có tiên tử Linh Hàm, bắt, bắt vào trong cung..."
"Bị bắt đi đâu?" Trong lòng Phong Đạc là một mảnh băng hàn, vừa nghe hắn (thị vệ) nói là quốc sư và Linh Hàm bắt Mặc Nhi đi, thì hắn đã biết, thân phận của Mặc Nhi, chỉ sợ là không thể gạt được rồi!
"Sùng... Sùng Quang..."Lời còn chưa dứt, hai mắt thị vệ trợn ngược lên, hoàn toàn không còn một tiếng động.
"Là ngươi phái bọn họ đi ?" Hai mắt Phong Đạc đỏ ngầu, đôi mắt sắc bén như chim ưng nhìn chằm chằm vào hoàng đế, "Nếu nàng có bất kỳ sơ xuất gì, bản vương sẽ bắt toàn bộ Phong Lan chôn cùng nàng!"
Sắc mặt hoàng đế trắng nhợt, ánh mắt kia của Phong Đạc giống như kim đâm thẳng vào lòng hắn, một châm đã đau, "Ngươi thật muốn vì yêu nghiệt kia mà đối nghịch với trẫm sao?"
Phong Đạc không rảnh bận tâm đến hắn, bước nhanh đi ra ngoài.
"Đứng lại!" Hoàng đế uy nghiêm quát lớn, "Quốc sư nói quả nhiên là đúng, ngươi đã bị yêu nghiệt mê hoặc rồi! Hôm nay trẫm nhất định phải diệt trừ nàng!"
Phong Đạc mắt điếc tai ngơ, chỉ là lúc nghe thấy hai chữ yêu nghiệt kia, lông mày lại nhíu lại một chỗ.
Nếu không phải là tình huống khẩn cấp, chỉ sợ là hắn sẽ trực tiếp tranh co với hoàng đế.
Phong Dương và Phong Kỳ thấy thế, trong nháy mắt đã sáng tỏ là chuyện gì đã xảy ra. Chuyện có thể khiến cho Phong Đạc luống cuống như vậy, thì cũng chỉ có Tô Mặc Nhi mà thôi!
Nghĩ đến đây, bọn họ nhanh chóng đuổi theo sát Phong Đạc.
"Tứ đệ, ngươi nhanh đi triệu tập người Ảnh môn, " Phong Đạc duy trì một phần tỉnh táo cuối cùng, nói với Phong Dương.
"Được." Phong Dương gật đầu đáp ứng.
Mặc dù hắn không nghe thấy người nọ nói với Phong Đạc cái gì, nhưng khi Phong Đạc đã quyết định điều động đến Ảnh môn,thì như vậy chuyện đã tuyệt đối vô cùng nghiêm trọng rồi!
Tuy nhiên, bọn họ mới vừa đi ra thư phòng vài bước, thì đột nhiên lại bị bao quanh bởi sự xuất hiện của ngự tiền thị vệ.
Phong Đạc nắm chặt quả đấm, trong mắt tràn đầy lệ khí nồng đậm, "Muốn chết!"
Không chút do dự, hắn trực tiếp ra tay với những thị vệ kia! Nhiều chiêu bén nhọn, không hề có chút nể tình nào!
Trong nháy mắt, vài cổ thi thể đã nằm trên đất.
Hoàng đế và Tiểu Thanh Tử từ trong thư phòng đi ra, nhìn thấy Phong Đạc giết đỏ cả mắt, trong lòng không ngừng run rẩy.
“Ừ! Chờ xong chuyện tình ở Đế Đô, bản vương sẽ mang theo Mặc Nhi rời đi.” Phong Đạc không có ý định lừa gạt bọn họ, trực tiếp nói thẳng.
“Vậy chúng ta sau này phải đi nơi nào tìm Tam ca?” Phong Kỳ vội vàng hỏi.
“Bản vương……”
“Chủ nhân, trong cung có người đến, nói Hoàng thượng muốn mời ngài tiến cung một chuyến.” Phong Đạc còn chưa nói xong đã bị một người hầu cắt đứt.
“Có nói là có chuyện gì hay không?” Phong Đạc trầm giọng hỏi.
“Cũng không nói. Nhưng người truyền tin có nói, nếu là có Thất vương gia cùng với Tứ vương gia ở đây thì để cho bọ họ cùng tiến cung.”
Phong Dương, Phong Kỳ nhìn nhau, xem ra Hoàng thượng đã biết bọn họ từ trong ngục thoát ra.
“Bản vương đã biết, ngươi lui xuống trước đi.” Phong Đạc nói.
“Vâng.”
“Các người thấy thế nào?” Phong Đạc quay đầu hỏi Phong Dương và Phong Kỳ.
“Phụ hoàng có phải là muốn trị tội chúng ta?” Phong Kỳ cẩn thận từng li từng tí hỏi.
“Hắn chắc cũng không có ý định muốn bắt chúng ta.” Phong Dương phân tích nói, “Nếu hắn thật sự muốn trị tội sẽ trực tiếp phái người tới bắt chúng ta.”
“Đi thôi, bản vương cũng muốn nhìn xem hắn làm gì!” Phong Đạc ánh mắt lạnh lẽo, đi trước ra ngoài.
Phong Dương, Phong Kỳ nhìn bóng lưng hắn, cũng bước nhanh ra ngoài.
Trước khi rời khỏi vương phủ, Phong Đạc căn dặn thị vệ phải luôn bảo vệ tốt Tô Mặc Nhi.
Hiếm khi thấy Hoàng thượng phái xe ngựa đến đón bọn họ, chỉ một lúc đã tới hoàng cung.
Vừa mới bước vào Phong Hà uyển, đã nhìn thấy tiểu Thanh tử đứng trước cửa phòng Hoàng thượng chờ bọn họ.
Tiểu Thanh tử nhìn thấy Phong Đạc tới, bước nhanh đến, hành lễ nói, “Chủ nhân.”
“Ừ. Hắn (hoàng thượng) tìm chúng ta đến cùng là có chuyện gì?” Phong Đạc hỏi.
Tiểu Thanh tử luôn ở bên cạnh Hoàng thượng, hẳn phải biết mục đích Hoàng thượng gọi bọn họ vào cung lần này.
Nhưng không ngờ, tiểu Thanh tử lại lắc đầu, nhỏ giọng nói, “Thuộc hạ cũng không biết, chỉ là nhìn thấy Hoàng thượng hình như muốn viết thánh chỉ.”
Phong Đạc trầm ngâm một lát, quay đầu nhìn Phong Dương và Phong Kỳ phía sau, nói, “Vào đi thôi.”
Nhìn thấy bọn họ gật đầu, tiểu Thanh tử liền tiến vào tẩm cung, hướng về phía Hoàng thượng bẩm báo.
Một lát sau, tiểu Thanh tử đi ra, đối với bọn họ nói, “Tam vương gia. Tứ vương gia, Thất vương gia, Hoàng thượng mời các ngài đi vào.”
Bên trong thư phòng, Hoàng thương ngồi ngay ngắn trước án thư, đang cầm bút viết gì đó.
Nhìn thấy bọn Phong Đạc, trên khuôn mặt già nua không khỏi mang theo chút ý cười, “Phong Đạc, các ngươi đã tới.”
“Phụ hoàng.” Phong Dương thanh âm ôn nhuận nói.
“Phụ hoàng.” Phong Kỳ mặc dù không tình nguyện, nhưng cũng gọi hắn một tiếng.
Chỉ có Phong Đạc, đứng ở một bên, ánh mắt trầm tĩnh nhìn Hoàng đế không nói một lời.
“Đều ngồi đi.” Hoàng đế thấy Phong Đạc không để ý đến hắn, ánh mắt có chút ảm đạm, một lần nữa cúi đầu viết cái gì đó.
Một lát, hắn rốt cuộc thở phào nhẹ nhõm, hài lòng đem bút đặt ở trên giá. Lại đưa tay cầm lấy ngọc tỷ ở một bên, ấn xuống giấy.
“Tiểu Thanh tử, lại đây.” Trong thanh âm của Hoàng đế cũng mang theo vài phần ý cười.
Hắn đem đồ trên bàn cho tiểu Thanh tử, nghiễm nhiên là một đạo thánh chỉ, “Cho Tam vương gia nhìn.”
Tiểu Thanh tử lơ đãng nhìn qua nội dung trong thánh chỉ, trong nháy mắt đôi mắt mở to, trong mắt tràn ngập khiếp sợ.
Hoàng đế tựa như muốn nhắc nhở, ho nhẹ một tiếng.
Tiểu Thanh tử bừng tỉnh hoàn hồn, hai tay run run đưa thánh chỉ cho Phong Đạc.
Nhanh chóng lướt qua nội dung trong thánh chỉ, lại nhìn ánh mắt Hoàng đế thỉnh thoảng nhìn mình, Phong Đạc rốt cuộc lên tiếng, “Đây là cái gì?”
Hoàng đế trên mặt duy trì bộ dáng uy nghiêm, hắng giọng nói, “Trên thánh chỉ trẫm đã viết rõ ràng, Phong Đạc ngươi cảm thấy thế nào?”
Phong Đạc nhếch môi cười gằn, ánh mắt lạnh lẽo, nói, “Đây xem như là bố thí sao?”