Động tác trên tay của Phong Đạc không ngừng lại, trong nháy mắt lại thêm hai người thị vệ té xuống.
Tức giận phun trào ở trong ngực, giọng nói của Phong Đạc bị ép trầm xuống, "Bọn họ đều đáng chết! Ngươi cũng nên chết!"
"Tô Mặc Nhi thật sự là yêu nghiệt họa quốc, lại còn khiến cho ngươi mê đến thần hồn điên đảo như vậy!"
Thừa dịp khe hở, Phong Đạc giương mắt lạnh lùng nhìn hắn một cái, "Cho dù nàng là yêu quái, cũng còn tốt hơn gấp trăm lần so với những đồ dối trá như các ngươi!"
"Phong Đạc!" Thần sắc trong mắt hoàng đế càng phức tạp, chợt nói, "Phong Đạc, chẳng lẽ ngươi muốn mặc kệ yêu nghiệt này gieo họa khắp toàn dân chúng trong Phong Lan Quốc sao?"
Phong Đạc ngay cả ý muốn mở miệng cũng không có, Mặc Nhi là người như thế nào, hắn là người rõ ràng nhất. Lại nói, Mặc Nhi cũng không phải là người mặc những người như bọn họ đánh giá!
"Phong Dương, đi mau!" Phong Đạc một đường chém giết, hao sức mở ra một đường đi từ trong vòng vây của thị vệ, rống lớn một tiếng về phía Phong Dương.
Phong Dương đang tranh co với vài người thị vệ, muốn thoát thân, nhưng lại không có cách phân thân.
Phong Kỳ thấy vậy, lướt qua mấy người, đi tới bên cạnh Phong Dương, thay hắn cản lại mấy thị vệ trước mặt, "Tứ ca, đi!"
"Các ngươi cẩn thận!" Phong Dương do dự trong chớp mắt, lại ý thức được tình huống nguy cấp, cho nên cũng không trì hoãn nữa, mà trực tiếp vận khinh công, rời khỏi nơi này.
Sắc mặt hoàng đế trầm xuống, lập tức hạ lệnh, "Đuổi theo bắt Tứ vương gia trở về đây cho trẫm, không được cho hắn xuất cung!"
Đêm qua Phong Đạc mang theo người Ảnh môn đến để dẹp loạn Phong Mục muốn bức vua thoái vị, mà thực lực của bọn họ, hắn đã được thấy tận mắt.
Nếu như hôm nay có bọn họ nhúng tay, nhất định là không giết được Tô Mặc Nhi!
Nhưng, hắn tuyệt đối không cho phép yêu nghiệt này ở lại bên cạnh Phong Đạc, huống chi, theo lời quốc sư tiên đoán, Phong Lan Quốc này sẽ vì yêu nghiệt, mà bị lật đổ!
"Vâng!" Có mấy thị vệ thoát khỏi cuộc chiến, xoay người muốn đuổi theo kịp.
Cũng không ngờ, Tiểu Thanh Tử phi thân lên, vài mũi ám khí được bắn ra từ đầu ngón tay, bay thẳng đến mi tâm của bọn họ!
Trong nháy mắt mấy người thị vệ đều ngã trên mặt đất, mắt mở to, trên mặt tràn đầy nét kinh ngạc.
"Tiểu Thanh Tử, ngươi cũng không phân biệt rõ xanh đỏ đen trắng sao!" Hoàng đế tức giận đến run tay, nguyên một đám bọn họ, chẳng lẽ đều muốn học theo Phong Mục, cùng nhau tạo phản hết rồi sao?
"Hoàng thượng, người nên nhận biết rõ sự thật mới chính là ngài, ngài chưa từng thấy tam vương phi giết người mà?"
Dù sao Tiểu Thanh Tử cũng ở bên cạnh hoàng đế lâu như vậy, hắn vẫn muốn thử khuyên giải hắn (hoàng đế).
Nhưng nếu tiếp tục như vậy nữa, hắn cũng chỉ biết khiến cho chủ tử thêm hận hắn.
"Ai mượn lá gan của ngươi, lại còn dám dạy bảo trẫm?" Hoàng đế cả giận nói.
"Đã như vậy, nô tài cũng chỉ có thể đắc tội!" Tiểu Thanh Tử xoay người gia nhập cuộc chiến.
Hắn xuất thân từ Ảnh môn, công phu tự nhiên là không kém, hơn nữa còn cùng Phong Đạc và Phong Kỳ, ba người rất nhanh liền giải quyết hơn phân nửa thị vệ.
Theo trực giác của Phong Kỳ nếu còn tiếp tục như thế, chỉ sợ là bọn họ không cứu kịp Tô Mặc Nhi, cho nên hắn trực tiếp vọt tới bên cạnh Phong Đạc, giơ lên thanh kiếm không biết đoạt được từ trong tay ai, vươn ra trước vài người thị vệ đang tranh co với Phong Đạc.
Hiển nhiên là hoàng đế sớm đã ra lệnh, bảo bọn họ nhất định phải quấn lấy Phong Đạc, không được cho hắn thoát thân.
Chỉ là, đoán chừng hắn (hoàng đế) không nghĩ tới rằng Phong Kỳ và Phong Dương sẽ giúp hắn (PĐ)!
"Tam ca, ngươi đi trước, nhanh đi cứu Tam tẩu!" Phong Kỳ không để ý đến máu vấy tung toé ở trên mặt, ra tay mạnh mẽ mở một đường ra.
Phong Đạc nghe lời hắn nói thì nhìn hắn một cái, nhíu nhíu mày, "Tiểu Thất, ngươi cẩn thận một chút!"
"Yên tâm, ta không có việc gì!"
Phong Đạc lại nhìn về Phong Kỳ đang lâm vào tình huống chém giết lần nữa, lại phi thân lên, lướt qua mọi người, trực tiếp đi về phía Sùng Quang điện!