Đang lúc mọi người vẫn còn ở thế giằng co, cửa cung bỗng nhiên phát ra một tiếng vang thật lớn!
"Bùm!! Bùm!!" Ngay sau đó, lại thêm hai tiếng vang càng lớn từ cửa cung truyền đến, khiến cho quần thần phải sợ hãi!
Hoàng đế bi thống chẳng quan tâm, cũng không thèm để ý đến từng sợi tóc mất trật tự như cũ, rất nhanh liền bình tĩnh trở lại.
Một tiếng nổ này, rõ ràng cho thấy là có người đang muốn tiến công cửa cung!
"Ngự lâm quân ở đâu?" Trong mắt hoàng đế lắng đọng lại thần sắc phức tạp, uy nghiêm ra lệnh, "Trước đi xem một chút, ai dám làm càn ở trước hoàng cung!"
"Dạ!" Một đội ngự lâm quân theo lệnh lập tức chạy tới cửa cung.
Sùng Quang điện là nơi thường ngày hoàng đế vào triều, vì cửa ra cung rất gần, lướt qua trước quảng trường điện là cửa cung.
Chúng thần thấy hoàng đế điều khiển thị vệ đi chống đỡ, trong nháy mắt tim treo lên cũng dần dần hạ xuống. Chỉ là, tim còn chưa trở về chỗ cũ, thì lại nghe ngoài cửa cung truyền đến một tiếng vang lớn lần nữa!
Một vài đại thần lớn tuổi không chịu nổi được kinh hãi, suýt chút nữa thì đã bất tỉnh. Phần lớn bọn họ đều là hàn lâm học sĩ, đã thấy qua tình cảnh như này đâu?
Mà tiếp theo, cửa cung đột nhiên truyền đến tiếng hỗn loạn, đánh nhau, kêu đau, hoà với tiếng binh đao chạm vào nhau, truyền đến rất rõ ràng, một vài người nhát gan sớm đã đi tìm địa phương ẩn nấp mình, còn một ít người gan lớn thì lại lén lút giương mắt lên nhìn ra.
Chỉ thấy, một đám hắc y nhân không biết từ chỗ nào chạy ra, cầm trong tay lợi kiếm, nhìn thấy thị vệ liền giết, ra tay không chút lưu tình!
Ở trong đám người này, có một người đầu tóc trắng tuyết, trên người là bạch y trắng thuần, lông mày nhíu chặt lại, trên nét mặt vô cùng ngưng trọng.
Nhìn đến dung mạo của hắn, mọi người đều ngạc nhiên kinh sợ, Tứ vương gia cũng tới sa?
Xem trận thế này, không lẽ Tứ vương gia vốn định đối nghịch với Hoàng thượng? !
"Tứ ca!" Phong Kỳ đang giằng co với thị vệ, nhanh chóng nhìn lướt qua về phía cửa cung, lúc nhìn thấy Phong Dương trong nháy mắt tâm tình hắn kích động, "Mau cứu Tam ca! Hắn và Tam tẩu đều ở trong biển lửa!"
Phong Dương vừa nghe nói như thế, sắc mặt lập tức thay đổi, hắn trực tiếp lướt qua mọi người, đi tới bên cạnh Phong Kỳ, thuận tay khiến cho những thị vệ quanh Phong Kỳ muốn bắt hắn trở thành hôn mê.
"Tiểu Thất, ngươi nói cái gì?" Đứng cách quá xa, hắn hy vọng là chính bản thân hắn không nghe rõ.
Nhưng ai biết, Phong Kỳ nhìn xem hắn, trong mắt lại từ từ dâng lên lệ quang, "Tứ ca, phụ hoàng muốn giết Tam tẩu, Tam ca theo nàng cùng nhau nhảy vào trong biển lửa rồi. Ngươi nhanh đi cứu hắn đi!"
"Đừng nóng vội." Trên miệng Phong Dương vừa nói, nhưng trong lòng không khỏi lo lắng, mà bàn tay dưới ống tay áo đã nắm chặt lại thành quyền, như thể đang cố sức nén xuống chuyện gì đó.
"Phía trái Ảnh môn nghe lệnh!" Phong Dương dùng nội lực truyền giọng nói của mình ra khắp quảng trường.
Chỉ trong thời gian ngắn, mười mấy người nghe được mệnh lệnh đi đến tập trung.
"Lấy nước, dập lửa! Ai dám ra tay ngăn cản, giết không tha!"
"Tứ vương gia, chẳng lẽ ngươi cũng giúp yêu nghiệt đó đối phó với Phong Lan Quốc sao?" Giọng nói quốc sư nhàn nhạt, nhưng câu hỏi này lại khiến cho Phong Dương nhíu chặt lông mày.
"Ngươi luôn miệng nói Tam tẩu ta là yêu nghiệt, vậy rốt cuộc ngươi có chứng cớ không?" Những lời này của quốc sư không thể nghi ngờ gì đã kích thích khiến cho lửa giận trong lồng ngực của Phong Kỳ càng thêm phun trào, đôi mắt của Phong Kỳ trực tiếp đối mặt với quốc sư đang ra vẻ như không hề bận tâm kia, lạnh lùng lên tiếng chất vấn.
"Bổn tiên tử xác định nàng là yêu nghiệt, chẳng lẽ ngay cả bổn tiên tử ngươi cũng muốn hoài nghi hay sao?" Khoé môi Linh Hàm thoáng mang theo ý cười như có như không, thay lời quốc sư nói.
"Ngươi..."
"A. Nơi nào đến tiểu yêu nơi sơn dã này dám tự xưng mình là tiên tử?" Một tiếng nói nhẹ nhàng, mang theo một chút khinh thường, đột nhiên xen ngang lời nói của bọn họ.