Khuôn mặt Linh Hàm tức giận đến đỏ bừng, hai tay kết ấn ra một ấn khế phức tạp, tròn miệng còn mặc niệm vài câu chú ngữ, chợt trên bầu trời xuất hiện một lỗ đen thật lớn!
Ở giữa lỗ đen là một lốc xoáy, nơi đó dường như có lực hút rất mạnh, chỉ cần liếc mắt một cái liền giống như bị hút vào.
Trên mặt nữ tử vận hồng y hiện lên tia kỳ lạ, nàng ngẩng đầu nhìn lỗ đen không ngừng mở rộng, thần sắc vẫn thoải mái tự nhiên, "Vật thiên giới ngươi đều có thể thu vào tay, xem ra ngươi vẫn có vài phần bản lĩnh.
Nhưng mà. . . . . . "
Lời nói xoay chuyển, nàng thu hồi ánh mắt, đuôi mắt mang theo vài phần tuỳ tiện “Ngươi cũng chỉ có thể phát huy nó được đến trình độ này thôi sao?”
"Hừ! Vậy ngươi thử một lần đi!"
Linh Hàm hừ lạnh một tiếng, trong giọng nói tràn đầy khinh thường.
" Chút trò hề ấy mà còn muốn đả thương người? Đây là Ngươi đến gây cười à?" Nữ tử vận hồng y không chút khách khí cười nhạo ra tiếng.
"Ngươi cũng chỉ khoe khoang được ngoài miệng thôi chứ còn công phu thì cũng chỉ có thế!" Sắc mặt Linh hàm trầm xuống, tầm mắt dừng ở trên người nữ tử vận hồng y kia mang theo vài phần tàn nhẫn.
Tuy nói pháp khí này từng bị Phong Đạc làm vỡ một lần, nhưng quốc sư đã tu bổ nó từ lâu, hơn nữa còn bỏ thêm một tầng cấm chế! Nữ nhân này có bản lĩnh lớn cỡ nào cũng không tránh thoát khỏi một kích kia của nàng.
Nữ tử vận hồng y âm thầm quan sát thần sắc của Linh Hàm, nhìn đến khuôn mặt vô ý mang theo đắc ý kia, trong lòng đã biết rõ ràng là nàng muốn làm gì.
Trong mắt nàng hiện lên ý cười mang theo vài phần thú vị, chậm rãi mở ra tay phải, nhưng làm người ta kinh ngạc là, giữa tay nàng lại đột nhiên hiện lên một ngọn lửa!
Tiếp theo, nàng bỗng dưng nắm chặt bàn tay, trực tiếp ném ngọn lửa trong tay về phía lỗ đen. Động tác liên tiếp chỉ phát sinh trong nháy mắt, mọi người còn chưa kịp phản ứng, nàng đã ném ngọn lửa vào!
Nhìn nữ tử vận hồng y kia nhanh nhẹn bay xuống đến bên người Phong Dương.
Phong Dương đối mặt với ánh mắt trong vắt đẹp đẽ mang theo ý cười kia, dung nhan tuấn tú không khỏi hiện lên vài phần bất đắc dĩ, cười cười. Khóe môi nữ tử dương giương lên, cùng Phong Dương ngửa đầu nhìn về phía lỗ đen trên trời.
Đám lửa kia sau khi bị ném vào vào lỗ đen rất nhanh đã không thấy tăm hơi, mà lỗ đen kia lại đột nhiên thay đổi, dường như có xu thế muốn che khuất cả bầu trời.
Sắc trời cũng theo lỗ đen mở rộng, càng ngày càng tối dần đi, gió chậm rãi từ mặt đất bay lên, mang theo cát bụi, không phân biệt ai ai khiến cho mắt người đều không mở ra được.
Quốc sư không biết đã khi nào đi đến bên người nàng, trầm giọng nhắc nhở nàng không nên sơ suất.
Linh Hàm mắt điếc tai ngơ, khí thế tăng cao thản nhiên tới gần Phong Dương và nàng kia: "Nghĩ trốn xa như vậy, bổn tiên tử sẽ không có biện pháp làm gì ngươi sao. Nếu ngươi mở miệng cầu dù chỉ một câu, thì lần này bổn tiên tử sẽ bỏ qua cho ngươi!"
"Cầu xin tha thứ?”nữ tử kia cười nhạo một tiếng, hoàn toàn không tin nhìn Linh Hàm.
"Đây là tiên tử muốn làm cái gì?" Hoàng đế ở chỗ cao nhìn một hồi lâu, thấy chuyện này đột nhiên bình tĩnh trở lại, không khỏi hỏi một câu.
Linh Hàm đang câm căm phẫn, nghe vậy, nhất thời sửng sốt "Hoàng thượng ngài đã thấy, nữ nhân này chính là yêu nghiệt!”
"Tiên tử luôn miệng nói người ta là yêu nghiệt, nhưng những chuyện này bất quá chỉ là lời của một phía, ai có thể chứng minh thật giả chứ?" Phong Kì vẫn đang nén lại một lòng lửa giận, chuyện Phong Đạc và Tô Mặc Nhi đã kích thích hắn thật sự không nhỏ.
Lúc này cũng không quan tâm đến bọn quan lại ở đây, trực tiếp lên ra tiếng chất vấn Linh Hàm.
"Bổn tiên tử đứng ở chỗ này chính là chứng minh tốt nhất! Hay là mọi người và thất hoàng tử đều hoài nghi bổn tiên tử sao?”Chân mày Linh Hàm vừa động, nàng đã động sát ý với Phong Kì.
Nàng chưa hề bị một phàm nhân hèn mọn chất vấn như vậy!
"Bùm!!!"
Đang lúc mọi người vẫn còn ở thế giằng co, cửa cung bỗng nhiên phát ra một tiếng vang thật lớn!
"Bùm!! Bùm!!" Ngay sau đó, lại thêm hai tiếng vang càng lớn từ cửa cung truyền đến, khiến cho quần thần phải sợ hãi!
Hoàng đế bi thống chẳng quan tâm, cũng không thèm để ý đến từng sợi tóc mất trật tự như cũ, rất nhanh liền bình tĩnh trở lại.
Một tiếng nổ này, rõ ràng cho thấy là có người đang muốn tiến công cửa cung!
"Ngự lâm quân ở đâu?" Trong mắt hoàng đế lắng đọng lại thần sắc phức tạp, uy nghiêm ra lệnh, "Trước đi xem một chút, ai dám làm càn ở trước hoàng cung!"
"Dạ!" Một đội ngự lâm quân theo lệnh lập tức chạy tới cửa cung.
Sùng Quang điện là nơi thường ngày hoàng đế vào triều, vì cửa ra cung rất gần, lướt qua trước quảng trường điện là cửa cung.
Chúng thần thấy hoàng đế điều khiển thị vệ đi chống đỡ, trong nháy mắt tim treo lên cũng dần dần hạ xuống. Chỉ là, tim còn chưa trở về chỗ cũ, thì lại nghe ngoài cửa cung truyền đến một tiếng vang lớn lần nữa!
Một vài đại thần lớn tuổi không chịu nổi được kinh hãi, suýt chút nữa thì đã bất tỉnh. Phần lớn bọn họ đều là hàn lâm học sĩ, đã thấy qua tình cảnh như này đâu?
Mà tiếp theo, cửa cung đột nhiên truyền đến tiếng hỗn loạn, đánh nhau, kêu đau, hoà với tiếng binh đao chạm vào nhau, truyền đến rất rõ ràng, một vài người nhát gan sớm đã đi tìm địa phương ẩn nấp mình, còn một ít người gan lớn thì lại lén lút giương mắt lên nhìn ra.
Chỉ thấy, một đám hắc y nhân không biết từ chỗ nào chạy ra, cầm trong tay lợi kiếm, nhìn thấy thị vệ liền giết, ra tay không chút lưu tình!
Ở trong đám người này, có một người đầu tóc trắng tuyết, trên người là bạch y trắng thuần, lông mày nhíu chặt lại, trên nét mặt vô cùng ngưng trọng.
Nhìn đến dung mạo của hắn, mọi người đều ngạc nhiên kinh sợ, Tứ vương gia cũng tới sa?
Xem trận thế này, không lẽ Tứ vương gia vốn định đối nghịch với Hoàng thượng? !
"Tứ ca!" Phong Kỳ đang giằng co với thị vệ, nhanh chóng nhìn lướt qua về phía cửa cung, lúc nhìn thấy Phong Dương trong nháy mắt tâm tình hắn kích động, "Mau cứu Tam ca! Hắn và Tam tẩu đều ở trong biển lửa!"
Phong Dương vừa nghe nói như thế, sắc mặt lập tức thay đổi, hắn trực tiếp lướt qua mọi người, đi tới bên cạnh Phong Kỳ, thuận tay khiến cho những thị vệ quanh Phong Kỳ muốn bắt hắn trở thành hôn mê.
"Tiểu Thất, ngươi nói cái gì?" Đứng cách quá xa, hắn hy vọng là chính bản thân hắn không nghe rõ.
Nhưng ai biết, Phong Kỳ nhìn xem hắn, trong mắt lại từ từ dâng lên lệ quang, "Tứ ca, phụ hoàng muốn giết Tam tẩu, Tam ca theo nàng cùng nhau nhảy vào trong biển lửa rồi. Ngươi nhanh đi cứu hắn đi!"
"Đừng nóng vội." Trên miệng Phong Dương vừa nói, nhưng trong lòng không khỏi lo lắng, mà bàn tay dưới ống tay áo đã nắm chặt lại thành quyền, như thể đang cố sức nén xuống chuyện gì đó.
"Phía trái Ảnh môn nghe lệnh!" Phong Dương dùng nội lực truyền giọng nói của mình ra khắp quảng trường.
Chỉ trong thời gian ngắn, mười mấy người nghe được mệnh lệnh đi đến tập trung.
"Lấy nước, dập lửa! Ai dám ra tay ngăn cản, giết không tha!"
"Tứ vương gia, chẳng lẽ ngươi cũng giúp yêu nghiệt đó đối phó với Phong Lan Quốc sao?" Giọng nói quốc sư nhàn nhạt, nhưng câu hỏi này lại khiến cho Phong Dương nhíu chặt lông mày.
"Ngươi luôn miệng nói Tam tẩu ta là yêu nghiệt, vậy rốt cuộc ngươi có chứng cớ không?" Những lời này của quốc sư không thể nghi ngờ gì đã kích thích khiến cho lửa giận trong lồng ngực của Phong Kỳ càng thêm phun trào, đôi mắt của Phong Kỳ trực tiếp đối mặt với quốc sư đang ra vẻ như không hề bận tâm kia, lạnh lùng lên tiếng chất vấn.
"Bổn tiên tử xác định nàng là yêu nghiệt, chẳng lẽ ngay cả bổn tiên tử ngươi cũng muốn hoài nghi hay sao?" Khoé môi Linh Hàm thoáng mang theo ý cười như có như không, thay lời quốc sư nói.
"Ngươi..."
"A. Nơi nào đến tiểu yêu nơi sơn dã này dám tự xưng mình là tiên tử?" Một tiếng nói nhẹ nhàng, mang theo một chút khinh thường, đột nhiên xen ngang lời nói của bọn họ.