"Xem ra hôm nay vận khí của bổn tiểu thư coi như không tệ, rất vất vả mới chạm mặt với người thiên giới, có thể nào mà không chiến cho sảng khoái được!" Như cảm nhận được chiến ý mà nữ tử không kìm nén được, trường tiên ở trong tay nàng cũng phát ra một tiếng kêu nhẹ.
Sắc mặt bình tĩnh của Vị Minh lập tức biến hóa, "Trường tiên đã tu được linh trí rồi sao? Chỉ sợ là uống không ít máu người đi?"
"Quả nhiên vẫn là ngươi biết nhiều hơn vật kia (chỉ Linh Hàm, vì chị này không xem LH là người)! Đúng, roi của ta, đã uống máu của Ma tộc, từng uống qua máu yêu tộc, nhưng chưa từng uống thử máu của ngườii thiên giới các ngươi! Hôm nay vừa vặn để cho bổn tiểu thư thử xem năng lực của ngươi!" Nói xong, nàng không chút lựa chọn xông lên đánh về phía Vị Minh.
Vị Minh liên tục phòng bị nàng, lúc này thấy roi quét tới, thân hình chợt lóe lên, không chút do dự né tránh nói, "Đã không biết hối cải như vậy, thì hôm nay ta sẽ đánh cho ngươi hồn phi phách tán!"
"Hồn phi phách tán?" Nữ tử bên cạnh vừa run rẫy với Vị Minh, vừa cười nói, "Bổn tiểu thư ngay cả hồn phách cũng không có, ta thật sự muốn nhìn một chút ngươi làm sao để cho ta phải hồn phi phách tán!"
Không có hồn phách?!
Thần sắc lạnh nhạt của Vị Minh rốt cuộc cũng không giữ được, hơi thất thần, roi nhọn sắc bén liền lướt qua lỗ tai của hắn. Trong tiếng nói của hắn mang theo một ít khiếp sợ, "Ngươi là người âm ti (địa ngục/ cõi âm)!"
"Coi như ngươi thông minh." Nữ tử cười rực rỡ một tiếng, Vị Minh lại cảm thấy chướng mắt đến cực điểm.
Hắn sợ sệt lùi lại mấy bước, luôn luôn tránh né roi của nữ tử, cho đến khi nữ tử dừng lại công kích, không thú vị xoay người nhảy xuống đất, "Ngươi không đánh à? Bổn tiểu thư còn chưa đã ghiền đâu!"
Hận ý trong lòng Vị Minh càng thêm tăng, lúc trước không biết thân phận của nàng, cho rằng nàng chỉ là một tiểu yêu không biết trời cao đất rộng, chỉ cần dùng mấy chiêu thì có thể đuổi nàng đi.
Nhưng hắn tuyệt đối không nghĩ tới nàng chính là người âm ti, bất lão bất tử (không già không chết), bất cứ công kích nào đối với các nàng mà nói cũng không có tác dụng!
Trừ phi lấy được sách ghi số mạng, rồi ở trên sách đó ghi vào tên của các nàng, các nàng mới thật sự chết đi!
Linh Hàm không biết ngọn nguồn, thấy Vị Minh dừng lại, cho là hắn là không địch lại được, trong lòng lập tức có chút bối rối.
Nhớ đến, miệng nàng nhanh chóng đọc lên câu thần chú, lỗ đen ở trên trời lấy tốc độ mắt thường có thể thấy được, dần dần mở rộng.
Một hồi lâu, tất cả sự chú ý của mọi người dường như đều dừng ở trên người Vị Minh và nữ tử hồng y kia, cũng không có ai chú ý đến Linh Hàm.
Đột nhiên, lại nghe nàng hô lớn lên một tiếng, "Khốn!"
Ánh mắt của mọi người, trong nháy mắt tập trung lên trên người của nàng, không hiểu một tiếng nàng nói này, là từ nguyên nhân nào.
Bốn phía, ngoại trừ một ít đá nhỏ bị gió thổi bay vòng quanh dưới lỗ đen và tiếng người Ảnh môn dùng nước dập lửa, hoàn toàn yên tĩnh.
Linh Hàm trợn to hai mắt nhìn về phía bầu trời, không thể tin nhìn lên bầu trời mênh mông không có nửa điểm động tĩnh kia, không cam lòng lại hô một tiếng, "Khốn!"
"..." Xung quanh vẫn yên tĩnh như cũ.
"Xem ra pháp thuật của tiên tử bị mất tác dụng rồi nha!" Một tiếng nói khiến cho Linh Hàm cực kỳ chán ghét vang ở bên tai nàng.
Linh Hàm đảo mắt nhìn lại, nữ tử hồng y lười biếng đang dựa lên người Phong Dương, mà dưới khóe mắt đuôi mày, đều tràn đầy nụ cười trào phúng.
Trên mặt nữ tử hiện lên một nụ cười quỷ dị, lười nhác nhìn nàng một cái, nói, "Được rồi, nhìn ngươi vất vả như vậy, vẫn là tỷ nên tới giúp ngươi một tay ngươi!"
Linh Hàm còn chưa suy nghĩ cẩn thận lời của nàng, thì đã thấy nàng phất phất tay về phía bầu trời, bắt chước theo giọng của Linh Hàm, hô lên một tiếng, "Khốn!"
"Ngươi cho rằng pháp khí này ai cũng có thể khống chế hay sao?" Linh Hàm khinh thường cười nhạo nói.
Nữ tử hồng y đá lông nheo với Linh Hàm, duỗi ra một ngón tay, chỉ chỉ lên trời.
Linh Hàm hừ lạnh một tiếng, nhìn lại bầu trời.
Khuôn mặt Linh Hàm tức giận đến đỏ bừng, hai tay kết ấn ra một ấn khế phức tạp, tròn miệng còn mặc niệm vài câu chú ngữ, chợt trên bầu trời xuất hiện một lỗ đen thật lớn!
Ở giữa lỗ đen là một lốc xoáy, nơi đó dường như có lực hút rất mạnh, chỉ cần liếc mắt một cái liền giống như bị hút vào.
Trên mặt nữ tử vận hồng y hiện lên tia kỳ lạ, nàng ngẩng đầu nhìn lỗ đen không ngừng mở rộng, thần sắc vẫn thoải mái tự nhiên, "Vật thiên giới ngươi đều có thể thu vào tay, xem ra ngươi vẫn có vài phần bản lĩnh.
Nhưng mà. . . . . . "
Lời nói xoay chuyển, nàng thu hồi ánh mắt, đuôi mắt mang theo vài phần tuỳ tiện “Ngươi cũng chỉ có thể phát huy nó được đến trình độ này thôi sao?”
"Hừ! Vậy ngươi thử một lần đi!"
Linh Hàm hừ lạnh một tiếng, trong giọng nói tràn đầy khinh thường.
" Chút trò hề ấy mà còn muốn đả thương người? Đây là Ngươi đến gây cười à?" Nữ tử vận hồng y không chút khách khí cười nhạo ra tiếng.
"Ngươi cũng chỉ khoe khoang được ngoài miệng thôi chứ còn công phu thì cũng chỉ có thế!" Sắc mặt Linh hàm trầm xuống, tầm mắt dừng ở trên người nữ tử vận hồng y kia mang theo vài phần tàn nhẫn.
Tuy nói pháp khí này từng bị Phong Đạc làm vỡ một lần, nhưng quốc sư đã tu bổ nó từ lâu, hơn nữa còn bỏ thêm một tầng cấm chế! Nữ nhân này có bản lĩnh lớn cỡ nào cũng không tránh thoát khỏi một kích kia của nàng.
Nữ tử vận hồng y âm thầm quan sát thần sắc của Linh Hàm, nhìn đến khuôn mặt vô ý mang theo đắc ý kia, trong lòng đã biết rõ ràng là nàng muốn làm gì.
Trong mắt nàng hiện lên ý cười mang theo vài phần thú vị, chậm rãi mở ra tay phải, nhưng làm người ta kinh ngạc là, giữa tay nàng lại đột nhiên hiện lên một ngọn lửa!
Tiếp theo, nàng bỗng dưng nắm chặt bàn tay, trực tiếp ném ngọn lửa trong tay về phía lỗ đen. Động tác liên tiếp chỉ phát sinh trong nháy mắt, mọi người còn chưa kịp phản ứng, nàng đã ném ngọn lửa vào!
Nhìn nữ tử vận hồng y kia nhanh nhẹn bay xuống đến bên người Phong Dương.
Phong Dương đối mặt với ánh mắt trong vắt đẹp đẽ mang theo ý cười kia, dung nhan tuấn tú không khỏi hiện lên vài phần bất đắc dĩ, cười cười. Khóe môi nữ tử dương giương lên, cùng Phong Dương ngửa đầu nhìn về phía lỗ đen trên trời.
Đám lửa kia sau khi bị ném vào vào lỗ đen rất nhanh đã không thấy tăm hơi, mà lỗ đen kia lại đột nhiên thay đổi, dường như có xu thế muốn che khuất cả bầu trời.
Sắc trời cũng theo lỗ đen mở rộng, càng ngày càng tối dần đi, gió chậm rãi từ mặt đất bay lên, mang theo cát bụi, không phân biệt ai ai khiến cho mắt người đều không mở ra được.
Quốc sư không biết đã khi nào đi đến bên người nàng, trầm giọng nhắc nhở nàng không nên sơ suất.
Linh Hàm mắt điếc tai ngơ, khí thế tăng cao thản nhiên tới gần Phong Dương và nàng kia: "Nghĩ trốn xa như vậy, bổn tiên tử sẽ không có biện pháp làm gì ngươi sao. Nếu ngươi mở miệng cầu dù chỉ một câu, thì lần này bổn tiên tử sẽ bỏ qua cho ngươi!"
"Cầu xin tha thứ?”nữ tử kia cười nhạo một tiếng, hoàn toàn không tin nhìn Linh Hàm.
"Đây là tiên tử muốn làm cái gì?" Hoàng đế ở chỗ cao nhìn một hồi lâu, thấy chuyện này đột nhiên bình tĩnh trở lại, không khỏi hỏi một câu.
Linh Hàm đang câm căm phẫn, nghe vậy, nhất thời sửng sốt "Hoàng thượng ngài đã thấy, nữ nhân này chính là yêu nghiệt!”
"Tiên tử luôn miệng nói người ta là yêu nghiệt, nhưng những chuyện này bất quá chỉ là lời của một phía, ai có thể chứng minh thật giả chứ?" Phong Kì vẫn đang nén lại một lòng lửa giận, chuyện Phong Đạc và Tô Mặc Nhi đã kích thích hắn thật sự không nhỏ.
Lúc này cũng không quan tâm đến bọn quan lại ở đây, trực tiếp lên ra tiếng chất vấn Linh Hàm.
"Bổn tiên tử đứng ở chỗ này chính là chứng minh tốt nhất! Hay là mọi người và thất hoàng tử đều hoài nghi bổn tiên tử sao?”Chân mày Linh Hàm vừa động, nàng đã động sát ý với Phong Kì.
Nàng chưa hề bị một phàm nhân hèn mọn chất vấn như vậy!