"Tam ca, Tam tẩu." Phong Dương đi đến, đầu tiên nhìn thấy hai bọn họ.
Vốn cho rằng cuộc đời này sẽ không còn được gặp lại hai người, nhưng hai người này hiện tại lại xuất hiện bình an ở trước mắt hắn, dưới đáy lòng hắn không thể không kích động.
"Các ngươi không có việc gì là tốt rồi."
Phong Đạc đi đến bên cạnh hắn, vỗ vai hắn, "Khổ cực rồi."
"Phong Dương, Phất Tâm, đa tạ các ngươi." Tô Mặc Nhi nhìn thấy một đầu tóc trắng của Phong Dương, đáy lòng hết sức áy náy.
Nếu lúc trước không phải vì giúp nàng, thì Phong Dương cũng sẽ không trở thành như vậy.
Phong Dương lắc đầu cười cười, chỉ cần bọn họ không có việc gì, hắn đã an tâm.
Sau khi từ hoàng cung đi ra, hắn và Phất Tâm cùng trở về tứ vương phủ.
Vào lúc ở quảng trường, hắn đã cảm thấy nha đầu kia có chút kỳ quái, hắn nhận được nàng truyền âm, nói rằng nàng rời khỏi trước.
Mãi cho đến khi sắp xếp Phong Kỳ và Ảnh môn thật tốt, Phất Tâm mới nói với hắn rằng bọn Tam ca không có việc gì.
Lại đảo mắt một cái, Phất Tâm đã dẫn hắn tới thẳng chỗ này.
May mắn...
"Sư tỷ, đã lâu không gặp." Phất Tâm cười dịu dàng đến gần Tô Mặc Nhi.
Phong Đạc đen mặt, bước nhanh hai bước chặn nàng lại, nhướn mày nhìn về phía Phong Dương, ý tứ hàm xúc không cần nói cũng biết.
"Tam ca, đây là Phất Tâm, là..."
"Hắn là người của ta!" Phất Tâm cướp lời, nói tiếp.
Trên khuôn mặt nhỏ nhắn hiện rõ kiêu ngạo, hoàn toàn là một tư thế khiêu khích.
"Phất Tâm, không thể vô lễ. Đây là Tam ca ta, ngươi cũng nên gọi là Tam ca mới phải." Phong Dương khẽ quát, bất giác hai gò má đã hồng lên tự khi nào.
Trong lòng Tô Mặc Nhi biết là Phong Đạc vẫn còn ghi hận Phất Tâm làm hỏng chuyện tốt của hắn, trong lòng nàng buồn cười, đưa tay giữ chặt lấy tay của hắn, nói, "Phong Đạc, Phất Tâm là sư muội của ta."
Phong Đạc nghe vậy, nghiêng đầu nhìn nhìn Tô Mặc Nhi, trong con mắt đen như mực lại mang theo chút ủy khuất.
Khoé môi Tô Mặc Nhi vừa kéo, cố gắng nhịn lắm mới không bật cười lần nữa.
Phong Đạc đi đến trước bàn, đổ ấm trà cho Phong Dương đổ ấm trà, nói chuyện phiếm.
"Phất Tâm, ngươi sao lại trở về đây?" Tô Mặc Nhi có chút tò mò.
Phất Tâm là người của âm ti, sau khi xuất sư cũng ít khi trở lại, lần này sao trở về đây?
Dư quang ngoài khoé mắt của Phất Tâm quét qua Phong Đạc vài lần, nói, "Lúc ta ở hoàng cung, thì cảm nhận được trong đống lửa có lực hỗn độn, mới nghĩ đến có thể là ngươi, cho nên ta liền đi với Phong Dương ra khỏi đó."
"Thì ra là như vậy. Phất Tâm, ngươi đi xem sư phụ chưa?"
Phất Tâm nhếch miệng, từ trong lòng lấy ra một phong thơ, đưa cho nàng, bất mãn nói, "Lão đầu tử kia quyết tâm lên chủ ý muốn lừa ta, ta vừa mới trở về cốc, hắn liền ôm theo mỹ nhân cô cô bế quan."
"Bế quan? Hai người cùng nhau sao?" Tô Mặc Nhi kinh ngạc đến cực điểm.
Đây chính là chuyện trước nay chưa có, từ trước đều là một người bế quan, một người hộ pháp, lần này...
Phất Tâm biết rõ trong lòng Tô Mặc Nhi đang suy nghĩ cái gì, vốn gương mặt còn mang theo nụ cười, trong nháy mắt lại xụ xuống, "Sư tỷ, ý tứ của lão nhân quá rõ ràng đó chính là muốn ta giúp hắn phòng thủ Minh U Cốc!"
"Vừa vặn ngươi và Phong Dương cũng không có chuyện gì, ở nơi này hoàn cảnh cũng không tệ lắm, cứ tạm thời ở lại đây đi." Trong con mắt của Tô Mặc Nhi lộ ra vài phần giảo hoạt, nhìn thấy thế nào cũng giống như có chút hả hê.
Ai ngờ, trong phút chốc Phất Tâm lại lộ ra một nụ cười cổ quái, "Sư tỷ, ngươi cho rằng ngươi sẽ chạy thoát sao? Mỹ nhân cô cô đã để lại vương vị nữ vương hồ tộc cho ngươi rồi, lần này, vị trí nữ vương không phải ngươi thì không còn là ai khác."
"..." Tô Mặc Nhi lập tức giống như bị hóa đá, mở to hai mắt nhìn xem Phất Tâm, "Chuyện gì xảy ra?"
Phất Tâm duỗi ra ngón tay chỉ chỉ lá thư mới đưa cho nàng, ý bảo nàng mở xem một chút.
Tô Mặc Nhi nuốt một ngụm nước bọt, bàn tay nhỏ bé run rẩy mở ra lá thư.
Phong Đạc nghe được các nàng nói chuyện, cũng tò mò đi lại.
Chỉ là, sau khi đọc xong nội dung trong thư, hai mắt đều choáng váng.
Ngân Lan trầm mặc, còn chưa kịp trả lời, Phong Đạc đã trực tiếp ôm lấy Tô Mặc Nhi.
Tô Mặc Nhi không hề phòng bị, cả người chợt bị nhất bổng lên, liền bị hoảng loạn nắm lấy vạt áo của Phong Đạc, "Phong Đạc?"
Phong Đạc vững vàng ôm lấy nàng, còn Ngân Lan thì vuốt cằm, nói: "Tiền bối nếu không có chuyện gì, ta mang Mặc Nhi rời đi trước."
"Phong Đạc, nhanh thả ta xuống!" Tô Mặc Nhi giãy giụa, nhưng khí lực của của Phong Đạc quá lớn, nàng hoàn toàn không thể động đậy.
Sư phó của nàng không biết đang suy nghĩ cái gì, chẳng lẽ không thấy bộ dáng hiện tại của nàng hay sao?
Tô Mặc Nhi mới vừa oán hận, Ngân Lan liền mở miệng, nhưng chính là. . . . . . .
"Ừ, các ngươi đi ra ngoài trước đi."
". . . . . . . "Tô Mặc tức giận xông tới trời.
.
Phong Đạc gật gật đầu, lập tức ôm Mặc nhi trở về phòng của hắn.
Dọc theo đường đi, cái miệng nhỏ nhắn của Tô Mặc Nhi không dừng lại, liên tục lải nhải truy vấn Phong Đạc.
Cho tới khi Phong Đạc đặt nàng lên trên tháp, nàng vẫn cực kì rối rắm, nhất định phải hỏi cho bằng được nguyên nhân.
"Ngươi vì sao lại bồng ta rời khỏi, mẫu thân còn cần ta. . . . . ."
Phong Đạc bất đắc dĩ thở dài, nhìn nàng bởi vì nói cả nguyên đoạn đường mà khuôn mặt nhỏ nhắn hơi hơi phiếm hồng, tâm khẽ động, cúi đầu trực tiếp hôn lên môi nàng.
Tô Mặc Nhi nháy mắt máy cái, trong chớp mắt dại ra, nhưng ai ngờ Phong Đạc thế mà lại rời khỏi môi của nàng, gần như là một nụ hôn chuồn chuồn lướt.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Tô Mặc Nhi trong nháy mắt trở nên đỏ bừng, ở trong lòng lại yên lặng cào tường. . . . . . . . . Hiện tại nàng càng ngày càng không biết rụt rè rồi!!
Phong Đạc nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp của nàng, tâm tình thật tốt," Bây giờ có thể nghe bổn vương nói chuyện chưa?"
Tô Mặc Nhi lẳng lặng nhìn hắn, Phong Đạc sờ đầu nàng, khuôn mặt anh tuấn mang theo chút cưng chìu sủng nịch, "Mặc nhi, có tiền bối ở nơi đó, chúng ta làm cái gì cũng đều là dư thừa, ngươi không phát hiện sao, tiền bối với mẫu thân ngươi. . . . . . . . ."
Tô Mặc Nhi vừa kéo khóe môi, bây giờ mới ý thức được lúc trước nàng chỉ lo sốt ruột, chuyện có lợi rõ ràng như vậy lại xem nhẹ.
"Mặc Nhi, trước tiên nói với bản vương về Thiên Hương hoa kia đi." Phong Đạc nói, trong lòng hắn đại khái như đã biết chuyện gì đang xảy ra, nhưng vẫn muốn xác định thêm một chút.
Biết mẫu thân không có chuyện gì, Tô Mặc Nhi cuối cùng cũng yên lòng, nhìn về phía hắn giải thích, "Thiên Hương hoa, hoa sinh một cuống, ngàn năm không rụng. Tuy rằng nó không có công hiệu khởi tử hồi sinh (chết đi sống lại), nhưng nếu hai người cùng nhau ăn vào hoa này, thì sinh mệnh của hai người đó sẽ được cột vào nhau."
Tô Mặc Nhi dừng lại, thấy bộ dáng như đang lọt vào sương mù của Phong Đạc, nghĩ nghĩ, nói tiếp, "Nếu một trong hai người cận kề cái chết, thì như vậy sinh mệnh của người kia sẽ giống với người nọ, cho tới khi bọn họ cùng chết đi. Câu gọi đồng sinh cộng tử, cũng giống như đạo lý này."
"Đại khái là, một nửa Thiên Hương hoa kia, đã bị tiền bối Ngân Lan ăn rồi."
"Đúng." Tô Mặc Nhi gật gật đầu.
Sư phó đối xử với mẫu thân thật sự rất rõ ràng, năm đó nàng cùng sư phó học nghệ ở U Minh cốc đã nhìn ra.
Chẳng qua, không biết tại sao, mẫu thân vẫn không chịu đồng ý. Hiện tại tính mạng của bọn họ đã bị trói chặt cùng một chỗ, nói không chừng sự việc sẽ có thay đổi.
"Mặc nhi đang suy nghĩ cái gì vậy?" Phong Đạc thấy nàng có chút thất thần, thuận miệng hỏi.
Khóe miệng Tô Mặc Nhi hiện lên chút ý cười, nàng cũng không trả lời, ánh mắt sáng quắc nhìn người trước mắt, trong đôi mắt đẹp giống như có biết bao nhiêu chuyện muốn kể cho hắn.
Người này mặt mày vẫn như trước, trong mắt phượng thâm thúy ẩn giấu hào quang chói mắt, trên gương mặt anh tuấn tuyệt thế lại mang theo vô tận cưng chìu cùng sủng nịch, dáng người vô cùng nhanh nhẹn, nhưng lại thiếu đi sự trong trẻo nhưng lạnh lùng không hợp với phàm trần.
Mà trải qua ngàn năm biến đổi không ngừng, rốt cuộc vẫn về tới bên cạnh nàng.