"Ngươi không chịu hồi cung cũng là bởi vì nàng?" Sớm nghe nói trong lòng hắn có ái mộ một nữ tử, lại không nghĩ rằng lại sẽ là một nữ tử đặc biệt như thế.
"Uh, với tính cách kia của nàng, cũng không thể dẫn nàng trở về đế đô đi?" Phong Dương mỉm cười nói.
"Về sau có tính toán gì không?"
"Tạm thời cùng nàng đợi ở chỗ này đi, nàng muốn đi khắp non sông, giờ rảnh rỗi sẽ cùng nàng đi."
"Cũng tốt, Tiểu Thất như thế nào?" Phong Đạc lời nói xoay chuyển, hỏi.
Phong Dương nghe hắn nhắc tới Phong Kỳ, cũng có chút bất đắc dĩ, một màn trên quảng trường kia làm cho hắn hỏng mất, "Hắn nghĩ đến các ngươi táng thân biển lửa, rất khổ sở. Ta cùng Phất Tâm trước khi đi có lưu lại tin cho hắn, nói cho hắn sự thật."
"Chờ thêm một chút thời gian, bản vương lại đi tìm hắn." Phong Đạc trầm giọng nói.
"Sau chuyện ngày đó, hắn đối với phụ hoàng tâm cũng rét lạnh." Phong Dương khẽ cảm thán.
Hoàng đế bệnh nặng chưa lành, Phong Mục còn bị giam tại trong thiên lao, hắn cùng Phong Đạc vừa đi, có thể một mình đảm đương một phía chỉ còn lại Phong Kỳ.
Bất quá, Phong Kỳ hiện tại chỉ sợ chắc cũng không sẽ lại đi hoàng cung.
"Tự làm bậy không thể sống." Trong con mắt Phong Đạc xẹt qua một chút lạnh lùng, khóe môi nâng lên đầy trào phúng.
"Đúng rồi, Tam ca, trước ta quên nói cho ngươi biết." Phong Dương đột nhiên nghĩ đến một sự kiện, "Trước đây ta để cho Niếp Nghị cùng Vân Phàm, Nguyệt Bích đưa tin cho Phất Tâm, hiện tại đang giúp đỡ Tuyết Ngạn xử lý chuyện tình của Ảnh môn."
"Trở lại là tốt rồi, trước liên tục không có tin tức của bọn họ, cho là bọn họ đã gặp bất trắc rồi."
"Chuyện của Tam tẩu, ngươi có tính toán gì không?" Phong Dương do dự một hồi lâu, mới nói, "Dù sao chuyện tình của yêu tộc chúng ta ai cũng không biết, Tam tẩu nếu là cứ như vậy trở về..."
Phong Đạc cũng rất rối rắm, theo lời nói của Phong Dương, cũng là điều hắn đang lo lắng.
Đối mặt với chuyện mình không biết, ai cũng không thể biết trước sẽ phát sinh cái gì.
"Còn có chút thời gian, bản vương tin tưởng Mặc Nhi." Phong Đạc ánh mắt nhìn ánh nắng dần tắt phía chân trời, trong mắt hắn nghĩ gì, Phong Dương nhìn không thấu.
Đột nhiên trong nháy mắt, Phong Đạc đột nhiên có loại xúc động, muốn khôi phục trí nhớ của kiếp trước...
"Thời điểm cũng không sớm, chúng ta trở về đi." Phong Dương nhắc nhở.
"Hảo."
Hai người trở lại trúc phòng, gặp Phất Tâm như cũ chờ dưới tàng cây.
Phong Dương trực tiếp đi về phía nàng, "Phất Tâm, không có chuyện gì chứ?"
"Không có, bổn tiểu thư thủ tại chỗ này ngươi còn lo lắng sao?" Phất Tâm trên mặt mang theo nụ cười vui vẻ đầy xinh đẹp.
Nhìn một bên mặt lạnh Phong Đạc, con mắt ánh sáng loe lóe, "Này, ta nói!"
"Phất Tâm, đừng nói chuyện như vậy đối với Tam ca."
"Hắn là Tam ca của ngươi, lại không phải là Tam ca của ta." Phất Tâm không để ý tới hắn, tiếp tục đối với Phong Đạc nói, "Ta mặc kệ ngươi kiếp trước đối với sư tỷ đã làm gì, hiện tại có ta ở đây nơi này sẽ không cho phép ngươi bắt nạt sư tỷ."
Nàng đã nghe lão nhân nhắc tới chuyện trước kia, năm đó nếu không phải là bởi vì người này, sư tỷ cũng sẽ không rơi xuống tình cảnh như thế.
"Nàng là thê tử của bản vương, bản vương sẽ chiếu cố tốt nàng, không nhọc ngươi hao tâm tổn trí." Phong Đạc giọng nói nhàn nhạt trả lời.
"Ngươi người này..." Phất Tâm bị thái độ này của hắn làm cho không khỏi nổi giận.
"Phất Tâm!" Phong Dương kịp thời ngăn trở nàng, "Tam ca, hay là trước đi xem một chút Tam tẩu đi."
Phong Đạc gật gật đầu, mặc kệ sau lưng Phong Dương cùng Phất Tâm vẫn như cũ tranh luận không ngừng, nhẹ nhàng đẩy cửa phòng ra.
Trên giường che chăn mền, nhìn không thấy ngườ nằm dưới chăn.
Phong Đạc nhẹ giọng đi tới, sợ quấy nhiễu nàng, chỉ là, vừa đến gần nhìn, trên giuongf đâu còn có bóng dáng kia? !
Thần sắc hắn biến đổi, trong nháy mắt vén lên chăn mền, hơi ấm còn tại, Mặc Nhi mới rời đi không lâu...
"Tam ca, Tam tẩu." Phong Dương đi đến, đầu tiên nhìn thấy hai bọn họ.
Vốn cho rằng cuộc đời này sẽ không còn được gặp lại hai người, nhưng hai người này hiện tại lại xuất hiện bình an ở trước mắt hắn, dưới đáy lòng hắn không thể không kích động.
"Các ngươi không có việc gì là tốt rồi."
Phong Đạc đi đến bên cạnh hắn, vỗ vai hắn, "Khổ cực rồi."
"Phong Dương, Phất Tâm, đa tạ các ngươi." Tô Mặc Nhi nhìn thấy một đầu tóc trắng của Phong Dương, đáy lòng hết sức áy náy.
Nếu lúc trước không phải vì giúp nàng, thì Phong Dương cũng sẽ không trở thành như vậy.
Phong Dương lắc đầu cười cười, chỉ cần bọn họ không có việc gì, hắn đã an tâm.
Sau khi từ hoàng cung đi ra, hắn và Phất Tâm cùng trở về tứ vương phủ.
Vào lúc ở quảng trường, hắn đã cảm thấy nha đầu kia có chút kỳ quái, hắn nhận được nàng truyền âm, nói rằng nàng rời khỏi trước.
Mãi cho đến khi sắp xếp Phong Kỳ và Ảnh môn thật tốt, Phất Tâm mới nói với hắn rằng bọn Tam ca không có việc gì.
Lại đảo mắt một cái, Phất Tâm đã dẫn hắn tới thẳng chỗ này.
May mắn...
"Sư tỷ, đã lâu không gặp." Phất Tâm cười dịu dàng đến gần Tô Mặc Nhi.
Phong Đạc đen mặt, bước nhanh hai bước chặn nàng lại, nhướn mày nhìn về phía Phong Dương, ý tứ hàm xúc không cần nói cũng biết.
"Tam ca, đây là Phất Tâm, là..."
"Hắn là người của ta!" Phất Tâm cướp lời, nói tiếp.
Trên khuôn mặt nhỏ nhắn hiện rõ kiêu ngạo, hoàn toàn là một tư thế khiêu khích.
"Phất Tâm, không thể vô lễ. Đây là Tam ca ta, ngươi cũng nên gọi là Tam ca mới phải." Phong Dương khẽ quát, bất giác hai gò má đã hồng lên tự khi nào.
Trong lòng Tô Mặc Nhi biết là Phong Đạc vẫn còn ghi hận Phất Tâm làm hỏng chuyện tốt của hắn, trong lòng nàng buồn cười, đưa tay giữ chặt lấy tay của hắn, nói, "Phong Đạc, Phất Tâm là sư muội của ta."
Phong Đạc nghe vậy, nghiêng đầu nhìn nhìn Tô Mặc Nhi, trong con mắt đen như mực lại mang theo chút ủy khuất.
Khoé môi Tô Mặc Nhi vừa kéo, cố gắng nhịn lắm mới không bật cười lần nữa.
Phong Đạc đi đến trước bàn, đổ ấm trà cho Phong Dương đổ ấm trà, nói chuyện phiếm.
"Phất Tâm, ngươi sao lại trở về đây?" Tô Mặc Nhi có chút tò mò.
Phất Tâm là người của âm ti, sau khi xuất sư cũng ít khi trở lại, lần này sao trở về đây?
Dư quang ngoài khoé mắt của Phất Tâm quét qua Phong Đạc vài lần, nói, "Lúc ta ở hoàng cung, thì cảm nhận được trong đống lửa có lực hỗn độn, mới nghĩ đến có thể là ngươi, cho nên ta liền đi với Phong Dương ra khỏi đó."
"Thì ra là như vậy. Phất Tâm, ngươi đi xem sư phụ chưa?"
Phất Tâm nhếch miệng, từ trong lòng lấy ra một phong thơ, đưa cho nàng, bất mãn nói, "Lão đầu tử kia quyết tâm lên chủ ý muốn lừa ta, ta vừa mới trở về cốc, hắn liền ôm theo mỹ nhân cô cô bế quan."
"Bế quan? Hai người cùng nhau sao?" Tô Mặc Nhi kinh ngạc đến cực điểm.
Đây chính là chuyện trước nay chưa có, từ trước đều là một người bế quan, một người hộ pháp, lần này...
Phất Tâm biết rõ trong lòng Tô Mặc Nhi đang suy nghĩ cái gì, vốn gương mặt còn mang theo nụ cười, trong nháy mắt lại xụ xuống, "Sư tỷ, ý tứ của lão nhân quá rõ ràng đó chính là muốn ta giúp hắn phòng thủ Minh U Cốc!"
"Vừa vặn ngươi và Phong Dương cũng không có chuyện gì, ở nơi này hoàn cảnh cũng không tệ lắm, cứ tạm thời ở lại đây đi." Trong con mắt của Tô Mặc Nhi lộ ra vài phần giảo hoạt, nhìn thấy thế nào cũng giống như có chút hả hê.
Ai ngờ, trong phút chốc Phất Tâm lại lộ ra một nụ cười cổ quái, "Sư tỷ, ngươi cho rằng ngươi sẽ chạy thoát sao? Mỹ nhân cô cô đã để lại vương vị nữ vương hồ tộc cho ngươi rồi, lần này, vị trí nữ vương không phải ngươi thì không còn là ai khác."
"..." Tô Mặc Nhi lập tức giống như bị hóa đá, mở to hai mắt nhìn xem Phất Tâm, "Chuyện gì xảy ra?"
Phất Tâm duỗi ra ngón tay chỉ chỉ lá thư mới đưa cho nàng, ý bảo nàng mở xem một chút.
Tô Mặc Nhi nuốt một ngụm nước bọt, bàn tay nhỏ bé run rẩy mở ra lá thư.
Phong Đạc nghe được các nàng nói chuyện, cũng tò mò đi lại.
Chỉ là, sau khi đọc xong nội dung trong thư, hai mắt đều choáng váng.