Phong Đạc im lặng một lúc lâu, vẫn không thấy Tô Mặc Nhi xuất hiện, trong lòng càng thêm nóng nảy.
Cảm giác bất lực này, làm hắn cảm thấy thực chán ghét.
Phong Đạc mím môi, ánh mắt lại rơi vào tảng đá lớn giữa ao.
Trong lòng khẽ động, càng thêm kiên định phải quyết tâm cứu Tô Mặc Nhi!
Cho dù sau khi phá tảng đá kia có mang đến tai hoạ hủy thiên diệt địa, thì hắn cũng tự mình gánh chịu!
Hắn có thể không làm bá chủ thiên hạ, nhưng hắn tuyệt đối không thể để cho nàng gặp phải chuyện không may!
"Phong Dương, chạy ra xa mau!" Phong Đạc dùng nội lực truyền lời nói của vào tận sâu trong tai Phong Dương.
Trong lòng Phong Dương hoảng hốt, còn chưa kịp hỏi, chỉ thấy trong tay Phong Đạc dần dần tụ lại nội lực, đánh một chưởng vào giữa ao, ở ngay tảng đá đang dần dần nổi lên mặt nước!
Đất đá dưới chân rung động thật mạnh một hồi, thân thể Phong Dương lảo đảo không ổn định, thiếu chút nữa thì đã té ngã, hắn vội vàng vịnh vào một bên vách đá.
Nhìn về phía giữa ao, chỉ thấy vạt áo trước ngực hắn đã biến thành màu đỏ sậm, sắc mặt tái nhợt, không có một tia máu, hẳn nhiên là đã bị nội thượng không nhẹ!
Chấn động đột ngột, Phong Đạc cũng bị bức lui về phía sau vài chục trượng, đột nhiên trong miệng phun ra một búng máu, một lần nữa lại nhiễm đỏ vạt áo trước ngực.
Sắc mặt Phong Dương chợt đại biến, hắn từ Phất Tâm biết được ít nhiều về trận pháp, tất nhiên là biết được tảng đá ở giữa ao đại biểu cho cái gì.
"Tam ca mau dừng tay! Mắt trận nếu bị hủy, để cho vật kia chạy ra được, thì hậu quả vô cùng khó lường!"
Phong Đạc không trả lời, cố chấp đánh vào tảng đá, muốn phá nát nó.
Bây giờ hắn không quan tâm được nhiều như vậy, đây là phương pháp duy nhất có thể cứu được Mặc Nhi, làm sao hắn có thể từ bỏ?
Hiện tại Phong Dương chỉ mong Phất Tâm mau dẫn sư phó của nàng tới đây, có lẽ hắn sẽ biết được làm thế nào để giải cứu tam ca và tam tẩu!
Chỉ là, không đợi Phất Tâm trở về.
"Ầm!!" một tiếng, đinh tai nhức óc, như có thể làm thủng màng nhĩ.
Mặt đất dưới chân rung động mãnh liệt, đất đá từ phía trên đổ xuống không ngừng, khiến cho một thân áo trắng của Phong Dương dính đầy tro bụi.
Hắn không thể nghĩ tới, vậy mà Phong Đạc có thể dựa vào nội lực của một người bình thường mà hủy diệt được mắt trận!
Không nói đến xung quanh trận pháp còn có những vật khác phụ trợ, chỉ tính qua độ lâu năm của tảng đá, làm sao có thể dễ dàng bị phá huỷ được?
Nhưng hắn tận mắt chứng kiến, chuyện này quả thật đã xảy ra. . . . . . . .
Hắn vận khinh công, phi thân về phía mặt ao.
Kết giới đã bị phá, xung quanh ao cũng đã không còn cấm chế nữa.
Nhưng tìm cả một lúc lâu, vẫn không phát hiện ra tung tích của bọn họ.
Hăn đành bất đắc dĩ trở về mặt đất, chờ Phất Tâm trở lại.
Đột nhiên giữa mặt ao xuất hiện một lốc xoáy đen âm u, lốc xoáy này càng lúc càng lớn, giống như có thể hút mọi thứ đi vào.
Trong lòng Phong Dương thêm cảnh giác, sức mạnh ẩn chứa của lốc xoáy này, chính là lực lượng hắn rất quen thuộc.
Rõ ràng chính là khí đen mới vừa rồi dây dưa với bọn họ!
Sau khi khí đen rời khỏi, trong phút chốc nước ao trở thành trong veo.
Nhìn nước ao trong veo kia, Phong Dương mơ hồ có thế nhìn thấy, có vật gì đó từ dưới đáy ao đang nổi lên mặt nước.
Chờ vật kia chạm tới mặt nước, Phong Dương mới thật sự nhìn thấy rõ.
"Vậy..." Tô Mặc Nhi há hốc mồm, ở dưới ánh mắt tràn đầy uy áp của Phong Đạc, ngoan ngoãn nuốt lời định nói xuống.
Sắc mặt Phong Đạc hơi hoà hoãn, nói với nàng, "Đừng nghĩ bỏ được bản vương, ngươi không rời khỏi nơi này, bản vương cũng sẽ không rời khỏi."
Tô Mặc Nhi nhẹ gật đầu, "Vậy chúng ta cùng nhau dời đi chú ý vật kia trong nước, để cho Phong Dương đi trước."
"Ừ."
Cách không xa, Tô Mặc Nhi truyền âm nói cho Phong Dương, "Phong Dương, phía tây bắc, đi lên khoảng hai trượng là lối ra. Nhanh đi ra ngoài chút đi!"
Nàng không dám trực tiếp nói thẳng ra, sợ vật kia thật sự có linh tính, nghe hiểu những lời bọn họ nói.
Phong Dương hiển nhiên cũng hiểu được dụng ý của nàng, cũng truyền âm nói, "Tam tẩu, ta không thể để lại các ngươi ở chỗ này!"
"Đừng lo lắng cho chúng ta, chúng ta tự nhiên có biện pháp rời khỏi. Ngươi ở nơi này chúng ta còn phải bận tâm đến ngươi, trái lại càng khó thoát thân nữa."
Phong Dương nhìn về phía bọn họ, trên vẻ mặt rõ ràng có do dự.
Tô Mặc Nhi thấy thế, vội vàng nhắc nhở, "Mau chút rời đi đi, nếu không trong chốc lát vị trí lối ra bị thay đổi!"
"Được, Tam tẩu, các ngươi nhất định phải cẩn thận!" Phong Dương không trì hoãn nữa, thấy luồng khí đen kia vẫn dây dưa Tô Mặc Nhi và Phong Đạc như cũ, liền phi thân tới phía Tô Mặc Nhi nói mà đi.
Phất Tâm ở bên ngoài liên tục thấp thỏm trong lòng, lúc này thấy Phong Dương phi thân đến, cũng chạy nhanh qua đón hắn.
Khí đen kia hoàn toàn không thèm để ý đến Phong Dương rời đi, trái lại luôn công kích mãnh liệt tới Phong Đạc và Tô Mặc Nhi.
Phong Đạc nhíu mày nhìn thế cuộc trước mắt, cứ theo đà này, bọn họ vốn cũng không thể thoát thân!
Trừ phi có một người ngăn chặn khí đen, để cho một người khác rời đi!
"Mặc Nhi!" Phong Đạc thấp giọng kề sát vào bên tai Tô Mặc Nhi, nói, "Ngươi rời đi trước, bản vương sẽ cản ở phía sau!"
"Không được!" Tô Mặc Nhi quyết đoán cự tuyệt, nàng tin tưởng bọn họ nhất định sẽ đi ra ngoài.
Nếu thật sự để lại Phong Đạc ở chỗ này một mình, thì thật sự hẳn phải chết không thể nghi ngờ!
Trong kết giới, hỗn độn lực càng ngày càng nồng đậm, dưới đáy lòng Tô Mặc Nhi có chút bất an, nhưng cũng không quá mức để ý, chỉ cẩn thận tránh đi công kích của khí đen.
Dạng đấu pháp này, chỉ có tiêu hao thể lực.
Bọn họ chỉ có thể bị động tránh né, hoàn toàn không biết phải ra tay đối phó từ đâu với vật trong ao kia!
Phong Dương an toàn rời khỏi kết giới, hắn với Phất Tâm đứng ở bên ngoài, cảm thấy lo lắng nhưng cũng không có cách nào hỗ trợ.
Thời gian dần dần đi qua, sắc mặt của Phong Đạc đã thành một mảnh trắng xanh, hiển nhiên là nội lực đã bị tiêu hao quá độ.
Tô Mặc Nhi vẫn còn khá hơn một chút, nhưng trên trán cũng đổ đầy mồ hôi.
Đoàn khí đen kia vẫn không ngừng tiến công như cu, hoàn toàn không biết mệt mỏi.
Vừa nhấc mắt thấy được sắc mặt của Phong Đạc, hô hấp Tô Mặc Nhi hơi chậm lại, vội vàng kéo cổ tay của hắn qua, linh lực theo ngón tay không ngừng tuôn vào trong cơ thể của Phong Đạc.
"Mặc Nhi, đừng để tiêu hao vô ích!" Phong Đạc nghĩ muốn kéo cánh tay về.
"Lúc này chúng ta nhất định phải bình an mới có thể rời khỏi!" Tô Mặc Nhi cắn môi, kiên định nhìn xem Phong Đạc.
Sắc trời dần tối, trên đỉnh đầu vốn là bầu trời xanh thăm thẳm nay đã trở nên mờ nhạt.
Quỷ dị là, nước ở trong ao không biết bị vật gì khuấy, mà lại nâng lên từng đợt sóng .
"Mực nước trong ao đang giảm xuống!" Tô Mặc Nhi nhìn thấy nước ở bên bờ lấy mắt thường có thể thấy được tốc độ đang giảm xuống, kinh ngạc lên tiếng.
Trong lòng Phong Đạc cảnh giác cao, vât kia ở trong ao, đã hơn một phút không có động tĩnh rồi!
Bất quá, chỉ cần hắn và Mặc Nhi muốn rời khỏi nơi này, nước ao lập tức không phẳng lặng được.
Xem ra, nó vốn theo chân bọn họ muốn bọn họ hao tổn hoàn toàn!
"Mặc Nhi, ngươi xem!" Ánh mắt Phong Đạc nhìn vào trong ao, bởi vì mực nước giảm xuống, mà nơi đó có một tảng đá khổng lồ, từ từ nổi lên mặt nước!