Phất Tâm vốn tính tình nóng nảy, hiện tại lại bị đoàn khí đen kích thích khiến cho lửa giận bộc phát, căn bản không nghe lọt những lời hắn nói.
Tô Mặc Nhi có chút bất đắc dĩ, dè dặt nhích tới gần bên nàng, sợ nàng lỡ tay vung roi làm tổn thương minh.
Tiếp đó, hai tay nàng kết thành một ấn khế, mượn lực lượng Ngưng Bích Lưu Quang trong cơ thể mà tạo thành một kết giới nhỏ, bất ngờ vây khốn đoàn khí đen kia.
Trong lòng bàn tay của Phất Tâm hiện lên một ngọn lửa, nhắm ngay đoàn khí đen trong kết giới liền ném qua thiêu đốt.
Không gian quá nhỏ, đoàn khí đen kia lại một lòng muốn phá thủng kết giới, hiện tại lại tăng thêm uy lực của minh hoả (lửa âm ti), càng thêm luống cuống, không ngừng đánh thẳng vào kết giới.
Phất Tâm nhìn thấy minh hỏa từng chút từng chút cắn nuốt khí đen kia, thu hồi lại trường tiên, đuôi lông mày nhướng lên, có vài phần đắc ý.
Nàng nhìn về phía Tô Mặc Nhi, hỏi, "Sư tỷ, ngươi hẳn là không bị thương đi?"
"Ta không sao." Tô Mặc Nhi lắc đầu.
Lúc vừa mới ở trong kết giới, nàng bị sóng nước dâng lên kéo xuống hồ.
Chẳng biết tại sao, kết giới ở mặt hồ lại không có một chút tác dụng đối với nàng, nàng trực tiếp rơi thẳng vào trong hồ.
Cũng may mắn Ngưng Bích Lưu Quang đã hoàn toàn dung hợp vào thân thể của nàng, cho nên mới có thể kịp thời ở dưới nước tạo ra một kết giới, vừa cứu mình thuận tiện còn cứu được Phong Đạc.
Mắt thấy khí đen trong kết giới bị minh hỏa cắn nuốt hoàn toàn, Tô Mặc Nhi và Phất Tâm đều thở phào nhẹ nhõm.
Chờ sau khi Ngân Lan dùng hạt châu hấp thu hết những luồng khí đen đó xong, liền dẫn theo các nàng đi đến sơn động.
Trong sơn động, Phong Dương đang lo lắng cho các nàng, trong nháy mắt tiếp theo đã thấy các nàng theo một nam nhân tóc trắng nam nhân từ từ hạ xuống (ý tác giả miêu tả ở đây chính là bọn họ đang bay).
Ánh mắt của nam nhân tóc trắng dừng ở trên người hắn một lát, rồi dời sang cự thạch trong hồ đã hoàn toàn thay đổi.
"Lá gan của các ngươi cũng thật sự là khá lớn, mấy trăm năm chưa từng trở lại, chẳng lẽ đã quên vi sư từng nói cho các ngươi những gì sao?"
Tô Mặc Nhi và Phất Tâm cúi thấp đầu, không trả lời.
Phong Dương phủi bụi đất trên vạt áo, thi lễ với Ngân Lan một cái, hòa nhã nói, "Tiền bối chớ trách, đều là tại hạ và Tam ca không cẩn thận rơi xuống, lúc này mới dẫn tới tai hoạ như thế."
Lúc này Ngân Lan mới nhìn kỹ đánh giá Phong Dương vài lần, lại dời sang trên người Phong Đạc đang hôn mê ở bên cạnh Tô Mặc Nhi, hừ lạnh một tiếng, không nói gì.
Hắn lấy hạt châu kia, vận pháp lực, nhấn chìm nó từ từ xuống đáy hồ.
Tô Mặc Nhi nghi hoặc hỏi, "Sư phụ, đoàn khí màu đen đó rốt cuộc là cái gì?"
"Hỗn độn mở ra, dường như trong trời đất đều đầy rẫy lệ khí (khí ác). Sau này lệ khí càng ngày càng càn rỡ, ngay cả thần thượng cổ cũng khó bắt chúng phục tùng. Cho nên bọn họ mới nghĩ ra biện pháp, ở bên ngoài lục giới (sáu giới) tạo một không gian nhỏ, để lệ khí vào trong đó. Như vậy, lệ khí sẽ không làm thương tổn đến nhân loại vừa mới sinh sôi nảy nở ở trên đất."
"Minh U Cốc chính là không gian nhỏ mà các thần thượng cổ sáng tạo ra?" Tô Mặc Nhi hơi kinh ngạc, đây là lần đầu tiên nàng nghe sư phụ kể tới những chuyện này.
"Ừ. Sau này sư tôn ta cơ duyên xảo hợp xông vào, khi đó trong Minh U Cốc vẫn bị lệ khí chiếm lấy, vì vậy sư tôn mượn hỗn độn lực, bố trí một trận pháp, vây khốn tất cả các lệ khí ở chỗ đây." Nói xong, Ngân Lan nhàn nhạt nhìn bọn họ một cái.
"Chỉ là, làm sao hắn cũng không nghĩ tới, mấy ngàn năm sau, kết giới này vậy mà bị các ngươi đánh bậy đánh bạ phá hỏng."
Tô Mặc Nhi ngượng ngùng không nói gì.
Xem ra nơi này cũng không có còn chuyện gì nữa, liền dẫn Phong Đạc rời khỏi sơn động.
Ai cũng không có ý ở lại, ở trên gần không trung, một luồng khí đen hấp thụ không ít hỗn độn lực, lại quỷ dị thoát khỏi hỗn độn lực, bay khỏi Minh U Cốc...