Thể lực của Phong Đạc bị tiêu hao quá lớn, Tô Mặc Nhi ở bên cạnh hắn canh giữ ba ngày cũng không thấy hắn tỉnh lại, trong lòng nàng lo lắng không thôi.
Sau khi Ngân Lan chẩn mạch cho hắn, chỉ nói câu không sao, rồi lại trở về bế quan.
Tô Mặc Nhi cũng bắt mạch cho Phong Đạc, chính xác cũng không phát hiện ra cái gì, nhưng hắn lại không có một chút dấu hiệu nào muốn tỉnh lại.
Mấy ngày nay Phất Tâm rất chịu khó, ngâm mình ở trong một đống sách cổ mà Ngân Lan để lại, không biết là đang tìm vật gì.
Ngay ngày thứ tư, trên hai mắt Phất Tâm hiện lên một vòng tròn đen rất lớn, mặt mũi cũng tràn đầy mệt mỏi lảo đảo đi vào.
Tô Mặc Nhi vừa thấy nàng như thế, cho rằng đã xảy ra chuyện gì, hỏi vội, "Phất Tâm, làm sao vậy?"
Phất Tâm lắc đầu, đi vài bước đến trước bàn, ực mạnh mấy ngụm nước.
Một hồi lâu, ngồi co người ở trước bàn, ai oán nói, "Sư tỷ, một đống sách lão đầu tử kia để lại, không có một quyển nào hữu ích hết."
Phất Tâm lặng yên lặng yên, rối rắm đạo, "Một đầu tóc trắng kia của Phong Dương, ta nhìn rất chướng mắt, muốn thử xem một chút coi có biện pháp nào có thể khiến hắn phục hồi như cũ."
Trên mặt Tô Mặc Nhi hiện lên một chút áy náy, "Nếu như không phải vì chúng ta, Phong Dương cũng sẽ không thay đổi thành như vậy."
"Sư tỷ, ngươi chớ tự trách. Ngày đó nếu đổi lại là chúng ta lâm vào khốn cảnh (tình huống khó khăn), chắc chắn các ngươi cũng sẽ không tiếc giá cao mà giúp đỡ chúng ta ." Phất Tâm trấn an.
Tô Mặc Nhi cảm thấy vài phần cảm động, "Phong Dương vì lấy thân thể người phàm dùng trận pháp của Minh U Cốc, mới có thể như vậy. Ngược lại có thể chữa, chỉ là cần rất nhiều thời gian."
Vào lúc nàng nhìn thấy đầu tóc của Phong Dương đã muốn vì hắn chữa trị rồi, chỉ là bị những chuyện kia trì hoãn.
Phong Đạc lại hôn mê vài ngày, nàng hoàn toàn ném chuyện này ra sau đầu.
Đôi mắt Phất Tâm sáng ngời, lập tức mong đợi nhìn về phía Tô Mặc Nhi, "Sư tỷ, có biện pháp nào không? Chỉ cần có thể chữa hết cho hắn, mặc kệ bao lâu đều không quan trọng."
"Rất đơn giản, chỉ cần mỗi ngày dùng nước trong dòng suối nhỏ ở trong cốc kia gội đầu là được."
"Cứ như vậy thôi?"
"Ừ. Dòng suối nhỏ ở chỗ đó cũng hấp thu được không ít hỗn độn lực, cực kỳ có ích với sự hồi phục của hắn. Chỉ là cần phải thêm vài năm nữa, tóc của Phong Dương mới có thể trở về màu đen."
Nói đến đây, Tô Mặc Nhi nhìn chằm chằm vào Phất Tâm, "Biện pháp đơn giản thì đơn giản, chỉ là, ngươi thật sự có thể chịu được, ở chỗ này trong vài năm sao?"
Tính tình của Phất Tâm nàng hiểu rõ, nha đầu kia có thể chịu được tịch mịch sao?
"Dù sao ta cũng phải hộ pháp cho lão nhân, thế nào cũng phải ở trong cốc đợi vài năm." Phất Tâm u oán nói.
"Ừ, cũng tốt."
Phất Tâm đột nhiên hỏi, "Sư tỷ, ngươi dự định khi nào thì trở về Hồ tộc?"
"Có thể phải chờ thêm mấy tháng, Phong Đạc còn chưa tỉnh lại, hơn nữa hiện tại ta lại mang thai, không chịu nổi nguy hiểm." Tô Mặc Nhi nhàn nhạt nói ra.
Phất Tâm kinh ngạc mở to hai mắt, không thể tin nhìn xem bụng nhỏ của Tô Mặc Nhi, kinh ngạc chỉ chỉ, "Mang thai?"
Khoé môi Tô Mặc Nhi cong lên, nhướn mày nhìn về phía nàng, "Như thế nào? Không nên sao?"
"... Không phải." Khoé miệng Phất Tâm co quắp, vẻ mặt không thể tưởng tượng nổi.
"Ngươi và Phong Dương, các ngươi..."
Tô Mặc Nhi lời còn chưa dứt, thì lập tức đã bị Phất Tâm cắt ngang, "Chúng ta còn chưa có quyết định này! !"
"... Ta chỉ muốn hỏi xem khi nào các ngươi thành hôn thôi."
Vẻ mặt Phất Tâm khẽ khựng lại, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng nói, "Quyết định này cũng chưa..."
Thấy Tô Mặc Nhi còn muốn hỏi thêm, Phất Tâm vội vàng nói sang chuyện khác, nói "Sư tỷ, ngươi có nghĩ tới chuyện của hắn hay không?"
"Tam tẩu?" Phong Dương không giấu được kinh ngạc khi nhìn Tô Mặc Nhi ôm Phong Đạc trồi lên mặt nước.
Xung quanh người bọn họ có một tầng kết giới xanh biếc, giống như có thể chống nước.
Chờ Tô Mặc Nhi mang Phong Đạc lên tới bờ, Phong Dương mới phát hiện, hai mắt Phong Đạc nhắm nghiền, đã hôn mê.
Vẻ mặt Tô Mặc Nhi khó coi, đem Phong Đạc đưa hắn canh chừng, chỉ đơn giản dặn một câu, "Chăm sóc tốt cho hắn."
Liền ngiêng mình đuổi theo, tốc độ nhanh đến độ mà chỉ thấy có một luồng sáng chợt lóe vụt qua trước mặt.
Tô Mặc Nhi như muốn dùng hết tất cả pháp lực, cuối cùng cùng ở hắc khí sắp phá tan minh u cốc phía chân trời thì bắt nó cản xuống dưới.
Khi đen như bị chọc giận, năng lượng mạnh mẽ làm nhiễu loạn cả hồ nước, dữ tợn công kích Tô Mặc Nhi.
Dần dần khí đen công kích chậm lại, Tô Mặc Nhi còn chưa biết rõ cái kia là thứ gì nhưng đúng là nó có linh trí!
Quả nhiên, không ngoài dự đoán, chỉ trong chớp mắt, khí đen đẫ chia ra làm ba, theo ba phương hướng khác nhau chạy về phía chân trời.
Minh U cốc thật ra là một không gian nhỏ, hình thành từ thời Hỗ Độn sơ khai, tách khỏi lục giới ở ngoài, bình thường các nàng ra vào đều sử dụng Hỗn Độn lực.
Nhưng nếu mà khí đen trực tiếp phá tan chân trời , thì hậu quả như thế nào, thực sự không thể tưởng tượng được. . . . .
"Đi!" Âm thanh của Vung Tâm chợt vang lên bên tai.
Tô Mặc Nhi cảm thấy vui vẻ, vội vàng nhìn về phía phát ra âm thanh.
Vung Tâm đang ở trên chỗ rất cao so với nàng, cũng giống nàng đang ngăn cảng một luồng khí đen.
Khí đen như là là nắm được điểm yếu là các nàng rất ít người, thế là bắt đầu chia nhỏ ra, một chia ra làm hai, hai chia ra làm bốn. . . . . . .đếm không hết, quấn xung quanh các nàng.
Lúc trước ba luồng khí đen, lúc này đây đã gần chạm đến phía chân trời, chớp mắt liền có thể phá vỡ cả bầu trời.
Tô Mặc Nhi cùng Vung Tâm dùng hết cách, cả người đều bị bị đám khí đen bao trùm!
Đột nhiên một đạo bóng trắng lướt qua các nàng là hai người cảm thấy hoa mắt, nó hướng về phía ba luồng khí đen mà đi, bắt nó cấp ngăn cản xuống dưới.
Đám khí đen quấn xung quanh các nàng giống như bị kinh hách, nháy mắt liền tụ lại một chỗ.
Tô Mặc Nhi nhân cơ hội đó hướng mắt lên trời nhìn, trong tay Ngân Lan nắm một viên dạ minh châu, ngân phát ở đen như mực màn đêm hạ tùy ý bay lên, mà đám khí đen kia,lại bị dạ minh châu hút vào.
Trong lúc Tô Mặc Nhi hoảng hốt, khí đen bất thình lình bắt đầu công kích, kết giớ ngưng tụ quanh thân nàng nháy mắt bị đánh tan, khí đenvụt thẳng về phía mặt nàng!
Con ngươi của Ngân Lan co rụt lại, chẳng quan tâm khí đen có bị hút vài hết chưa, liền chạy đến trước mặt Tô Mặc Nhi, thay nàng đánh lui một kích kia!
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Tô Mặc Nhi trắng bệch, chờ tinh thần của nàng hồi phụ lại, đám khí den đã bị hạt châu trong tay Ngân Lan hút gần hết.
"Đáng chết!"Tiếng xé gió của trường tiên vang lên, kèm theo là âm thanh căm tức của Vung Tâm.
Tô Mặc Nhi nhìn về phía nàng, lại phát hiện khí đen đã bị trường tiên màu đỏ huyết đánh tan sau đó lại rất nhanh tập hợp lại.
Roi của Vung Tâm đối với đám khi kia mà nói, không hề có tác dụng!
Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter
Thể lực của Phong Đạc bị tiêu hao quá lớn, Tô Mặc Nhi ở bên cạnh hắn canh giữ ba ngày cũng không thấy hắn tỉnh lại, trong lòng nàng lo lắng không thôi.
Sau khi Ngân Lan chẩn mạch cho hắn, chỉ nói câu không sao, rồi lại trở về bế quan.
Tô Mặc Nhi cũng bắt mạch cho Phong Đạc, chính xác cũng không phát hiện ra cái gì, nhưng hắn lại không có một chút dấu hiệu nào muốn tỉnh lại.
Mấy ngày nay Phất Tâm rất chịu khó, ngâm mình ở trong một đống sách cổ mà Ngân Lan để lại, không biết là đang tìm vật gì.
Ngay ngày thứ tư, trên hai mắt Phất Tâm hiện lên một vòng tròn đen rất lớn, mặt mũi cũng tràn đầy mệt mỏi lảo đảo đi vào.
Tô Mặc Nhi vừa thấy nàng như thế, cho rằng đã xảy ra chuyện gì, hỏi vội, "Phất Tâm, làm sao vậy?"
Phất Tâm lắc đầu, đi vài bước đến trước bàn, ực mạnh mấy ngụm nước.
Một hồi lâu, ngồi co người ở trước bàn, ai oán nói, "Sư tỷ, một đống sách lão đầu tử kia để lại, không có một quyển nào hữu ích hết."
Phất Tâm lặng yên lặng yên, rối rắm đạo, "Một đầu tóc trắng kia của Phong Dương, ta nhìn rất chướng mắt, muốn thử xem một chút coi có biện pháp nào có thể khiến hắn phục hồi như cũ."
Trên mặt Tô Mặc Nhi hiện lên một chút áy náy, "Nếu như không phải vì chúng ta, Phong Dương cũng sẽ không thay đổi thành như vậy."
"Sư tỷ, ngươi chớ tự trách. Ngày đó nếu đổi lại là chúng ta lâm vào khốn cảnh (tình huống khó khăn), chắc chắn các ngươi cũng sẽ không tiếc giá cao mà giúp đỡ chúng ta ." Phất Tâm trấn an.
Tô Mặc Nhi cảm thấy vài phần cảm động, "Phong Dương vì lấy thân thể người phàm dùng trận pháp của Minh U Cốc, mới có thể như vậy. Ngược lại có thể chữa, chỉ là cần rất nhiều thời gian."
Vào lúc nàng nhìn thấy đầu tóc của Phong Dương đã muốn vì hắn chữa trị rồi, chỉ là bị những chuyện kia trì hoãn.
Phong Đạc lại hôn mê vài ngày, nàng hoàn toàn ném chuyện này ra sau đầu.
Đôi mắt Phất Tâm sáng ngời, lập tức mong đợi nhìn về phía Tô Mặc Nhi, "Sư tỷ, có biện pháp nào không? Chỉ cần có thể chữa hết cho hắn, mặc kệ bao lâu đều không quan trọng."
"Rất đơn giản, chỉ cần mỗi ngày dùng nước trong dòng suối nhỏ ở trong cốc kia gội đầu là được."
"Cứ như vậy thôi?"
"Ừ. Dòng suối nhỏ ở chỗ đó cũng hấp thu được không ít hỗn độn lực, cực kỳ có ích với sự hồi phục của hắn. Chỉ là cần phải thêm vài năm nữa, tóc của Phong Dương mới có thể trở về màu đen."
Nói đến đây, Tô Mặc Nhi nhìn chằm chằm vào Phất Tâm, "Biện pháp đơn giản thì đơn giản, chỉ là, ngươi thật sự có thể chịu được, ở chỗ này trong vài năm sao?"
Tính tình của Phất Tâm nàng hiểu rõ, nha đầu kia có thể chịu được tịch mịch sao?
"Dù sao ta cũng phải hộ pháp cho lão nhân, thế nào cũng phải ở trong cốc đợi vài năm." Phất Tâm u oán nói.
"Ừ, cũng tốt."
Phất Tâm đột nhiên hỏi, "Sư tỷ, ngươi dự định khi nào thì trở về Hồ tộc?"
"Có thể phải chờ thêm mấy tháng, Phong Đạc còn chưa tỉnh lại, hơn nữa hiện tại ta lại mang thai, không chịu nổi nguy hiểm." Tô Mặc Nhi nhàn nhạt nói ra.
Phất Tâm kinh ngạc mở to hai mắt, không thể tin nhìn xem bụng nhỏ của Tô Mặc Nhi, kinh ngạc chỉ chỉ, "Mang thai?"
Khoé môi Tô Mặc Nhi cong lên, nhướn mày nhìn về phía nàng, "Như thế nào? Không nên sao?"
"... Không phải." Khoé miệng Phất Tâm co quắp, vẻ mặt không thể tưởng tượng nổi.
"Ngươi và Phong Dương, các ngươi..."
Tô Mặc Nhi lời còn chưa dứt, thì lập tức đã bị Phất Tâm cắt ngang, "Chúng ta còn chưa có quyết định này! !"
"... Ta chỉ muốn hỏi xem khi nào các ngươi thành hôn thôi."
Vẻ mặt Phất Tâm khẽ khựng lại, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng nói, "Quyết định này cũng chưa..."
Thấy Tô Mặc Nhi còn muốn hỏi thêm, Phất Tâm vội vàng nói sang chuyện khác, nói "Sư tỷ, ngươi có nghĩ tới chuyện của hắn hay không?"